Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 112: Chồng Yêu À, Nhớ Em Không?
âm Quân vừa nói dứt lời thì thân ảnh hắn khất dần khất dần. Nhưng ngay sau đó vang lên một tiếng “ ầm “ thật lớn. Tiếp đó là một tiếng người kêu rên thảm thiết.
_ Ách, hắn đụng phải kết giới rồi.
Phong Chỉnh nói rồi bay thẳng ra xa xa tìm kiếm thân ảnh của Lâm Quân. Hắn biết là tên nhóc này 10 phần đụng phải kết giới do thầy hiệu trưởng thiết lập rồi. Nếu không cứu kịp e rằng tên con rể mới nhận này sẽ mất một lớp da.
Phong Chỉnh đẩy nhanh tốc độ bay về phía trước. Đám học sinh thấy thế cũng lò dò cong đít đi theo sau. Bọn hắn cũng muốn biết hậu quả đụng phải kết giới là như thế nào.
Tuy chỉ mới vào học được gần một tháng nhưng bọn hắn cũng biết cái kết giới này được xem là hung danh vang xa. Cái kết giới này thiết lập để nhằm vào các học sinh trốn tiết cúp học. Nếu đụng phải thì chắc chắn là kết quả rất thảm khốc.
Sau khi đám học sinh chạy đi thì trên sân chỉ còn duy nhất Nhật Hạ đứng tại chỗ ngẩn ngơ. Đầu óc nàng đang phiêu diêu trên miền cực lạc nên chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy nàng đứng tại chỗ lẩm nhẩm:
_ Sao băng, vệ tinh, hằng tinh, tinh tinh.
_ Sao băng, vệ tinh, hằng tinh, tinh tinh.
Lẩm nhẩm được một lát thì nàng chợt oa lên nói:
_ Oa, thật là một chàng trai dễ thương. So sánh ta với ngôi sao cơ đấy.
_ Oa, thật đáng yêu. Ta hình như yêu hắn mất rồi.
Nhật Hạ đứng tại chỗ nói lớn với một tâm trạng tràn đầy sung sướng và thỏa mãn. Trái tim nàng đang đập như có một con nai nhỏ đang chạy trong đó. Mặt nàng chợt có cảm giác nóng lên. Đôi chân suýt nữa đứng không vững.
Đã bao nhiêu năm rồi nàng không có cảm giác này. Đã bao nhiêu năm rồi nàng không được vui sướng như thế.
_ Đây là tình yêu sao? Thật mĩ diệu.
Nàng thì thào chốt lại một câu mà chính mình cũng không chút tin tưởng. Ta không phải nằm mơ chứ, ta đã yêu rồi.
Nhưng mà hình như cô gái ngây thơ trong sáng này bi nhầm rồi thì phải. Tinh tinh, ừm, là một loài động vật cao to lông lá đầy mình.
...............................................................
Phong Chỉnh thi triển thân pháp bay nhanh mà nóng lòng như lửa đốt. Hắn không biết con rể của hắn đụng phải phần nào của kết giới.
Nếu đụng phải phần có thuộc tính thủy và mộc thì còn đỡ đỡ. Nếu mà đụng phải phần thuộc tính lôi hoặc hỏa thì chắc con rể hắn bị lột một lớp da mất.
Phong Chỉnh thi triển tốc độ đến cực hạn nên chẳng mấy chốc đã tới nơi. Chỉ thấy trên bức tường bao quanh trường DongDa đang có một thân ảnh dính cứng ngắc ngay trên đó. Không phải Lâm Quân thì là ai.
Phong Chỉnh không nói không rằng tiến lên muốn kéo Lâm Quân xuống. Nhưng thật thảm thương là kéo mãi cũng kéo không ra được Lâm Quân. Phảng phất như giữa Lâm Quân và bức tường thành có một tầng keo dính chuột giữ chặt lại. Còn Lâm Quân chính là con chuột xấu số đã rơi vào bẫy.
_ Ặc, cái này ở đây ra thế. Ta nhớ hình như lúc trước không có cái vụ này mà.
Phong Chỉnh đổ mồ hôi đầy đầu. Hình như cái này thầy hiệu trưởng mới thêm vào thì phải. Ặc, thằng cha này càng ngày càng có những ý tưởng cổ quái. Trước là lập kết giới, bây giờ thì trét keo dính chuột lên tường.
_ Ách, con rể, con còn sống không?
Nghĩ tới đây Phong Chỉnh kéo kéo áo Lâm Quân để hỏi. Trong lòng hắn lo lắng vạn phần. Lần trước khi thầy hiệu trưởng mới lập kết giới thì cũng có một tên nhóc xấu số bị tàn phế vì đụng vào.
Lần đó thầy hiệu trưởng bảo chưa hoàn thiện nên không điều khiển được uy lực của kết giới. Không biết cái keo dính chuột hôm nay hoàn thiện chưa, nếu chưa Phong Chỉnh cũng nghi nghi là tên con rể này cũng tàn phế luôn quá.
_ Ta…….còn…….sống ………
Lâm Quân dính trên tường thều thào trả lời. Giờ phút này hắn đang cũng không hiểu sao mình rơi vào cái cảnh này.
Mẹ kiếp nó chứ, trường dạy người chứ có phải dạy chuột đâu mà dán keo dính chuột lên tường. Đã thế ít nhất cũng phải làm cái cảnh báo chứ, hại bố đang gấp rút bay khỏi đây bị đụng vào. Mẹ kiếp cái tên nào nghĩ ra trò này.
Lâm Quân trong lòng rủa thầm 18 đời tổ tiên của tên khốn nạn nào đó, mà không hề hay biết rằng tên khốn nạn trong miệng hắn chính là lão già lúc sáng bị hắn vơ vét tài sản một trận.
_ Ách, con rể. Ta kéo ngươi ra nhé.
_ Vâng……mà……nhè……nhẹ……….dùm� �� ��…..con.
Lâm Quân thều thào trả lời. Lúc nãy tên Phong Chỉnh này nắm đầu hắn lôi ra, làm hắn đau tới thấu xương.
_ Ừ, ừ.
Phong Chỉnh nghe thế không nói hai lời, hai tay nắm vào quần áo Lâm Quân ra sức kéo. Nhưng cố gắng mấy cũng kéo không ra. Điên tiết, Phong Chỉnh bắt đầu truyền nguyên khí vào hai tay, tiếp tục vận sức để kéo.
_ Xoẹt.
Tiếng vải vóc bị kéo đứt vang lên. Thì ra vì dùng sức quá mạnh nên Phong Chỉnh đã kéo đứt quần áo của Lâm Quân. May mắn là bên trong Lâm Quân còn mặc thêm một bộ áo giáp liền người nên cũng không sao.
_ Ách, ta lỡ tay.
Thấy cảnh này Phong Chỉnh đỏ mặt nói. Hắn quên mất quần áo bình thường thì làm sao chịu nổi lực kéo cúa hắn.
_ Không ……..sao……..kéo……..tay……chân…� � �.ta…….đi……..
Lâm Quân bó tay luôn rồi, không ngờ tên này làm thầy giáo mà ngu đến thế. Mẹ nó chứ, may mà anh còn mặc áo giáp bên trong. Nếu không thì thân thể anh lộ ra cả rồi. Hừ hừ.
_ Dô ta này.
_ Dô ta này.
Phong Chỉnh nghe thế cầm chân Lâm Quân kéo ra, vừa kéo hắn vừa hô để tiếp thêm sức mạnh của mình. Nhưng kéo mãi kéo mãi mà cũng không làm được gì nên Phong Chỉnh cực kỳ buồn bực.
May mắn ngay sau đó đám học sinh đã chạy tới hiện trường. Thấy Phong Chỉnh đang kéo Lâm Quân ra khỏi bức tường thì ai nấy cũng đều biết mình phải làm gì. Không chờ Phong Chỉnh nói đã lao vào tiếp sức kéo Lâm Quân ra.
15 phút sau,
Ruốt cuộc nhờ vào sức của một đám người cũng lôi Lâm Quân ra khỏi bức tường. Ai nấy khi kéo xong đều mệt tới phờ râu, người người nằm vật vã trên mặt đất thở hồng hộc.
Lâm Quân thì ngồi bên cạnh chữa thương ình. Mặc dù không tốn một chút sức nào nhưng tay chân hắn cũng đau tới rã rời. Cứ bị đám người này kéo qua kéo lại không đau mới là lạ.
Đang buồn bực chữa thương thì chợt cơn ác mộng lại xuất hiện. Chỉ thấy Nhật Hạ đang đạp bước đi tới đây. Những bước chân thần thánh sánh ngang thiên quân vạn mã.
Nhật Hạ chính là do Phong Chỉnh gọi tới. Vì sao ư? Con gái thì phải chăm sóc con rể chứ còn gì nữa. Phong Chỉnh muốn cho Lâm Quân biết tuy Nhật Hạ hơi khác người như là một cô gái thứ thiệt. Ôn nhu, dịu dàng không thua kém gì ai.
Lâm Quân thấy Nhật Hạ xuất hiện thì cực kỳ muốn chạy trốn, nhưng vừa động thân đứng lên thì hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Đứng lên vài lần thì thấy cơ thể có cảm giác khó nhọc nên Lâm Quân đành ngồi xuống tại chỗ, không thèm làm gì cả. Hừ, hắn không tin thằng, à cô gái này ăn được hắn.
Nhật Hạ mặt mày đỏ bừng từng bước, từng bước tiến tới chỗ Lâm Quân đang ngồi. Đầu óc nàng giờ phút này chợt teo lại như một hạt nho, không biết phải làm gì cho đúng. Nhật Hạ cứ phân vân đứng tại chỗ. Sau cùng, hít một hơi thật sâu để hạ quyết tâm, Nhật Hạ bước tới nói:
_ Ngươi có sao không?
_ À, ừ ta không sao.
Lâm Quân nở một nụ cười miễn cưỡng nói.
_ Reeeenggggggg.
Vừa dứt lời thì chợt một tiếng chuông vang lên mãnh liệt kéo dài không dứt. Thì ra là đã đến giờ ra chơi.
Chỉ thấy học sinh từ trong các lớp học chạy ùa ra như ong vỡ tổ. Cả đám người chạy thẳng xuống sân trường bắt đầu tụm năm tụm ba để chém gió, còn không thì cũng lao vào các trò chơi bắn bi dích hình.
Lâm Quân nhìn cái cảnh này mà như nhớ lại thời kiếp trước của hắn. Lúc ở Địa Cầu hắn cũng có thời là một học sinh vô âu vô lo. Không nghĩ tới bây giờ hắn đã xuyên việt rồi, rời xa quê hương của mình.
Lâm Quân càng nhìn càng cảm khái, bây giờ hắn lại được làm học sinh một lần nữa. Ừm, có vẻ rất thú vị và vui vẻ đây.
Đang suy tư xuất thần thì Lâm Quân không để ý ngay trước mặt, có một người đang đưa đôi mắt ngạc nhiên và mừng rỡ nhìn hắn.
Đây là một bé gái 16 tuổi có một thân hình cực kỳ mập mạp và tròn vo, cô ta chính là cô mập mạp mà lúc trước đã đòi chịu trách nhiệm với hắn.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Lê Thiếu Phong thì cô mập mạp biết Lê Dũng quen biết với Lâm Quân.
Từ 2 hôm trước cô ta đã cùng Tường Vi đi gặp Lê Dũng để xin vào trường học. Mặc dù đây là trái quy định nhưng chung quy Lê Dũng cũng không chịu nổi chiêu trò năn nỉ của 2 cô nhóc này nên đành đồng ý cho 2 cô vào học.
Tuy nhiên vì biết cô mập mạp muốn chịu trách nhiệm với Lâm Quân nên lão đành xếp khác lớp đi. Thú thật là đời lão cũng chưa từng gặp một cô gái nào bá đạo như này nên rất thông cảm với Lâm Quân.
Cô mập mạp thành công nhập học nên đắc ý không thôi. Cô đã quyết tâm là sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Quân nên quyết tâm bám theo hắn mãi mãi. Cho dù lần trước Lâm Quân sau khi cứu cô thì tránh mặt cô không gặp nữa nhưng cô vẫn quyết tâm như thế. Dù sao đứa con chắc cũng sắp được 9 tháng rồi.
_ Chồng yêu à, nhớ em không?
Nghĩ tới đây cô mập mạp vui mừng bước về phía Lâm Quân và thốt ra một câu kinh thiên động địa.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant