A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Chúng Tiểu Nhân, Lên
_ Ờ, thế chú đi ra đi hay đợi anh đạp ………. Ơ mà ………
Lâm Quân vừa trả lời theo quán tính thì chợt nhận ra có chỗ không đúng. Hắn muốn đạp thầy giáo ra ngoài chứ đâu phải là tên nhóc nói chuyện nãy giờ. Ờ mà khoan, không phải người nói chuyện nãy giờ là thầy giáo đó chứ.
Nghĩ tới đây, Lâm Quân đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thì hắn ước gì nhìn có cái lỗ nào để chui vào.
Chỉ thấy phía sau hắn là đám Đặng Tùng đứng cúi mặt nhìn xuống đất, giống như đang nghiên cứu mấy con kiến chui dưới đất. Trong miệng còn không ngừng lầm rầm “ hoá ra thế …. Hoá ra thế …… “
Đứng bên cạnh là 1 người trung niên mặt đồ đen, đôi mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trên khuôn mặt mở 1 nụ cười rất lạnh lùng.
_ Thế nào? Trò muốn đạp tôi ra ngoài hả?
Người trung niên cười nói như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt muốn giết người của hắn đã bán đứng tất cả.
Xui thế không biết.
“ Ực “, Lâm Quân nuốt nước miếng 1 cái, nói không ra lời nào.
_ Nói gì đi chứ, hắc hắc. Có người dũng cảm dám đạp đít tôi ra ngoài cơ đấy.
Thấy Lâm Quân im lặng, người trung niên trêu chọc nói.
_ Ách, em lỡ dại. Xin thầy đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân.
Lâm Quân cúi đầu xin lỗi rối rít. Trong lòng hắn thầm hận bọn Đặng Tùng đứng như trời trồng, không thèm nhắc nhở hắn.
_ Ồ, biết sợ rồi sao?
Người trung niên cười cười, sau đó hỏi lại:
_ Lúc nãy ai hô đạp đít tôi hùng hồn lắm mà.
_ Ách, là sai lầm. Em chỉ đùa thôi ạ.
Lâm Quân cúi gằm mặt xuống nói. Lúc nãy hắn chỉ trả lời theo quán tính thôi, còn đâu tâm tư đã đặt hết vào gái rồi. Làm sao mà có thể chú ý được gì chứ.
_ Ồ, có vẻ vui đấy nhỉ. Cậu đùa khá thật.
Người trung niên nói rồi vỗ tay “ bôm bốp “, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng ngày càng lạnh lùng.
Sau đó hắn quay xuống lớp:
_ Các cậu thấy vui không?
_ Ách, dạ không, chúng em không thấy vui chút nào ạ.
Mọi người dưới lớp trăm miệng 1 lời, đồng thanh trả lời còn chỉnh tề hơn cả quân đội hô khẩu hiệu.
Tuy rằng màn lúc nãy ai ai cũng đều đã nhìn thấy, nhưng cho bọn hắn 10 lá gan bọn hắn cũng không dám cười. Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ vị Phong Chỉnh này đáng sợ ở chỗ nào.
Nhớ năm đó, à không, nhớ tới lúc đầu năm. Từng có 1 vị nhân huynh vì ngu ngốc mà chọc phải vị Phong Chỉnh này.
Lúc đó vị nhân huynh ỷ vào ông già làm quan lớn nên không đặt ai vào mắt. Lên lớp học hắn cũng không chăm chú vào học. Chỉ ngắm gái, thỉnh thoảng còn làm ra 1 vài động tác vô sỉ và dâm tặc.
Vì là lần đầu nên vị Phong Chỉnh cũng chỉ nhắc nhở 1 câu. Ai dè vị nhân huynh đó hếch hếch cái mũi lên trời nói: “ Ta thích, ngươi làm gì được ta? “. Lúc đó, Phong Chỉnh nghe thế cũng đều không nói gì, chỉ nở 1 nụ cười âm lãnh.
Ngày hôm sau thì báo đài đưa tin vị nhân huynh cả gan kia đã bị chỉnh cho tàn phế, sém chút nữa phải lên bàn thờ ăn chuối. Còn vị Phong Chỉnh đây thì không tổn hại 1 sợi lông, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Thậm chí, gia đình vị quan to kia còn phải đến cảm ơn thầy giáo dạy dỗ tốt con họ.
Từ đó về sau. Chúng học sinh đều mặc niệm trong lòng và vị thầy tên Phong này có một hậu trường rất cường đại. Còn biệt danh Chỉnh là vì hắn rất hay thích chỉnh người ta nên đặt thế.
Chúng học sinh nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi nở một nụ cười quái dị, trong lòng tên nào tên nấy đều cho rằng Lâm Quân đã xong đời. Bởi vì Phong Chỉnh mỗi khi tức giận thì khuôn mặt hắn đều như thế.
_ Bạn học mới làm trò không vui chút nào nhỉ?
Phong Chỉnh thấy thế thì tự hỏi 1 tiếng, sau đó lại cười nói:
_ À, xin giới thiệu với các em. Đây là 6 bạn học mới vào lớp ta. Những việc làm lúc nãy chỉ mang lại nụ cười cho chúng ta thôi. Các em cho 1 tràng pháo tay nào.
Học sinh phía dưới nghe thế thì đồng loạt vỗ tay, trong lòng thì đang háo hức xem trò hay. Bởi vì ai cũng biết, màn chỉnh người hay ho nhất lịch sử sẽ bắt đầu.
Lâm Quân đứng bên cạnh thấy Phong Chỉnh đột nhiên không trách cứ nữa thì trong lòng cảm giác khó hiểu. Không lẽ thầy giáo hiền thế này hả ta. Ta không có nhầm chứ.
Phong Chỉnh vung tay một cái, lập tức tiếng vỗ tay phía dưới dừng lại ngay lập tức. Sau đó không hiểu hắn móc từ đâu ra 1 xấp giấy. Bắt đầu nói:
_ Ồ, đây là 6 bạn học mới của chúng ta. Hiển nhiên là các em chưa biết gì về họ. Nhân đây mời các bạn tự giới thiệu để mọi người làm quen đi.
_ À, đầu tiên. Bạn nào tên là Lâm Quân?
Phong Chỉnh nói xong rồi đưa ánh mắt quan sát. Đây là người mà thầy hiệu trưởng đặc biệt dặn dò hắn phải tận tâm dạy dỗ và chiếu cố.
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng hắn vẫn phải hỏi thử, nghe thầy hiệu trưởng bảo thì tên này là 1 thiên tài. Mới 16 tuổi nhưng đã là Đại Địa Võ Sĩ.
Lâm Quân nghe mình là người bị gọi đầu tiên thì đỏ mặt bước ra khỏi hàng nói:
_ Ách là em.
_ Ặc, phải cậu không đó?
Phong Chỉnh ngạc nhiên hỏi, hắn cũng không ngờ được thằng nhóc dám nói đạp hắn này vậy mà là thiên tài trong miệng thầy hiệu trưởng.
Lâm Quân gật đầu.
_ Ặc.
Phong Chỉnh im lặng không nói nên lời. Trong lòng nhất thời không biết phải làm sao.
Thằng nhóc này là người dám láo với hắn, bắt buộc hắn phải chỉnh thằng này 1 trận. Không chết cũng phải tàn phế.
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại bảo hắn tận tâm dạy dỗ thằng nhóc này.
Chỉnh thì thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ phát điên.
Không chỉnh thì uy danh hắn tạo dựng lâu nay làm sao mà còn được.
Phong Chỉnh rơi vào trầm tư. Trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng. Tựa như bên trái não 1 âm thanh “ Phải chỉnh “ vang lên liên hồi. Còn bên phải lại là âm thanh “ không chỉnh “. Nhất thời đầu óc hắn rơi vào 1 mảnh hỗn loạn, hai thứ âm thanh khác biệt không ai nhường ai.
Dạy dỗ và chiếu cố. Ồ, chiếu cố, chiếu cố. Hắc hắc hắc. Chiếu cố không phải là có tới 2 nghĩa sao haha.
Chăm sóc cũng gọi là chiếu cố, đánh cho 1 trận cũng gọi là chiếu cố. Hehehe, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nụ cười trên mặt Phong Chỉnh càng ngày càng lạnh lùng. Hắn nhìn Lâm Quân rồi nói:
_ Ồ, thế cậu tự giới thiệu đi.
_ À, vâng.
Lâm Quân tuy cảm giác dường như có gì không đúng nhưng nhất thời cũng không biết là gì, đành tiến lên giới thiệu đại.
_ Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Lâm Quân. Năm nay tôi 16 tuổi, thực lực Đại Địa Võ Sĩ …Rất mong sẽ được các bạn giúp đỡ trong thời gian tới.
Ngắn gọn xúc tích.
Nói xong Lâm Quân lui ra sau 1 bước. Để người khác lên giới thiệu. Nhưng học sinh phía dưới khi nghe Lâm Quân là Đại Địa Võ Sĩ thì ai nấy đều hít 1 hơi khí lạnh. Trong lòng kinh thán không thôi.
16 tuổi, Đại Địa Võ sĩ. Không phải ai cũng làm được.
Lâm Quân vừa bước xuống thì lần lượt 5 người Đặng Tùng còn lại lần lượt tiến lên giới thiệu. Tuy bọn hắn cũng khá mạnh nhưng cũng không có ai kinh hô nữa, dù sao đây cũng là cái lớp của thiên tài.
Chỉ có 1 mình Thiên Vũ là được 1 số bạn gái mê trai tán dương làm thần sắc tên này trở nên cực kỳ đắc ý. Hắn không ngại ngùng gì mà đứng giữa lớp giới thiệu liên tục một tiếng đồng hồ để đáp lại thịnh tình của các bạn nữ. Làm cho dân chúng có chút xấu trai xung quanh trong lòng dâng lên ganh tỵ và đố kỵ rất mãnh liệt.
_ Ừ, xong rồi phải không?
Phong Chỉnh thấy cái màn giới thiệu chán ngắt cuối cùng cũng xong thì thở dài 1 hơi rồi nói. Hắn cũng có chút choáng váng rồi. Ngồi nghe cái tên nhóc cuối cùng ba hoa chích choè đúng là không thoải mái 1 chút nào.
Dừng một chút, Phong Chỉnh nói tiếp:
_ Ừ, tiết mục giới thiệu đã hoàn tất. Bây giờ chúng ta cùng ra sân trường học nào.
Nói rồi hắn bước ra khỏi lớp. Từ từ đi xuống sân trường.
Học sinh trong lớp thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, sau đó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề tiến xuống sân trường. Trên mặt tên nào tên nấy đều tràn đầy khó hiểu. Không phải tiết hôm nay học trên lớp sao.
Nhưng sau khi có một âm thanh vang lên trong óc từng người thì ai nấy chợt hiểu ra. Tất cả mọi người đều nở 1 nụ cười quỷ dị.
Còn bọn Lâm Quân thì đi ở phía sau.
Chẳng mấy chốc mà tất cả học sinh đã ở dưới sân trường. Sân này chính là 1 cái sân dành cho 1 mình lớp A2 nên không có một ai khác.
Cái sân này không chỉ có 1 cái lôi đài ở chính giữa, xung quanh là 1 đám đồ vật như tạ, dây, …. Dùng để tập luyện thể lực. Ngoài ra thì cái gì cũng không có.
Cả lớp quy quy củ củ xếp thành hàng trước mặt Phong Chỉnh, chỉ có bọn Lâm Quân là lẻ loi 1 mình không biết phải đứng ở đâu. Bọn hắn đành đứng đực mặt ra tại chỗ.
Phong Chỉnh thấy mọi sự đã xong, không nói không rằng hét lên một tiếng:
_ Chúng tiểu nhân, lên.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant