Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Huynh Đệ, Ngươi Sỉ Nhục Loài Chó Quá
hong Chỉnh vừa hô lên 1 tiếng thì mọi học sinh lập tức bao vây đám Lâm Quân vào giữa, bẻ tay răng rắc, trên mặt ai nấy đều là thần sắc hưng phấn và vui mừng.
Các em, chọc ai không chọc. Chọc trúng thằng cha Phong Chỉnh thì đừng trách bọn anh vô tình nhé. Ai kêu thằng cha đó đưa ra cái giá quá mê người làm gì.
Đừng trách bọn anh nhé, cũng không chết đâu mà phải lo.
Bọn học sinh nở 1 nụ cười rồi bắt đầu lao lên, tay chân vận chuyển nguyên khí. Không nói không rằng bắt đầu tấn công đám người Lâm Quân.
Bọn Lâm Quân chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy tay chân mang theo kình khí mãnh liệt đánh tới. Bất đắc dĩ bọn hắn phải vận dụng nguyên khí vừa tránh vừa né, vừa đánh trả. Trên miệng còn không ngừng chất vấn tại sao lại đánh chúng ta.
_ Tại sao đánh chúng ta?. - Bốp.
_ Con mẹ nó, bọn ta có làm gì đâu. – Binh.
_ Con mẹ nó, để ta nói hết đã. – Bụp.
Đặng Tùng vừa đánh vừa lên tiếng hỏi, nhưng rất tiếc mỗi lần như thế đáp trả lại đều là một cú đấm vào mặt, không thì cũng là một cú đạp vào mông. Làm Đặng Tùng khổ không biết để đâu cho hết, có người nào như hắn không. Mới hỏi có mấy câu, không đáp thì cũng thôi đi. Không ngờ lại lợi dụng thời cơ đánh hắn.
Hắn cuối cùng cũng tức khí, không cần biết một hai gì nữa, bi phẫn hét lớn lên:
_ Con mẹ nó. Chúng mày được, chết đi cho bố. – Bốp.
Không để Đặng Tùng nói hết thì đã có 1 cú đấm bay thẳng vào mặt hắn. Lần này thì Đặng Tùng thực sự điên rồi. Không thèm nói dư 1 câu nào nữa, dốc hết tất cả sức lực tiến lên quần nhau với đám học sinh.
Kế tiếp trong sân vang lên tiếng ầm ầm liên tục. Màu sắc của nguyên khí không ngừng bay loạn lung tung.
Chỉ có 1 mình Phong Chỉnh đang hài lòng bay ở phía trên đầu đám học sinh, trong miệng hài lòng thốt ra 1 câu:
_ Hắc, thực thảm. Bất quá ta thích. Hehehe.
Phía bên kia đám người Lâm Quân cũng rơi vào tình trạng y chang Đặng Tùng. Lớp A2 có cả thảy 80 học sinh. Nếu trừ sáu người bọn Lâm Quân ra thì cũng còn 74 mạng. Tức là giờ phút này bọn hắn đang 1 vs 12.
Người ta nói song quyền nan địch tứ thủ, huống chi bây giờ đám Lâm Quân 2 tay đánh với 24 tay, thử hỏi làm sao mà đánh lại. Mặc dù bọn hắn cũng không phải kẻ yếu. nhưng nên nhớ đây là lớp học của thiên tài. Hầu hết mọi người đều ngang cơ bọn hắn nên giờ phút này đám Đặng Tùng bị đập khá là thảm.
Chỉ một mình Lâm Quân là còn chống đỡ được một chút ít, nhưng chắc cũng sắp không xong rồi. Đang đánh với hắn tuy chỉ có 3 tên, nhưng tên nào tên nấy đều mạnh hơn hắn 1 bậc. Có cả Thiên Vĩ trong đám này.
_ Con mẹ nó. Thiên Vĩ, có giỏi solo với bố, đông người bắt nạt ta thì có phải hảo hán gì.
Lâm Quân thấy bị ép có chút quá sức, điên tiết hét toán lên. Hắn muốn là khích tướng tên nhóc này, nếu không chắc chỉ chốc lát là hắn mất xác.
Ai ngờ Thiên Vĩ nghe xong thì đưa một ánh mắt kỳ quái sang nhìn Lâm Quân, sau đó phá lên cười haha nói:
_ Ặc, ta là ăn cướp mà. Chú muốn anh đơn đả độc đấu thì đừng mơ. Hắc hắc, không biết anh mày nổi tiếng lấy mạnh hiếp yếu. Lấy đông hiếp ít à? Hahaha.
Ọc, ta quên.
Nghe Thiên Vĩ trả lời thì Lâm Quân sém nữa phun máu tại chỗ.
Ặc, nói đạo lý với một thằng cướp không phải ngu ngốc lắm sao.
Đang chống đỡ mãnh liệt thế công của 3 tên trước mắt thì Lâm Quân chợt thấy Đặng Tùng đã thất thủ. Đang bị đánh bò lê bò lết như một con chó.
Trong lòng Lâm Quân không khỏi chợt run lên. Đặng Tùng tuy đẳng cấp thấp hơn hắn nhưng dù sao cũng là chuyên gia chạy trốn. Không hiểu tại sao thất thủ nhanh đến như thế.
Lâm Quân không biết là do tức giận nên Đặng Tùng nóng đầu lên, lấy cứng đối cứng chứ không thèm chạy trốn nên thất thủ rất nhanh. Đã thế lớp A2 toàn là thiên tài nên phối hợp như thiên y vô phùng.
Những bạn nam tinh thông cận chiến thì xông lên phía trước, cố gắng quấn lấy Đặng Tùng. Còn phía sau là các bạn nữ không ngừng thả ra chiêu thức của các chức nghiệp khác nhau. Tỷ như pháp thuật của pháp sư. Nguyền rủa thuật của tử linh pháp sư. Bài ca quấy nhiễu của ca sư ……….
Thế nên mặc dù Đặng Tùng mạnh là thế, chạy trốn nhanh nhẹn là thế nhưng cũng không khỏi phải thất thủ. Nghĩ thử xem, ngươi đã bị 4 5 thằng như con trâu điên quấn quanh rồi. Sau lưng trước mặt còn không ngừng có các chiêu thức âm hiểm của các ma pháp sư đánh lén. Cho dù chỉ là 1 cái hỏa cầu nho nhỏ phóng vào mông đít cũng khiến ngươi phải cuồng rồi chứ đừng nói đến các chiêu thức âm hiểm phía sau.
Hỏi thử làm sao ta đánh được.
Làm sao mà thắng được đây.
Con mẹ nó, 1 vs 12 rồi mà còn chơi kiểu đó thì ai mà chịu nổi chứ hả?
Lần lượt, phe Lâm Quân dần dần thất thủ. Ai nấy đều bị đám học sinh này mài mòn hết sức lực. Sau khi đã ngã xuống thì bọn Ngọc Tú còn rơi cả nước mắt vì không cam lòng. Trong miệng còn không ngừng hỏi thăm tổ tiên 18 đời của đám học sinh.
Còn có thiên lý không? Chúng ta đã làm gì mà hành hạ chúng ta như thế.
Bọn Ngọc Tú đều tự hỏi như thế, sau đó đều ngất đi, nằm sùi bọt mép dưới mặt đất. Mấy bạn gái tính tình lương thiện thấy mọi chuyện đã xong thì đi tới trị liệu sơ sơ, sau đó mang cả đám rời xa chiến trường. Đôi mắt nhìn lại phía 1 người duy nhất đang còn đứng.
Lâm Quân giờ phút này cũng khổ không tả được. Chính hắn cũng không biết kết quả hôm nay của mình sẽ như thế nào. Có sống sót qua được cái con trăng ngày hôm nay không.
Thì ra sau khi bọn Đặng Tùng đều bị hạ gục thì tất nhiên người đánh thắng bọn hắn sẽ rãnh rỗi rồi. Hệ quả là tất cả học sinh đều tập trung lại, đưa mắt nhìn chăm chăm vào chỗ Lâm Quân đang đánh. Trên mặt tên nào tên nấy đều mang theo thần sắc mừng rỡ.
Trước có 3 con hổ, sau có 1 đàn sói nhìn chằm chằm.
Lâm Quân cũng không biết mình phải làm sao đây. Đánh làm sau đây.
Lâm Quân suy tư trong lòng thì thấy chỉ có cách là chuồn, nhưng mà cái này chính là trường học mà. Nếu chuồn luôn thì ngày sau làm sao mà đi học được. Không những thế bọn Đặng Tùng thì làm sao đây.
Càng nghĩ Lâm Quân càng vô kế khả thi. Sau cùng, như đã nhớ ra cái gì đó, hắn chợt nở 1 nụ cười, trên miệng hô:
_ Dừng tay.
3 tên đang đuổi đánh Lâm Quân nghe thế thì chợt dừng tay. Đứng xung quanh, vây Lâm Quân lại chính giữa.
Thiên Vĩ mở miệng hỏi:
_ Chuyện gì? Nói nhanh anh còn đánh tiếp.
_ Tại sao các ngươi phải đánh chúng ta?
Lâm Quân lên tiếng hỏi ra cái thắc mắc của mình từ nãy tới giờ. Hắn không hiểu tại sao bọn học sinh phải đánh bọn hắn. Hắn có làm cái quái gì nên tội đâu cơ chứ.
_ À, chuyện đó hả. Hehe, thông cảm nhá. Ai kêu các ngươi có giá trị quá làm gì.
Thiên Vĩ chớp chớp mắt nói, trong âm thanh còn mang theo vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
_ Giá trị gì? Mẹ kiếp, ta trên răng dưới giái. Giá trị cái éo gì?
Lâm Quân điên tiết hét lên, hắn có phải 1 món hàng đâu mà đem ra bàn về giá trị.
_ Hờ, hờ. Đánh các chú 1 trận, bọn anh khỏi thi học kỳ 1. Chú nói có chuyện tốt nào như này chứ. Haha, đừng có trách bọn anh.
Thiên Vĩ cười thần bí rồi giảm âm thanh thật nhỏ xuống để nói. Chỉ có 1 mình Lâm Quân nghe thấy, ngay cả 2 người đang đứng xung quanh kia cũng không nghe ra 1 chút âm thanh nào.
À, ra thế. Thì ra thì thằng cha giáo viên công báo tư thù.
Lâm Quân nghe Thiên Vĩ nói thì chợt hiểu ra mọi chuyện. Chẳng trách lúc nãy thằng cha đó cười lạnh lùng như thế. Chẳng trách thằng cha đó mặt mũi âm hiểm như thế, chẳng trách thằng cha đó nhìn không phải người tốt.
Nghĩ tới đây, Lâm Quân không thèm để ý bọn Thiên Vĩ nữa, điên tiết ngẩng mặt lên trời hét lớn:
_ Con c hó màu đen trên trời kia, xuống đây cho bố.
Hắn không thèm nể nang tôn ty trật tự gì cả, chỉ mong sau xả bớt cái nỗi hận trong lòng ra ngoài.
Tiếng hét vang cao vang xa, còn hơn là 1 ca sĩ dùng hết sức hét vào cái micro nữa. Chẳng mấy chốc mà tiếng thét này đã vang vọng cả trường DongDa, át hết cả tiếng giáo viên giảng bài và tiếng nói chuyện của học sinh.
Bọn học sinh vây quanh Lâm Quân nghe thế thì chợt ngẩn ra. Ai nấy trên mặt đều là thần sắc không thể tin tưởng.
Cái quái gì thế này, ta nghe có thằng chỉ mặt Phong Chỉnh chửi là 1 con cẩu 4 chân. Có lầm không đó. Hình như ngại sống lâu thì phải.
Nghĩ tới đây bọn học sinh đều ra sức chạy ra xa xa, chỉ để lại 1 mình Lâm Quân đứng giữa sân. Trong lòng thầm cầu mong linh hồn tên nhóc này sớm siêu thoát. Ặc, quá cường hãn rồi, chửi Phong Chỉnh là chó cơ đấy.
3 người bọn Thiên Vĩ cũng ngẩn ra 1 lát, sau đó đè thấp giọng nói:
_ Huynh đệ, ngươi sỉ nhục loài chó quá.
Nói xong sau đó cười haha chạy ra trốn cùng bọn học sinh.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant