You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Thiếu Gia Đã Trở Lại
_ 1tuần sau đi, bây giờ không được.
Nhật Hạ cười nói.
_ Tại sao?
_ Ngươi không thấy tình yêu đang bị thương à.
Nhật Hạ nói dứt lời rồi tiến về phía Lâm Quân. Không nói hai lời vác hắn lên vai đi thẳng, để lại sau lưng bao nhiêu con mắt chăm chú nhìn.
_ Ách, đợi ta.
Thấy Nhật Hạ đi xa thì cô mập mạp mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đuổi theo. Chỉ tiếc là Nhật Hạ biến mất vào biển người quá nhanh nên cô mập mạp không đuổi theo được. Chỉ dậm chân tại chỗ thở dài. Tại sao nàng lại để đối thủ chiếm được tiên cơ nhỉ, đáng ghét, cơ hội để xem đứa con của nàng.
………….
_ Này, thả ta xuống.
Lâm Quân nằm trên vai Nhật Hạ la oai oái, không ngờ cái hình tượng siêu cấp dũng mãnh đẹp trai còn chưa đạt được đã mất mặt rồi. Không ngờ có ngày hắn lại nằm trên vai một người con gái, Lâm Quân nhục tới chết mất.
_ Ừm.
Nhật Hạ nói rồi thả Lâm Quân cái “ rầm “ xuống đất, sau đó như nhớ ra điều gì mặt nàng đỏ bừng như mông khỉ. Sau đó cong đuôi chạy mất, không thèm nói thêm một câu nào.
Ta vừa làm gì thế, không ngờ ta lại có gan nhận hắn làm chồng và còn ôm hắn. Không lẽ trong tim ta đã có hình bóng của hắn rồi.
Nhật Hạ vừa chạy vừa miên man nghĩ trong lòng, lúc nãy nàng mãi tranh cái vị trí đại phu nhân nên không có để ý. Đến khi Lâm Quân lên tiếng thì nàng đã nhớ ra, nhất thời đỏ bừng mặt vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng Nhật Hạ xa dần Lâm Quân cũng không biết nói sao, chuyện quái gì thế này. Nhẹ nhàng một chút không được sao? Thả ta đau gần chết.
Ách, mà con bé đó đi rồi ai đưa ta vào lớp đây.
Lâm Quân lúc này mới nhớ ra điều quan trọng, khi định lên tiếng gọi thì bóng Nhật Hạ đã biến mất. Hắn không biết làm sao nên đành phải tìm cách khác.
May mắn đang là giờ ra chơi nên xung quanh có rất nhiều học sinh. Lâm Quân thấy người nào người nấy đều đưa nhãn thần quái dị nhìn mình.
_ Này, giúp ta với.
Lâm Quân tuy rằng hiểu đôi mắt của bọn họ có ý gì nhưng cũng bất chấp tất cả vươn tay về phía một tên nhóc đứng gần nhất lên tiếng.
_ Ờ, ờ. Ngươi bị làm sao thế.
Tên nhóc này cũng khá tốt bụng, vội vàng chạy tới đỡ Lâm Quân dậy.
_ À, ta bị dính vào tranh đấu giữa tinh tinh và heo rừng. Đưa ta vào lớp A2 cái.
Lâm Quân hàm hồ nói một câu. Trong lòng hắn muốn giấu nhẹm chuyện này, có ngu mới nói thật ra.
_ Ừ, được thôi.
Tên nhóc nhìn ra Lâm Quân cũng không muốn nói nên không hỏi nữa, hắn đỡ Lâm Quân từ từ lên cầu thang tiến về phía lớp A2.
Trường DongDa có tất cả 3 khu lớp học. Võ học gồm có 2 khu và quân sự thì có 1 khu tách ra riêng biệt với nhau. Mỗi khu đều có 2 tầng và một loạt dãy lớp học, lớp của A2 của Lâm Quân nằm trên tầng 2.
Lúc này tên nhóc đang đỡ Lâm Quân từ từ lên cầu thang có vẻ rất khó khăn, dù sao cũng đang giờ ra chơi nên toàn người là người chạy nhảy rượt đuổi nhau. Không ai thèm nhường đường có cái thằng tàn tật là Lâm Quân cả, muốn qua thì phải nhiệt tình mà chen.
May sao tên nhóc này có vẻ khá cao to nên cuối cùng cũng chen tới được cái lớp A2 của Lâm Quân.
Vừa tiến vào lớp thì một đống cặp mắt trong lớp nhìn chằm chằm vào 2 người Lâm Quân như nhìn một con quái vật mới xuất hiện.
_ Ách, cảm ơn nhé. Ngươi tên gì thế?
Lâm Quân vừa được dìu vào bàn thì ngồi xuống không thèm để ý xung quanh, thở dốc hỏi.
_ Ta tên Nguyễn Ngọc. À ta đi nhé.
Tên nhóc tên Nguyễn Ngọc bỏ lại một câu như thế rồi quay đầu đi ra khỏi lớp. Hắn cảm giác khi tiến vào cái lớp này thì không khí trở nên thật quỷ dị nên không muốn ở lại thêm một khắc nào, vội vàng chạy đi.
À, một đứa trẻ tốt bụng. Mà sao hắn chạy như ma đuổi thế nhỉ. Không lẽ do bọn học sinh nhìn hắn à. Ài định lực kém thật.
Lâm Quân nghĩ thầm rồi gục đầu xuống bàn, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc, mặc kệ trời trăng mây gió. Kệ cha luôn những cặp mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn muốn ngủ một giấc thật sâu tạm thời quên đi nổi khổ từ nãy tới giờ. Con mẹ nó chứ, có thằng nào xui như hắn không cơ chứ. Một xử nam 2 kiếp tổng cộng 34 năm mà chưa được sờ mó qua người con gái nào.
Cứ tưởng linh hồn xuyên qua sẽ giống như trong tiểu thuyết, chỉ cần bắn ra bá vương chi khí thì đứa con gái nào cũng không cưỡng lại được mà theo hắn ầm ầm. Không ngờ tới bá vương khí còn chưa kịp bắn ra thì đã dính phải màn tranh hoàng tử giữa hai quái thú rồi.
Lâm Quân có cảm giác mình là thằng nhóc xui xẻo nhất trong những thằng từng xuyên việt, tán Kim Linh thì không thành, đã thế còn rơi vào cảnh hai đứa quái vật theo đuổi. Thật là bi ai ột thằng xử nam như hắn.
Haizzzz, Lâm Quân thở dài một tiếng, hắn không biết sau này phải đối diện với Kim Linh thế nào đây. Chắc hẳn cô ta sẽ nghĩ mình là một thằng biến thái có sở thích đặc biệt quá.
_ Hehe, nhóc, dậy đi. Chú đừng có giả vờ ngủ nữa.
Đang suy tư thì chợt có một bàn tay đập lên vai hắn, kèm theo đó là một giọng cười hô hố.
Lâm Quân ngẩng mặt lên nhìn thì thấy là Thiên Vĩ đang nở một nụ cười ái muội nhìn hắn. Trong mắt cũng tràn đầy thần sắc quái dị.
_ Lăn. Đừng chọc anh.
Lâm Quân chỉ nói một câu rồi nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa nằm xuống được thì giọng nói của Thiên Vĩ đã làm hắn bật dậy ngay tại chỗ:
_ Hehe, Nhật Hạ tới kìa.
Lâm Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy Nhật Hạ đâu, hiểu rằng tên gia hoả trước mắt này đang lừa mình nên điên tiết mắng:
_ Lăn cho bố. Đứng đây bố đạp chết giờ.
_ Hehe, huynh đệ. Đời ta chưa bội phục ai như ngươi. Đánh võ thì ta tự nhận là hai chúng ta ngang nhau, nhưng về mặt tán gái thì ta xếp dưới hạ phong là chắc chắn. Không ngờ huynh đài đây là một người thật vĩ đại, trẻ không tha, già không thương, biến thái cũng chơi luôn. Hehe thật là một tấm gương sáng về định lực và sự kiên định siêu quần cho chúng ta noi theo.
Thiên Vĩ vừa cười vừa xổ ra một tràng tán dương nịnh hót.
_ Hừ, thì sao? Chú làm sao mà pờ rồ như anh.
Lâm Quân hừ lạnh một tiếng hiện vẻ bất mãn. Anh biết anh xui rồi, không cần chú phải qua châm chọc.
Ai dè Thiên Vĩ nghe xong không chút phiền lòng, dường như hắn không nhận ra vẻ bất mãn trên mặt Lâm Quân. Thiên Vĩ tiến lại gần nói nhỏ vào tai Lâm Quân:
_ Này huynh đệ, cẩn thận nhé. Trong lớp có một tên theo đuổi Nhật Hạ lâu lắm rồi, có vẻ ngươi xui xẻo đấy.
Nói xong không để cho Lâm Quân kịp phản ứng, Thiên Vĩ ung dung tiến về chỗ ngồi của mình. Trên khuôn mặt hiện lên nụ cười kỳ quái, lẩm bẩm:
_ Có vẻ thú vị đây, hehe, 2 thằng nhóc đánh nhau có vẻ vui.
Lâm Quân ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thiên Vĩ đã rời đi. Trong lòng hắn phiền muộn không thôi. Mẹ kiếp nó, ai thích thì anh cho luôn, cứ tỏ vẻ bí hiểm.
Nghĩ rồi Lâm Quân nằm xuống chìm vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt lại thì đột nhiên hắn cảm giác trên trán mình có chút nóng lên. Trong đầu giống như có một thứ gì đó vừa khai mở. Cảm giác linh hồn tương liên với Thiên Long Lệnh Bài vừa trở lại.
Đúng, chính là Thiên Long Lệnh Bài đã được mở ra. Ruốt cuộc sau một tháng dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ nó lại mở ra.
Lâm Quân mừng húm trong lòng, không quan tâm đây là lớp học vội vàng ra lệnh tiến vào thế giới TLBB. Trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười. Hê hê, xem sau này thằng nào dám chọc anh. Hê hê, lệnh bài đã trở lại rồi.
Lập tức, linh hồn Lâm Quân hoá thành thực thể chui vào thế giới TLBB, chớp mắt nhoáng lên một cái thì cảnh vật đã đổi khác.
Chỉ thấy trước mắt chính là thành Đại Lý quen thuộc, từng cành cây ngọn cỏ, viên gạch đều đang ở đúng chỗ của hắn. Khi nhìn xung quanh một lượt thì Lâm Quân chợt thấy ở phía trước có một đám gia hoả đang đứng. Nhưng người nào người nấy đều cực kỳ thê thảm.
Huyền Nạn giờ phút này bộ áo cà sa đắt tiền trên người lão đã được thay thế bằng một đống giẻ rách, trên thân thể chồng chất rất nhiều vết thương. Khuôn mặt thì không biết có thể gọi là người hay heo, bởi vì khuôn mặt này thảm không nỡ nhìn. Râu tóc bạc trắng đã bết dính lại hoà trộn với một ít thứ màu đỏ. Đôi mắt trí tuệ khi xưa thay thế bằng một đôi mắt đen tối, vành mắt đen thui như một con gấu trúc. Nếu không phải là Lâm Quân dựa vào linh hồn có một ít tương liên với các nô lệ thì chắc cũng nhận không ra lão già này là ai quá.
Đám người tứ đại ác nhân và Dư Độc cũng không khá hơn là mấy. Đoàn Diên Khánh hồi trước tuy tàn tật nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm chống nạng đi. Nhưng bây giờ lại như một con chó chết bò bằng 4 chân. Nhạc Lão Tam lúc xưa cũng là một thằng cao to khoẻ mạnh cầm cây kéo to tổ bố nhưng lúc này thì lại dùng cây kéo đó lê từng bước về phía trước.
Ặc, chuyện quái gì thế này.
Lâm Quân cảm giác trong lòng cực kỳ đau thương và phẫn nộ. Tuy đám người này chỉ là nô lệ của hắn nhưng từ lâu hắn không còn coi bọn họ như nô lệ nữa. Mà là coi họ như những người anh em tốt, bởi vì đám người này sẽ liều mình vì hắn và không bao giờ phản bội hắn.
_ Chuyện gì thế này? Ai đã làm gì các ngươi? Ta sẽ giết hắn.
_ A, thiếu gia. Thiếu gia đã trở lại, cầu thiếu gia cứu chúng thuộc hạ đi a.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant