Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Trời, Tất Nhiên Là Đạp Đít Hắn Ra Ngoài Rồi
ái what the f*-*. Thiên Vũ nghe thế ngẩn người ra 1 lúc, hắn nhớ cái chỗ này được gọi là trường học cơ mà, có phải cái chợ đâu mà bảo với chả kê.
Thấy Thiên Vũ im lặng thì tên nhóc đó mới nói tiếp:
_ Đưa tiền đê, 5 người. 1 người 1000 đồng.
Thiên Vũ chưa kịp nói gì thì Đặng Tùng đứng phắt dậy, đập bàn 1 cái “ rầm “ rồi nghênh mặt lên nói:
_ Bố *** đưa thì sao?
Tên nhóc thấy thế cười trào phúng rồi nói:
_ Hehe, chúng bây có nghe không. Lại 1 tên từ chối đưa tiền nữa này. Bây giờ phải làm sao đây nhỉ?
Tên nhóc tóc ngắn vừa nói xong, tức thì từ đằng sau chạy ra 1 đám học sinh khoảng chừng 10 tên, tên nào tên nấy đều cười rất âm hiểm. Sau đó bọn hắn bao vây đám Đặng Tùng lại chính giữa.
_ Sao? Bây giờ có đưa không?
Tên nhóc hếch mũi hỏi lại 1 lần.
_ ***, ngon thì chơi, bố mày đếch sợ ai.
Đặng Tùng hét lên 1 tiếng rồi toả khí thế ra ngoài, hắn trước giờ toàn đi đòi tiền người khác. Chứ có bao giờ bị người khác đòi như này. Không những thế, vì chuyện ban sáng nên hắn đang rất điên tiết. Không ngờ hôm nay lại có đứa dám chọc hắn.
Thấy Đặng Tùng tỏ rõ thái độ thì 4 người Ngọc Tú cũng đứng dậy, chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Dù sao thì đám này đi theo Lâm Quân cũng lâu rồi, chỉ có chuyện bắt nạt người khác chứ chưa bao giờ chịu thiệt thòi.
Mùi thuốc súng trong không khí ngày càng nặng, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Mọi học sinh xung quanh mắt thấy tình hình không ổn thì đã ra khỏi lớp từ lâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa ánh mắt nhìn vào.
Hai phe đang rất căng thẳng thì chợt 1 tiếng nói vang lên:
_ Hừ, Đình Thái, chú mày ngứa răng à. Cần anh dạy lại không thế?
Đưa mắt lại nhìn thì chỉ thấy 1 đám học sinh đang bước tới. Cầm đầu là 1 tên mặt mũi non choẹt, khuôn mặt luôn tươi cười tưởng chừng như vô hại. Nổi bật nhất là tóc trên đầu của hắn, sợi nào sợi nấy cực kỳ xoăn.
_ Hừ, Thiên Vĩ, ai mướn ngươi xen vào chuyện này.
Đình Thái thấy người bước tới là ai thì mặt mũi chợt âm trầm, tuy hắn được xưng là bá vương lớp học nhưng cũng không dám chọc cái tên trước mặt này.
_ Hehe, chuyện khác anh có thể cho qua. Nhưng mà đây là bạn anh, chú thử đụng họ xem.
Thiên Vĩ cười nói. Thật bất ngờ, hắn chính là tên nhóc lúc trước đã đánh nhau 1 trận với Lâm Quân. Ngay lúc này lại ra tay cứu bọn Đặng Tùng.
_ Hừ, được lắm.
Đình Thái mặt mũi càng ngày càng âm trầm, sau khi hít 1 hơi để bình tĩnh thì hắn mới quay sang bọn đàn em nói:
_ Chúng ta đi.
Đồng thời trước khi đi hắn cũng không quên đưa ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm bọn Đặng Tùng.
_ Hừ, có giỏi thì cứ chơi.
Đặng Tùng thấy thế thì trừng mắt lại, trong lòng không sợ chút nào. Dù gì thì bọn hắn còn có Lâm Quân cơ mà. 6 đánh 11 thôi, có gì mà sợ.
Đoạn hắn quay sang Thiên Vĩ:
_ Chuyện hôm nay cảm ơn ngươi.
_ Ồ, không có gì, không có gì. Mà Lâm Quân đâu?
_ À, lát nữa hắn vào.
_ Ừ, vậy nói với hắn. Ta rất mong chờ 1 trận chiến.
Nói xong Thiên Vĩ cũng dẫn người đi mất.
Còn bọn Đặng Tùng, vì không biết làm gì nên ngồi xuống tại chỗ. Dù sao cũng sắp vào học rồi.
Đợi được 1 lúc thì đột nhiên tiếng trống trường vang lên, sau đó là đám học sinh quy củ đi vào lớp. Ai nấy đều nghiêm chỉnh ngồi xuống chỗ mình, riêng bọn Đặng Tùng thì đành tìm kiếm mấy bàn trống, không ngờ là tất cả đã kín chỗ. Bất đắc dĩ, bọn chúng đành đứng ngay cửa lớp đợi giáo viên tới.
Chẳng mấy chốc mà 1 người trung niên đi tới. Người này mặc 1 bộ quần áo bó sát màu đen trông rất giống sát thủ. Thân hình gày dò cao dong dỏng, đôi mắt sắc lạnh như dao. Người này vừa bước tới, thấy bọn Đặng Tùng đứng ở cửa lớp thì cảm giác rất khó hiểu.
_ Các trò đi đâu đây?
Người trung niên lạnh lùng hỏi 1 câu, trong giọng nói của hắn dường như không có 1 chút tình cảm nào.
_ Dạ thưa, chúng em hôm nay mới vào học ạ.
Thiên Vũ bước lên lễ phép đáp.
_ À là 5 người đúng không? Được, đi vào đi.
Người trung niên lạnh lùng nói tiếp.
Thiên Vũ nghe thế ngượng ngùng nói:
_ Ách, hết chỗ rồi ạ.
_ Tự kiếm đi.
Người trung niên nói rồi trực tiếp bước vào lớp, bỏ mặc đám người Thiên Vũ đứng như trời trồng.
Đang không biết làm sao thì chợt thấy Lâm Quân đang thong dong bước tới, bọn Thiên Vũ như nhìn thấy cứu tinh. Vội vàng chạy tới nói:
_ Lâm Quân, chúng ta cần giúp đỡ.
_ What? sao các ngươi lại ở đây? giúp đỡ cái gì?
Lâm Quân tò mò hỏi. Lúc nãy vì quá sung sướng nên Lâm Quân không chú ý xung quanh, không ngờ là đã tới lớp rồi. Còn vì sao sung sướng thì lúc nãy hắn bàn việc làm ăn với Lê Dũng. Cuối cùng cũng đã dụ dỗ lão mua hết tất cả vũ khí mà hắn có, nào là súng, boom hoá học, thuốc nổ c4 …………. Mặc dù tất cả lão đều đòi bản thiết kế nhưng Lâm Quân cũn dụ dỗ lão mua nốt hàng mẫu, thuận tiện vơ vét được 1 số của cải rất khả thi.
_ À, là thế này …………
Thiên Vũ kể lại tất cả mọi chuyện, bọn Ngọc Tú đứng xung quanh thỉnh thoảng đế thêm 1 2 câu vào. Khi nghe xong thì Lâm Quân cơ bản đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn cười nói:
_ Kiếm chỗ thôi chứ gì? Đi theo ta.
Lâm Quân nói rồi dẫn đầu đoàn người, hùng dũng bước vào lớp học. Khi bước vào lớp thì hắn quét mắt nhìn 1 lượt. “ Sặc, sao trong này toàn người quen thế này “. Lâm Quân bước vào lớp thì nhìn thấy Thiên Vĩ, Hồ Kim Linh, Hoàng Hạ……… và rất nhiều người, cơ hồ tất cả hắn không quen thì cũng biết tiếng. Chỉ 1 phần số ít là hắn chả biết là ai thôi.
Khi nhìn thấy Kim Linh thì đôi mắt Lâm Quân chợt dừng lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt khả ái đấy.
“ Xem ra ông trời có mắt a “ Lâm Quân thầm sung sướng trong lòng, hắn đã gặp được Kim Linh. Cứ tưởng sau này khó gặp lắm chứ, không ngờ lại học cùng lớp. Nếu thế thì việc tán gái của hắn sẽ dễ dàng hơn rồi.
Khi thấy Lâm Quân bước vào lớp thì tâm trạng mỗi người trong lớp đều khác nhau. Như Thiên Vĩ thì vui mừng vì gặp được đối thủ, Hoàng Hạ thì nghiến răng trèo trẹo. Kim Linh thì lại đỏ bừng mặt bởi vì Lâm Quân đang nhìn thẳng vào mặt nàng. Còn hầu hết tất cả người còn lại đều là khó hiểu.
_ Trò đi đâu đây?
Người trung niên ngồi trên bàn đang điểm danh thì thấy 1 đám bước vào lớp, chuyện cũng không có gì nếu như đám này chào hỏi hắn. Không ngờ là không thèm đặt hắn vào mắt, cứ chăm chú nhìn vào mấy đứa con gái trong lớp.
Lâm Quân nghe có tiếng người nói, theo quán tính hắn đáp:
_ Không thấy chúng ta đi tìm chỗ ngồi sao? Mắt mù à?
Vừa nói hắn cũng không thèm quay đầu lại, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tình nhân trong mộng của hắn.
Người trung niên ngồi trên bàn nghe thế thì hận tới ngứa răng, hắn lạnh lùng nói:
_ Tìm thì tìm đi, sao lại đứng ngắm gái?
Lâm Quân vẫn chăm chú ngắm gái và đáp:
_ Kệ anh, chú hỏi làm gì? Anh đang tính toán làm sao ngồi gần mỹ nữ, không được à?
_ Thế tính toán ra chưa?
Người trung niên giận quá hoá cười, hắn cười 1 nụ cười cực kỳ âm lãnh và hỏi.
_ Từ từ, anh đang tính, chú đừng làm phiền.
_ Tính đi.
Người trung niên hứng thú đứng nhìn xem, nụ cười trên mặt càng lúc càng âm lãnh.
Lâm Quân hồn nhiên không thèm để ý xung quanh, cứ nhìn chăm chăm vào chỗ Hồ Kim Linh. Ngay cả người trung niên nói chuyện mà hắn cứ tưởng là thằng học sinh mất dạy nào cơ. Xui cho hắn là lúc nãy tuy Thiên Vũ đã nhắc nhở rồi, nhưng Lâm Quân của chúng ta là ai? Là 1 thằng thấy gái đẹp thì chỉ số IQ là 0 nên hồn nhiên quên mất.
Nhìn Lâm Quân hưng phấn đứng bấm tay tính toàn mà bọn Thiên Vũ thật không biết phải làm sao, bọn hắn không dưới 10 lần chuẩn bị nhắc nhở. Nhưng xui xẻo 1 cái là mỗi lần như thế thì đều bị người trung niên trừng mắt, làm bọn hắn phải nuốt lại những lời định nói. Cuối cùng, vì cầu thân bán bạn nên bọn hắn đành im lặng, tỏ ra “ tôi không nghe, tôi không biết, tôi không thấy những gì ……. Thằng ngu này đang nói “
_ À, có rồi.
Lâm Quân tính toán 1 lúc rồi reo lên.
_ Xong rồi hả?
Người trung niên cười cười hỏi.
_ Ừ, xong rồi.
_ Thế bây giờ ngươi tính làm sao?
Lâm Quân nghĩ 1 lát rồi nói:
_ À, rất đơn giản. Ta lên bàn giáo viên ngồi.
_ À, để làm gì ấy nhỉ?
Lâm Quân đáp:
_ Ngươi ngu thế, tất nhiên là để nhìn cho rõ rồi. Hắc hắc, ngồi bàn giáo viên, ngắm các em gái xinh đẹp. Ta thật là thông minh.
_ Ừ, thế giáo viên thì sao?
Lâm Quân nghe thế, vỗ đầu 1 phát rồi nói:
_ Trời, tất nhiên là đạp đít hắn ra ngoài rồi.
Dừng 1 chút Lâm Quân nói tiếp:
_ Hắc, lớp này không cần giáo viên. Anh mày dạy là được rồi, hahaha.
_ Ừ, nghe vui nhỉ.
Người trung niên càng nghe, vẻ mặt càng dữ tợn. Đến lúc cuối cùng mặt hắn đã thành màu đen, trên đầu không ngừng bốc khói. Sau cùng, hắn mới nói:
_ Ta chính là cái thằng mà ngươi tính đạp đít ra ngoài đấy.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant