Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Hoàng Thượng, Tha Thứ Cho Thần
hỉ thấy trên màn hình lớn giữa đại điện hiện lên hình ảnh Lâm Quân và Lê Dũng đang trao đổi bàn bạc ngay trong phòng của lão. Sau đó là hàng loạt các hình ảnh của Lâm Quân giới thiệu công dụng và tính năng của một số hàng mẫu. Cái nào ra cái đó.
Mặc dù trên màn ảnh Lâm Quân thao thao bất tuyệt giảng giải nhưng đám trọng thần này ai nấy đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại có một số người hô to không tin tưởng. Đồng thời cũng có một số người là giả kim thuật sĩ thì trong lòng như hiểu ra một điều gì đó, xem như si như say.
1 tiếng sau thì hình ảnh cũng chiếu xong, nhưng đây là chiếu đi chiếu lại mấy lần liên tục và tua chậm để mọi người có thể quan sát rõ ràng hơn.
Sau khi xem xong thì hoàng thượng ngồi trên ngai vàng mặt mày hơi chút tươi cười, chính hắn cũng không tin được những gì mới quan sát. Không ngờ lão đệ Lê Dũng lại có thể đem lại cho hắn một niềm vui bất ngờ như thế.
_ Các ngươi có ý kiến gì không?
Hoàng thượng hỏi các bá quan văn võ trong đại điện.
_ Bẩm, quá khó tin, thần không nghĩ là lại có các vũ khí không cần nguyên khí thôi động mà lại cường đại như thế. Thiết nghĩ không biết có phải lừa dối hay không.
_ Đúng vậy bệ hạ, thần cảm giác quá khó tin tưởng. Phải biết là từ xưa đến nay không phải là không có người nghiên cứu về vấn đề này. Nhưng mà chưa có một ai thành công cả, thần nghĩ ở đây có gian trá.
_ Theo thần thấy hẳn đây là thật, bởi vì không ai dám đùa giỡn với bệ hạ cả. Nếu thế mong bệ hạ hãy cho phép thần được đưa những vũ khí này vào cơ mật quốc gia và bắt đầu sản xuất.
………………………….
Bá quan văn võ lần lượt quỳ dưới đất nói ra những suy nghĩ trong lòng mình. Đồng ý cũng có mà phản đối lại càng nhiều. Khi thấy mọi người đã nói đủ thì hoàng thượng mới phất tay ý bảo im lặng, sau đó quay qua một đám các lão già mặc áo đen hỏi:
_ Còn theo các ngươi thì sao?
Đám các lão già áo đen này gọi là giả kim thuật sĩ, một chức nghiệp cực kỳ đặc thù. Tuy không có võ lực mạnh mẽ nhưng biết cách lợi dụng tất cả các kim loại và khoáng sản để rèn luyện vũ khí và chế tạo các cơ quan. Đứng đầu đám này là một ông lão năm nay đã ngoài 60 tuổi, lão tên là Phan Thế Phong. Là giả kim thuật sĩ đứng đầu Việt Quốc, đã đạt đến cấp Thánh Thuật Sĩ.
Phan Thế Phong nghe hoàng thượng hỏi gã thì lập tức tỉnh lại trong cơn mê, bước ra một bước quỳ giữa đại điện xúc động nói:
_ Là thật đó bệ hạ, là thật. Thần không ngờ lại có một loại vũ khí inh như thế, mặc dù chưa hiểu rõ lắm thiết kế của nó nhưng thần dám cam đoan đây là thật. Mong bệ hạ sớm sớm đưa bản thiết kế để thần có thể chế tạo ngay lập tức.
Giọng lão run run vì kích động khó kiềm chế, trong lòng cũng vui mừng không thôi. Lão là một giả kim thuật sĩ nên đối với các vũ khí và cơ quan mới đều ham muốn từ tận xương tuỷ. Khi thấy những vũ khí này thì ban đầu là lão không tin tưởng, nhưng dần dần khi Lâm Quân thuyết minh tác dụng thì lão lại cảm giác nó chính là thật.
Hoàng thượng nghe Phan Thế Phong nói thế thì cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, trên khuôn mặt tươi cười nhiều hơn một chút. Hoàng thượng hài lòng nói:
_ Lão đừng nóng, Lê Dũng sẽ đem hàng mẫu tới ngay. Còn bản thiết kế thì hình như tên nhóc con lúc nãy trên màn hình chưa chịu giao ra thì phải.
_ Vâng.
Phan Thế Phong nghe thế lập tức lui vào hàng ngũ, trong lòng tiếp tục suy tư về các vũ khí đó.
Đúng lúc này thì một thái giám chạy vào quỳ xuống bẩm báo:
_ Thưa hoàng thượng, có Liệt Thủ Tướng Quân Lê Dũng xin cầu kiến.
_ Được, mau mời vào.
Hoàng thượng nghe thế vui mừng nói, đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện.
Thái giám đứng lên, trong miệng một giọng eo éo nói ra bên ngoài:
_ Mời Liệt Thủ tướng quân tiến vào.
Lập tức có một lão già chạy vội vào, lão quỳ xuống nói:
_ Hạ thần bái kiến hoàng thượng, đây chính là những hàng mẫu ta đã đem tới.
Liệt Thủ tướng quân là một danh hiệu mà Lê Dũng đã đạt được trong quá khứ. Lúc đó lão vẫn còn rất trẻ, nhờ bộc lộ thiên phú của mình trong cuộc chiến tranh thống nhất Việt Quốc mà đã leo lên được chức tướng quân. Mặc dù sự thật là chức quan này cũng không cao lắm nhưng vẫn là một vinh dự của lão. Nên nhớ, lúc đó lão chỉ khoảng 30 tuổi là cùng.
_ Tốt, tốt. Tất cả tới diễn võ trường.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng vung tay nói. Ngay tới hắn cũng rất tò mò về những thứ này. Còn về phần tới diễn võ trường thì tất nhiên rồi, không thể nào mà thử những cái vũ khí này trên Kim Loan Điện được.
Nghe hoàng thượng nói xong thì tất cả bá quan đều di chuyển tới diễn võ trường. Diễn võ trường là một nơi rộng lớn phía đông hoàng cung. Nơi này thường rất hiếm khi sử dụng, chỉ khi nào đất nước diễn ra một cuộc thi võ hoặc thách đấu từ các nước khác mới sử dụng tới chỗ này.
Diễn võ trường đơn giản giống như một cái sân vận động kiếp trước của Lâm Quân nhưng lại rộng gấp 10 lần. Trung tâm diễn võ trường là một lôi đài to lớn, bao bọc lôi đài chính là một kết giới hình tròn. Xung quanh lôi đài chính là một dãy các ghế ngồi theo kiểu kim tự tháp, phía dưới thấp, phía trên cao. Tối đa có thể chứa được 10 triệu người xem.
Sau khi bá quan văn võ ổn định chổ ngồi thì hoàng thượng mới nói:
_ Liệt Thủ tướng quân, biểu diễn đi.
_ Vâng, hoàng thượng.
Lê Dũng cung tay nói rồi bước lên lôi đài. Trong lòng suy tư không thôi, lão hy vọng các vũ khí này không có chuyện gì mới tốt. Mặc dù đã kiểm tra lúc trước rồi nhưng vì biểu diễn cho hoàng đế xem nên lão cũng không dám qua loa.
Lê Dũng nâng tay lấy ra một khẩu Galting Gun từ trong nhẫn trữ vật, lão vung vẩy khẩu súng to đùng kia lên, và nói:
_ Đây được gọi là súng, chắc hẳn lúc nãy các vị đã xem qua ký ức châu rồi phải không? Nếu thế thì ta không nói nhiều lời nữa, bây giờ sẽ cho các vị xem thử uy lực của nó. Bảo đảm uy lực của nó sẽ cho các vị mở rộng tầm mắt.
Mọi người nghe thế đều âm thầm gật đầu. Trong lòng cũng đều tò mò không thôi, 2 mắt dán chặt nhìn vào khẩu Galting Gun. Đây cũng chính là lần đầu tiên họ nghe thấy một danh từ mới gọi là “ súng “. Không biết cái thứ to như một cục sắt có làm ăn gì được không.
Lê Dũng nói rồi giơ súng lên, động tác nhẹ nhàng chuyên chú như khẩu súng này chính là đồ vật quan trọng nhất của lão. Lão chỉa súng ra phía trước, sau khi nhắm thẳng mục tiêu là mặt đất thì lão bóp cò.
_ Cạch.
Một tiếng động không tính là vang dội lắm vang lên, nhưng hiển nhiên giờ phút này cả diễn võ trường cực kỳ im lặng nên nó truyền hết thảy vào tai mọi người. Trong lòng mọi người ở đây đều không khỏi thắc mắc, lão này làm gì thế, sao nó không có uy lực như lúc nãy đã xem nhỉ.
_ Cạch, cạch, cạch, ………
Lê Dũng thấy không có đạn bay ra thì bóp cò thêm vài lần nữa, nhưng hiển nhiên là nó không có một chút tác dụng nào cả. Mồ hôi trên trán lão chảy ra như hồng thuỷ, khuôn mặt hồng nhuận đang càng ngày càng tái.
_ Này, Liệt Thủ tướng quân, ngươi làm gì thế? Đừng nói cái này là uy lực của nó nhé.
Có một người không kiên nhẫn la lên. Mặc dù vô lễ nhưng hoàng đế cũng không có ý kiến, lúc này hắn cũng đang chờ câu trả lời của Lê Dũng.
_ Ách, ta thử lại. Ta thử lại.
Lê Dũng tái mặt nói, trong lòng lão cũng không hiểu ra sao. Tại sao lần trước Lâm Quân dùng cái này bắn lão ghê thế mà bây giờ lại không có phản ứng.
Lập tức Lê Dũng bóp có thêm vài phát nữa, nhưng hiển nhiên là cho dù lão bóp tới gãy tay thì cũng chẳng có viên đạn nào chui ra đâu. Vì khẩu súng này hết đạn lâu rồi.
_ Cạch, cạch, cạch ……….
Liên tiếp các tiếng cạch cạch vang lên làm Lê Dũng mặt mày càng ngày càng tái mét, lão hận không thể nào tìm cái lỗ chui xuống cho xong. Hoàng thượng đang nhìn, bá quan văn võ cũng đang nhìn, thái giám các kiểu cũng đang nhìn. Mà lão lại rơi vào tình trạng như này. Sau cùng, vì hết cách nên lão đành nói.
_ Ách, xin lỗi. Có lẽ cái này bị gì rồi. Bây giờ ta sẽ cho các vị xem cái khác.
Lê Dũng mặt đen lại như đít nồi nói. Không ọi người xung quanh lên tiếng, lão lập tức móc một khẩu Anaconda trong người ra, liếng thoắng giải thích:
_ À, đây chính là một khẩu súng lục. Đừng nhìn thấy nó nhỏ mà khinh thường, đây chính là một vũ khí cận thân thứ thiệt. Tuy chỉ có thể bắn được 6 lần nhưng bù lại uy lực cũng to lớn và được cái là tính bất ngờ và dễ dàng che giấu. Các vị xem nhé.
Lê Dũng bê nguyên lời của Lê Dũng nói mà không thèm sửa đổi. Sau cùng lão nâng súng lên bóp cò. Nhưng vì tâm tình quá mức khẩn trương nên lão bóp hơi quá tay. Kết quả là “ crắc “ một tiếng. Khẩu súng Anaconda yếu ớt trong tay lão bỗng như biến thánh một khối sắt vụn. Mặc dù ở Địa Cầu nó chính là một khẩu súng uy danh hiển hách nhưng rất tiếc, đối với một gã võ thánh sức mạnh tới vạn cân thì thuần tuý là một khẩu súng đồ chơi trách nát tuỳ thời bóp vụn.
Lê Dũng ngẩng cả người, trong lòng thầm than xui xẻo. Bá quan văn võ ngồi xung quanh cũng ngẩn cả người. Không hiểu lão già này đang chơi trò gì. Tự dưng giới thiệu xong rồi bóp nát nó, chơi vui phết nhỉ.
_ Ách, ta quá khẩn trương. Tới cái khác.
Lê Dũng tái cả mặt mày nói, sau đó không ngừng móc ra một đống vật dụng trong nhẫn ra biểu diễn. Móc ra từng nào thì Lê Dũng thao thao bất tuyệt đến chừng đó, nhưng mà mỗi khi biểu diễn uy lực lại đều không thành công.
Nếu không phải tâm tình lão quá khẩn trương thì cũng là vật phẩm bị lỗi. Cho dù là khối thuốc nổ C4 thì lão cũng quên mất cách cài mật mã cho nó nổ. Càng lúc mặt Lê Dũng càng đen như đít nồi.
Tới sau cùng thì lão buông tha luôn, xụi lơ dưới đất nói:
_ Hoàng thượng, tha thứ cho thần. Thần nào biết mấy cái này khó xài tới như thế.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant