In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Con Rể, Đứng Lên Đi. Nhạc Phụ Cảm Ơn Con
âm Quân thấy 3 người bọn Thiên Vĩ chạy trốn còn nhanh hơn sấm sét thì nhất thời ngẩn ra, sau đó trong lòng phẫn nộ không thôi.
Mẹ kiếp nó, ta sỉ nhục loài chó hồi nào. Ta rất yêu thương loài chó đó nhe.
Lâm Quân nghĩ mình bị sỉ nhục nên tâm tình rất buồn bực. Dù sao hắn cũng cầm tinh con chó mà, sỉ nhục loài chó khác nào sỉ nhục hắn.
Nhưng buồn bực chưa được bao lâu thì chợt Lâm Quân cảm giác không khí xung quanh mình nhất thời cực kỳ lạnh lẽo, giống như hắn đang ở trong một cái hầm băng. Lâm Quân khó hiểu nhìn xung quanh thì thấy ngay Phong Chỉnh đang đứng trước mặt hắn, cách hắn cũng không xa.
Thì ra Lâm Quân có cảm giác rơi vào hầm băng là do sát khí phát ra từ người Phong Chỉnh. Vị sát thủ đại nhân giờ phút này khuôn mặt đang vặn vẹo đến quái dị do phẫn nộ. Đôi mắt sắc lạnh bắn ra sát khí mãnh liệt đến chỗ Lâm Quân. Trên cái đầu tóc tai cũng đang dựng đứng, khói trắng bốc lên ngùn ngụt như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Thấy ánh mắt muốn giết người của Phong Chỉnh thì Lâm Quân cảm giác chấn động, trong lòng hô to thật lợi hại. Tuy hắn biết sát khí khi nhiều đến một mức độ nhất định thì sẽ biến thành thực chất. Nhưng cũng không ngờ là nhiều tới mức này, nhiều đến nỗi mà làm hắn lạnh cả người.
Không biết vị sát thủ này đã giết bao nhiêu người mới có được một thân sát khí như này nhỉ.
Lâm Quân đứng lẳng lặng nhìn Phong Chỉnh mà không nói gì. Trong lòng đang thầm tính kế phải lợi dụng quân bài bí mật như thế nào để hành hạ thằng cha này một phen. Còn Phong Chỉnh thì cũng quá tức giận nên cũng đứng im, chỉ nhìn Lâm Quân chằm chằm với một ánh mắt muốn giết người.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu cũng không ngăn cản được không khí lành lạnh trong sân. Hai nhân vật chính đang đứng đối diên nhau, một người tươi cười âm hiểm, còn một người sắc mặt rất dữ tợn. Xa xa bọn học sinh cũng im lặng nhìn, không ai dám nói một lời nào.
Sau cùng, Lâm Quân cũng đã lên tiếng:
_ Ách, thầy giáo. Sao thầy lại đứng đây? Mặt mũi thầy sao mà dữ tợn thế? Ai thiếu nợ thầy à?
Sặc, phí xa xa nhất thời đám học sinh sém phun máu ra ngoài. Cái éo gì thế này, không phải chú kêu thằng cha này là c hó à. Bây giờ sao cong đuôi nhanh thế.
Phong Chỉnh thấy Lâm Quân vừa nói xong thì sém chút nữa máu lên não, quyết tâm lao lên đem thằng nhóc đang cười này đập cho phọt máu. Nhưng dù sao hắn cũng là một người thầy nên lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nói:
_ Đúng, cậu nợ tôi đấy.
_ Ách, em nợ gì thầy? Hắc, hôm nay em mới đi học ngày đầu mà?
_ Hừ, đừng chối. Nói rõ đi, cậu nợ gì tôi cậu biết.
Phong Chỉnh thấy Lâm Quân giả mù mưa sa thì giọng nói càng lúc càng lạnh. Ai ngờ sau khi nghe xong thì Lâm Quân lập tức mặt mày tái mét, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi. Thấy hiện trạng của Lâm Quân thì Phong Chỉnh tưởng thằng này sợ nên càng lớn tiếng:
_ Nói ngay đi, tôi biết cả rồi. Đừng có giấu tôi.
Lâm Quân như là kinh sợ bởi tiếng hét của Phong Chỉnh nên mặt mày càng lúc càng tái mét. Sau đó hắn đột nhiên lấy hai tay ôm đầu:
_ Thầy,đừng đánh em. Nếu thầy biết cả rồi thì xin thầy tha lỗi cho em. Em lỡ dại.
_ Được, nói đi, tôi tha cho.
Phong Chỉnh thấy thế thì nhẹ giọng nói. Cơn giận giảm đi phân nửa. Chắc là thằng này lỡ mồm thôi. Hừ, vì thầy hiệu trưởng sau lưng nó nên nếu nó thành khẩn nhận lỗi thì tha đi vậy. Hừ hừ, ai kêu ta là thầy giáo tốt bụng làm gì.
Nhưng mà Phong Chỉnh chưa nâng lên được cái hình tượng thầy giáo vĩ đại của mình thì đột nhiên một gáo nước lạnh siêu lớn dội vào mặt hắn. Làm hắn từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Chỉ nghe Lâm Quân đứng trước mặt hắn, hai tay ôm đầu nói:
_ Thầy nói đúng, em nợ thầy một lời xin lỗi. Em trót dại ấy ấy với con gái thầy.
_ Cái gì? Cậu nói thật không?
Phong Chỉnh nghe thế đột nhiên hét lớn.
_ Đúng, hôm qua em lỡ tay ấy ấy. Thầy tha cho em, dù sao cũng lỡ rồi. Thầy cũng biết đó, tình yêu là một thứ khó giải thích. Khi củi gần rơm thì chắc chắn sẽ bén lửa thôi.
_ Nhưng mà thầy yên tâm. Em yêu cô ấy thật lòng mà. Tuy ngực hơi lép, mông ít cong nhưng em hứa sẽ chịu toàn bộ mọi trách nhiệm. Em hứa em thề em bảo đảm.
_ Ừ, chắc thầy sắp được bồng cháu rồi. Thầy tuy chưa già nhưng chắc cũng thích con nít chứ nhỉ?
_ Thầy, tuy em sai lầm nhưng thầy cũng đừng trách tội em nhé. Ai chẳng có lúc xung động phải không thầy?
Lâm Quân liến thoắng nói một hồi chuyện tình yêu cao đẹp của lửa và rơm. Nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng không thôi. Hắn đang làm chính là đánh cược.
Đúng, đặt cược tên Phong Chỉnh có con gái, nếu không thì mọi âm mưu của hắn đã chuẩn bị phía sau sẽ tan thành mây khói mất. May mắn là nhìn nét mặt của Phong Chỉnh thì hình như hắn có con gái thật. Nghĩ tới đây Lâm Quân đột nhiên quỳ xuống nói, phảng phất như đã đem Phong Chỉnh thật sự trở thành nhạc phụ của hắn.
_ Thầy ơi, xin thầy chấp nhận sự cầu hôn của em. Em thương con gái thầy thật lòng.
Bùm.
Bùm.
Đột nhiên một vài tiếng “ bùm “ liên tiếp vang lên. Chỉ thấy trong đám học sinh có một vài vị nhân huynh vì không chịu nổi sự thật tàn khốc nên đã ngã dập đầu tại chỗ, đến nỗi đập đầu vào mặt đất máu chảy lênh láng mà cũng không có cảm giác gì. Trong miệng lầm bầm: “ thật cường hãn “, “ thần tượng của ta “, “ thần tượng của ta “.
Đột nhiên tiếp theo sau đó một tiếng hoan hô của các bạn nữ vang lên mãnh liệt, ai nấy đều quay sang chúc mừng vị cô nương đang đỏ bừng mặt đứng trong hàng ngũ của lớp. Ai nấy đều chúc phúc thật tốt cho vị cô nương đã tìm được tấm chồng của mình. Hoan hô đến mức trường DongDa chấn động.
Nhưng tất nhiên là Lâm Quân không chú ý đến hoàn cảnh bên này. Lâm Quân vẫn lẳng lặng quỳ một gối trước mặt Phong Chỉnh, như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn tung thêm một quả boom nữa:
_ Nhạc phụ đại nhân. Xin hãy chấp nhận lời cầu hôn của ta, thân thể con gái ngài ta cũng đã khám phá hết rồi, đừng ngại.
Lần này đám học sinh càng chấn động mãnh liệt. Bên con trai thì một đám người sùi bọt mép nằm vật xuống đất, ngay cả Thiên Vĩ cũng là như thế, hắn không ngừng giơ ngón tay cái về phía Lâm Quân thể hiện sự bội phục.
Còn đám con gái thì chúc mừng hoan hô càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy Phong Chỉnh cứ ngơ ngẩn cả người thì Lâm Quân bắt đầu thực hiên mưu kế của hắn. Hắn len lén cho tay vào túi áo móc ra một con vật trong đó. Chỉ thấy con vật toàn thân màu vàng kim, y chang con gián ở Địa Cầu. Không phải Tiểu Lâm thì là ai.
Phải đây chính là Lâm Quân muốn lợi dụng Tiểu Lâm dạy cho Phong Chỉnh một bài học. Lần trước khi Tiểu Lâm gây ra hành động vĩ đại là đi wc lên người một vị cô nương thì đột nhiên lâm vào tình trạng ngủ say. Lâm Quân luôn để Tiểu Lâm trong túi áo của hắn, lần này đúng lúc Tiểu Lâm đã tỉnh dậy sau khi tiến hóa nên hắn muốn Tiểu Lâm chui vào người Phong Chỉnh bắt đầu làm ra hành động.
Bởi vì khi Tiểu Lâm ngủ say là nó bắt đầu muốn tiến hóa thành ma thú cấp 2. Khi tiến hóa xong thì Tiểu Lâm có một thiên phú ma pháp là “ Dâm Độc “. Ma pháp này tất nhiên là đặc tính của loài rồng, nó sẽ làm cho người hít phải loại phấn này lâm vào CDSHT, hạ thể sẽ căng cứng lên như một cái lều. Nếu muốn thoát khỏi cảnh này phải “ lấy con sóc bỏ vào lọ “.
Lâm Quân cười âm hiểm rồi bỏ Tiểu Lâm xuống dưới đất. Trong lòng không khỏi tưởng tượng vị sát thủ đại nhân đây phải “ lấy con sóc bỏ vào lọ “ liên tục thì sẽ như nào nhỉ. Chắc hẳn là sẽ thú vị lắm.
Tiểu Lâm 6 chân bò liên tục tới phía Phong Chỉnh. Càng bò gần thì Lâm Quân càng cười âm hiểm, tuy quỳ dưới đất nhưng lần này không lỗ. Hừ hừ, dám làm huynh đệ anh ăn hành thì chú cứ chuẩn bị đi hắc hắc.
Nhưng thật bất ngờ là khi Tiểu Lâm gần tiến tới hướng Phong Chỉnh thì đột nhiên Phong Chỉnh tỉnh lại từ trong cơn mê. Hắn thấy Lâm Quân đang quỳ dưới đất thì đột nhiên chạy tới, sém chút nữa là đạp bẹp ruột Tiếu Lâm.
Phong Chỉnh chạy tới đưa tay nâng Lâm Quân lên, cái mặt đen như đít nồi lúc nãy đã thay thành một cái mặt tràn đầy tươi cười tỏa mãn. Hắn vừa nâng Lâm Quân vừa nói:
_ Con rể, đứng lên đi. Nhạc phụ cảm ơn con.
Ách, chuyện quái gì thế này. Đáng lẽ ra phải tức giận chứ, ặc, ta bảo ta sờ hết người con gái hắn mà hắn lại cảm ơn ta. Đã thế còn kêu ta là con rể nữa chứ.
Lâm Quân thấy thế thì choáng cả người. Bổn ý của hắn là sẽ làm cho tên này tức giận, lợi dụng thời cơ cho Tiểu Lâm. Không nghĩ tới tên này lại mừng rỡ như thế.
Sặc, không lẽ thế giới này không giống Địa Cầu. Ta nhớ ở Địa Cầu, cho dù có xác định cưới thì chàng rể cũng không thể ăn vụng cơ mà. Không phải là nếu cha vơ biết được thì sẽ liều mạng với chàng rể sao. Sao tự dưng ở đây lại thành cảm ơn thế này.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant