Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106: Ừ, Thế Hả. Vậy Nộp Tiền Bảo Kê Đi
ai người Lâm Quân và Đặng Tùng chẳng mấy chốc mà lại hoà thuận với nhau, cười cười nói nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Quân vung tay chữa trị cho tất cả mọi người, lúc nãy chẳng qua hắn giả vờ đau đớn chỉ để cho Đặng Tùng bớt giận thôi, nếu mà chữa trước biết đâu tên này lại điên tiết lên thì khổ.
Làm tốt chữa trị thì Lâm Quân mới vung tay nói:
_ Đi anh em, từ giờ phút này chúng ta được coi là học sinh rồi đó.
Nói rồi hắn dẫn đầu đoàn người hiên ngang hùng dũng bước tới trường. Bọn Ngọc Tú nghe thế ai nấy đều rất mong chờ, cũng cười cười bước tới. Chỉ riêng Đặng Tùng nụ cười có chút miễn cưỡng, thỉnh thoảng trong đôi mắt còn ánh lên nét hận thù không dễ nhìn thấy. Ai cũng không biết là trong lòng tên này mọc lên 1 âm mưu như thế nào.
………………………………
Chẳng mấy chốc mà cả đám đều đã đi tới cổng trường DongDa, thật bất ngờ là Lê Dũng đứng ngay tại cổng trường có vẻ như đang tìm kiếm ai đó. Khi thấy đám Lâm Quân bước tới thì vẻ mặt lão hiện lên vẻ vui mừng, khoan thai bước tới.
_ Haha, mấy thằng nhóc con, ruốt cuộc ta cũng đợi được các ngươi đi học rồi.
_ Ách, hiệu trưởng, thật có lỗi, mấy cái này là ngoài ý muốn mà.
Lâm Quân đổ mồ hôi nói, cho tới bây giờ hắn còn chưa hiểu được tại sao lão này lại sốt sắn như thế. Nhưng “ vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo “ [1] làm hắn lo lắng có âm mưu gì đây.
_ À, không sao, ta biết mà. Bây giờ Lâm Quân đi theo ta, còn các ngươi về lớp trước đi. Lớp A2 nhé.
Lê Dũng nói rồi kéo Lâm Quân đi luôn.
Lâm Quân thì bất đắc dĩ nên cũng không kháng cự, chỉ đánh ánh mắt cho bọn Đặng Tùng đi tìm lớp trước.
Lê Dũng kéo Lâm Quân 1 mạch đi tới phòng của lão. Khi đã ngồi xuống ghế thì lão mới nói:
_ Ngồi đi nhóc.
Lâm Quân tuy nghi hoặc nhưng cũng kéo 1 cái ghế ngồi xuống, chuẩn bị xem xem lão già này nói gì.
Hai người ngồi đối diện nhau không ai nói lời nào. Được 1 lúc, Lê Dũng mới bắt đầu mở miệng:
_ Ta có chuyện gấp cần ngươi giúp.
_ À, mời hiệu trưởng nói. Tuy ta chỉ là 1 con tép nhưng sẽ vì ngài lên núi đao xuống chảo lửa.
Lâm Quân nghe thế thì khách sáo nói.
_ Ừ, cũng không cần bi thảm thế đâu. Ta chỉ muốn làm 1 cuộc giao dịch với ngươi.
Lê Dũng cười cười nói.
_ Giao dịch?
_ Đúng, chính là giao dịch.
Lê Dũng gật đầu 1 cái, dừng 1 chút lão tiếp tục nói:
_ Giao dịch món vũ khí mà lúc trước ngươi cầm để bắn ta. Cái ống dài dài màu bạc có 6 lỗ nhỏ ấy.
Ra là thế. Lâm Quân tới bây giờ mới hiểu tại sao lão lại sốt sắn với mình như thế, ra là vì Galting Gun. Cũng phải thôi, Galting Gun tuy uy lực hơi nhỏ đối với những cường giả đích thực nhưng nó lại có uy lực cũng khá lớn đối với võ sĩ ở đẳng cấp thấp. Đã thế cũng không tốn nguyên khí để thôi động nên Lê Dũng có hứng thú cũng là điều dễ hiểu.
Có điều trước mắt hắn chỉ có 1 khẩu duy nhất nên nhất thời phân vân trong lòng, không biết phải làm sao.
_ Ngài muốn mua nó?
Lâm Quân đành thăm dò Lê Dũng xem lão muốn làm gì cái đã, lúc đó mới tính tiếp.
_ Không, ta muốn mua bản thiết kế của nó.
Lê Dũng hớp 1 ngụm trà rồi nói. Lão muốn đưa cái thứ này lên chiến trường thì tất nhiên là phải biết cách sản xuất nó. Lão đang tính toán mua luôn bản thiết kế để nộp cho Việt Quốc.
Lâm Quân nghe thế thì chợt hiểu ra 1 chút, nhưng hắn đành từ chối nói:
_ Cái này ta chỉ có 1 khẩu duy nhất, vả lại cũng không phải ta làm ra nên ta không thể nào bán bản thiết kế cho ngài được.
_ Vậy là ở đâu ra? Cậu nhóc à, đừng có xạo. Tuy lão già rồi nhưng mắt vẫn còn sáng lắm, theo ta được biết thì trên thế giới này chưa có cái đồ nào như vậy đâu.
Lê Dũng đặt ly trà xuống rồi cười mỉm nói.
Lâm Quân nhất thời cũng không biết nói sao, thật sự là đổi từ chỗ Tiểu Thần Đèn, chứ có phải hắn làm ra đâu.
_ Vậy ngài mua thứ này để làm gì?
Hết nước, hắn đành hỏi rõ mọi chuyện rồi mới quyết định. Cùng lắm thì mua bản thiết kế từ Tiểu Thần Đèn cũng được. Chắc chắn là tên đó có.
_ Đưa cho quốc gia, bắn chết lũ Tung Quốc chó má.
Lê Dũng nghe thế lập tức trả lời, trên mặt còn không ngừng hiện lên thần sắc chán ghét.
“ Tung Quốc à “, Lâm Quân lẩm bẩm nói. Ở Đại Địa Cầu hơn 3 năm thì hắn cũng biết được có 1 nước tên là Tung Quốc, vị trí địa lý rất gần với Việt Quốc. Tung Quốc là 1 nước có thể gọi là xấu xa, bởi vì dựa vào thực lực cực mạnh mà thường xuyên đi bắt nạt nước khác. Tiêu biểu như Việt Quốc đây, cho đến bây giờ vẫn không ngừng dùng những lý lẻ vô sỉ để chiếm đoạt 2 quần đảo của Việt Quốc. Tuy Việt Quốc chống đỡ mãnh liệt nhưng tình hình có vẻ càng ngày càng kém.
Lâm Quân rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau khi ở đây được 1 thời gian thì hắn cũng đã coi Việt Quốc là nhà của mình rồi. Về tình về lý thì hắn nên giúp đỡ quốc gia của mình mới phải. Vì thế Lâm Quân đành nói:
_ Ta có thể bán cho ngài, về phần giá cả thì ta chỉ sẽ giảm 1 chút thôi.
_ Được, vậy giá bao nhiêu?
Lê Dũng nghe thế thì đôi mắt sáng rực lên, nhìn có vẻ cực kỳ hưng phấn.
_ 100 tỷ.
Lâm Quân phun ra 1 cái giá trên trời. Tuy hắn có thể đổi được từ chỗ Tiểu Thần Đèn nhưng chắc hẳn là cái giá cũng khá mắc, nội có 1 khẩu thôi cũng tới 3 tỷ rồi.
_ Ặc.
Lê Dũng nghe thấy cái giá này thì ngẹn họng nhìn trân trối. Tuy hắn là 1 hiệu trưởng của trường đào tạo nhân tài lớn số 1 số 2 Việt Quốc nhưng tài sản bất quá cũng khoảng 100 tỷ là cùng. Đó là tính cả hắn phải mang tất cả tài sản ra bán, nếu làm vụ giao dịch này không khéo Lê Dũng trở thành ăn mày mất thôi.
Khi đã bình tĩnh lại thì lão nói:
_ Quá mắc, ta không thể lấy ra chừng đó được.
Lâm Quân nghe thế cũng cười, nhưng là 1 nụ cười gian xảo:
_ À, ta muốn làm giao dịch với quốc gia, ta đâu có bảo lão móc tiền ra. Nhưng 100 tỷ là rẻ đấy, lão biết cây súng ta làm ra bao tiền không? Đã 3 tỷ rồi, nếu lão có bản thiết kế này thì chẳng bao lâu sẽ chế tạo được vài tỷ khẩu thôi, tính đi tính lại thì ta vẫn lỗ mà.
Lâm Quân giải thích 1 cái, nhưng dù sao cũng xác thực như lời hắn nói. Bởi vì làm khẩu súng này thì chỉ cần 1 số vật liệu thông thường là được, tỷ như sắt, thép, đồng……….. Cũng không có vật liệu nào quá hiếm nên có thể sản xuất hàng loạt. Đến lúc đó thì cái giá 100 tỷ là quá rẻ rồi.
_ Phải không đó?
Lê Dũng nghi ngờ hỏi.
_ Chuẩn, đồng thời ta cũng có thế bán cho lão vài thứ khác nữa.
Lâm Quân cười nói rồi tỏ vẻ thần bí. Sau đó hắn dừng 1 lát rồi nói:
_ Nhưng mà lão phải chuẩn bị đủ tiền đi, ta không giảm giá đâu.
_ Là cái gì nữa?
Lê Dũng tò mò hỏi, hắn không nghĩ là Lâm Quân lại có thêm thứ khác để bán.
_ Như cái này.
Lâm Quân nói rồi móc trong nhẫn ra 1 cục thuốc nổ C4.
_ Cái này có tác dụng gì?
Lê Dũng tò mò hỏi, thứ này thì lão cảm thấy có vẻ bình thường, không hiểu là nó có tác dụng thế nào.
_ Là thế này này ……………
………………………………………
Ở trường DongDa được chia thành 2 khối võ học và quân sự, và chia theo từng năm học. Võ học và quân sự mỗi bên đều là 5 năm học. Lớp tương ứng theo mỗi năm là A, B, C, D, G. Vì bọn Ngọc Tú mới nhập học nên phải học lớp A, và bị phân vào lớp A2.
Hiện giờ bọn chúng đang trên đường bước tới lớp học của mình. Dù trường DongDa hơi rộng nhưng nhờ có chỉ dẫn trên đường đi nên chẳng mấy chốc bọn họ đã đến được nơi cần đến.
Chỉ thấy đây là 1 lớp học rất bình thường, tất cả đều rất quen thuộc. Gồm 20 cái bàn, phía trên là bục giảng và 1 tấm bảng đen. Lúc này, chưa đến thời gian vào học nên học sinh đang tụm năm tụm ba ngồi trong lớp hoặc đứng ngoài lan can nói chuyện, hồn nhiên không để ý tới 1 đám người lạ mặt mới bước vào lớp. Bọn Ngọc Tú cũng chưa quen biết với ai nên tạm ngồi vào bàn đầu.
Nhưng vừa ngồi xuống thì đã có phiền phức kéo tới. 1 tên nhóc ăn mặc bảnh bao, đầu tóc cắt ngắn bước tới hống hách nói:
_ Ai cho chúng mày ngồi đây? Chúng mày là ai thế?
Thiên Vũ vì mới vào học, không muốn có phiền phức nên nói:
_ À, chúng tôi mới vào học hôm nay. Bạn là ai thế?
Tên nhóc nghe xong, hếch mũi lên trời nói:
_ Chém gió, bắt đầu học từ 1 tháng trước rồi. Ngươi nói thật đi.
_ Thật mà, chúng tôi có việc nên hôm nay mới vào học.
Thiên Vũ tiếp tục giải thích.
_ Ừ, thế hả. Vậy nộp tiền bảo kê đi.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant