Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Thôi Bỏ Mẹ Rồi, Hình Như Trên Chỗ Đó Là Hầm Phốt Mà
ối nay, 6h, chuẩn bị, trốn, ồ được cứu cmnr.
Đọc xong, Đặng Tùng vui mừng hét lớn 1 tiếng, hắn biết là bọn Ảo Ảnh sắp cứu bọn hắn nên không kìm được vui mừng nói.
_ Ồ, chuyện gì thế.
Hoàng Khải ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
_ Ngươi tự xem đi.
Đặng Tùng ném qua cho Hoàng Khải, Hoàng Khải xem xong cũng ném lần lượt qua cho Sát và Ngọc Tú. Khi ai nấy đều nhìn rõ dòng chữ ghi trên tờ giấy thì đều cực kỳ vui mừng. Ai nấy chắc mẩm trong lòng là được cứu rồi.
…………………..
Bên ngoài, trong phủ thành chủ.
Ảo Ảnh mấy ngày nay cực kỳ đau cmn đầu, cái việc quái gì cũng đổ cho hắn. Chẳng qua là hắn vẫn giữ được cái thân phận quản gia chó má của phủ thành chủ nên bọn Ảnh Sát đều bắt hắn làm việc.
Sắp tới hắn còn phải cứu bọn Đặng Tùng ra nữa nhưng nghĩ mãi mà không có cách gì khả thi, chỉ nghĩ ra mỗi 1 cách nhưng cách này khá là đau đầu nên hắn chưa biết làm sao. Đã thế thì cũng thôi đi, không ngờ tên nhóc Ảnh Sát đã đưa tờ giấy viết cho bọn kia. Nếu hắn mà không cứu được bạn của chủ nhân ra chắc sau này ăn hành thường xuyên quá.
Càng nghĩ hắn càng tức nhưng cũng không biết làm sao. “ Thôi chơi đại vậy, chữa ngựa sống thành ngựa chết luôn “. An ủi trong lòng như thế, Ảo Ảnh tiếp tục tiến tới. Lần này là phải cứu được cô dâu, à Thiên Vũ ra.
Nhưng nghĩ mãi mà cũng không ra cách nào. Bời vì bây giờ do Lê Thiếu Phong không muốn Thiên Vũ trốn được nữa nên đã thiết hạ luôn 1 cái cấm khu, chỉ dùng để giam lỏng Thiên Vũ. Cứ 3 bước 1 trạm gác nhỏ, 5 bước 1 trạm gác lớn. Xung quanh thì tầng tầng lớp lớp mai phục xung quanh. Còn Lê Thiếu Phong thì cũng đang ở gần Thiên Vũ nên Ảo Ảnh cực kỳ đau đầu.
Hắn chỉ là 1 tên sát thủ mới vào nghề được mấy năm, đánh chính diện hắn cũng không đánh lại 1 người nào trong đám tinh anh chứ đừng nói xông qua cái trạm gác này cứu Thiên Vũ.
Thế mạnh của hắn chính là mai phục, ám sát, tìm kiếm thông tin chứ cứu người thì chưa có học qua 1 khoá nào nên rất vô kế khả thi. Đang đứng tại chỗ suy tư thì chợt 1 giọng nói quen thuộc truyền vào tai hắn:
_ Ảo Ảnh, ngươi đang làm gì đó? Qua đây cho anh.
Là chủ nhân.
Ảo Ảnh vui mừng quay xung quanh tìm kiếm thì chợt thấy có 2 ông lão đã tới sau lưng mình từ lúc nào. Hắn biết 1 trong 2 người chắc chắn là chủ nhân nên vội vàng quỳ xuống hô:
_ Thuộc hạ bái kiến chủ nhân, xin thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực.
Lâm Quân nghe thế thì nhíu mày, đúng lúc hắn và Cẩu Thánh xâm nhập vào đây tìm hiểu tình hình thì đụng phải Ảo Ảnh. Khó hiểu tại sao thằng này còn ở đây nên kêu qua hỏi.
_ Xin chủ nhân tha tội, phó bang chủ và Đại Long đã bị bắt, trong đó còn có hộ vệ và 1 người bạn của chủ nhân nữa.
Vì quá gấp gáp nên Ảo Ảnh quên mất luôn cô dâu Thiên Vũ, 1 nhân vật quan trọng nhất.
_ Tại sao bị bắt?
Lâm Quân khó hiểu hỏi, đáng ra bọn này phải thoát ra từ sớm rồi chứ, làm sao lại bị tóm lại.
_ Bởi vì giúp chúng thuộc hạ và Thi Giang trốn thoát nên bọn họ mới bị bắt lại …………….
Ảo Ảnh đơn giản kể ra mọi chuyện, sau khi nói xong còn không quên dập đầu thỉnh tội.
_ Đứng lên đi, chuyện này không trách ngươi.
Lâm Quân nghe xong ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói, nếu bọn họ chưa bị tra tấn hay gì gì đó thì cũng không sao. Ngay cả hắn còn đánh không lại Lê Thiếu Phong thì làm sao trách bọn Ảo Ảnh được.
_ Tạ chủ nhân.
Ảo Ảnh cun cút đứng lên.
_ Có kế hoạch cứu người chưa? Tối nay chúng ta chuẩn bị cướp dâu ………
Lâm Quân hỏi Ảo Ảnh, rồi kể sơ qua toàn bộ kế hoạch của hắn.
_ Vậy thì tốt quá rồi, bọn thuộc hạ đã có cách cứu phó bang chủ ra nhưng còn 1 số phiền phức cơ bản.
Ảo Ảnh vui mừng nói, hắn đang sầu vì chuyện của Thiên Vũ thì Lâm Quân lại có cách, thật đúng là may mắn cho hắn.
_ Phiền phức gì?
_ Bẩm, là chúng thuộc hạ không có ai mạnh để đánh nát nhà giam ra, tạo 1 không gian cho Sát ạ.
_ Tại sao phải làm thế?
Lâm Quân nghi hoặc hỏi.
_ À, bang chủ có điều không biết. Sát chính là 1 người xayda, tuy không phải xayda chân chính nhưng cái bản lĩnh biến thân của hắn vẫn còn nguyên. Người xayda vào đêm trăng tròn nghe nói sẽ biến thành 1 con khỉ đột to lớn. Nghe nói tới lúc đó họ sẽ có 1 sức phá hoại rất kinh khủng nên thuộc hạ tính cho Sát nhìn thấy ánh trăng. Với cả đêm nay chính là 1 ngày trăng tròn.
_ Ồ, có chuyện đó nữa sao?
Lâm Quân cảm giác chuyện này rất giống trong truyện “ Dragon Ball “ mà hắn đọc lúc nhỏ. Hắn cứ tưởng Xayda là tên của 1 chủng tộc mà thôi. Không ngờ lại giống trong truyện tranh như thế. Kể cả siêu Xayda cũng có luôn.
_ Vâng, đúng là như vậy. Nhưng Sát hình như là người lai nên không biết biến thân có khác gì so với bình thường không.
Ảo Ảnh nói, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Lúc trước thì hắn có nghe qua Sát nói là có thể biến thân được, nhưng tới mức nào thì Sát cũng không biết nên hắn mới nghĩ ra cách này.
_ Được, vậy ngươi cầm thứ này đi, chắc không cần ta phải dạy cho cách sử dụng nữa chứ nhỉ.
Lâm Quân ném cho Ảo Ảnh 1 đống c4 mà hắn còn dư, thầm nghĩ chắc chắn từng này là đủ rồi.
_ Vâng, tạ ơn chủ nhân.
Ảo Ảnh vui mừng nói, hắn cũng không lạ gì với cái này. Lúc trước Lâm Quân cũng bày cho bọn hắn sử dụng vài lần rồi.
_ Tốt, cứ tiến hành theo kế hoạch. Chúng ta đi chuẩn bị cướp dâu đây.
Lâm Quân phân phó 1 tiếng nói.
_ Vâng, chủ nhân. Thuộc hạ cam đoan là sẽ hoàn thành nhiệm vụ vinh quang này.
_ Tốt đi đi.
_ Vâng, chúc chủ nhân mã đáo thành công.
Nói rồi Ảo Ảnh đi về hướng ngược lại, tiếp tục trà trộn vào phủ thành chủ để chuẩn bị 1 số việc.
Nhìn bóng Ảo Ảnh đi khuất, Lâm Quân mới quay sang Cẩu Thánh nói:
_ Chúng ta đi thôi.
Cẩu Thánh gật đầu 1 cái. Sau đó 2 người lại tan biến trong ánh sáng mặt trời như chưa từng xuất hiện.
………………………………………..
Ảo Ảnh tiếp tục đi về phía trước, bây giờ đã có vũ khí c4 hiện đại nên hắn bắt đầu đi tới nhà tù để đặt boom.
Nhà tù giam giữ bọn Đặng Tùng thì Ảo Ảnh cũng không xa lạ gì, hắn cũng đi qua đó mấy lần rồi. Chẳng qua là sức không đủ nên mới không cứu đi Đặng Tùng ra thôi.
Đi được 15 phút thời gian thì đã thấy nhà tù xuất hiện trong tầm mắt. Đây chính là 1 nhà giam ngầm trong lòng đất. Phía trên chính là 1 cái nhà wc, không hiểu tên Lê Thiếu Phong suy nghĩ như thế nào mà lại thiết kế nhà giam như thế. Không lẽ là cho bọn tù nhân thối chết sao.
Cửa vào nhà giam được đặt ở 1 nơi phải nói là cực kỳ bí cmn mật, chính là trong 1 cái toilet nữ bỏ hoang. Muốn vào thì phải đi theo đường đó.
Ảo Ảnh quen đường tiến vào trong đó, vặn mấy cái chốt ở 1 nơi bí mật thì đã thấy xuất hiện 1 cái thang máy, đúng, chính là 1 cái thang máy. Nhưng thang máy ở thế giới này không liên quan gì tới khoa học – kĩ thuật cả, mà là nhờ vào 1 số trận pháp đặc biệt để làm ra.
Ảo Ảnh vào trong thang máy 1 lát, chỉ vài phút là đã rơi xuống mặt đất bên dưới. 2 tên cai ngục thấy Ảo Ảnh, hay nói đúng hơn là quản gia của bọn hắn tới thi cung kính nói:
_ Chào quản gia, ngài xuống đây là có việc gì?
Ảo Ảnh hừ lạnh 1 tiếng đáp:
_ Thành chủ sai ta đi kiểm tra phạm nhân ở phòng đặc biệt.
_ Vâng, vậy mời ngài.
2 tên cai ngục nghe thế thì vội vàng tránh ra. Bọn chúng cũng hiểu tội phạm được giam ở phòng đặc biệt quan trọng thế nào. Nếu không thì cũng không sai 1 vị quản gia xuống đây kiểm tra.
Ảo Ảnh nghe thế tiếp tục bước đi, chẳng mấy chốc đã tới nơi bọn Đặng Tùng bị giam giữ, nhưng hắn cũng không định qua đó mà chỉ kiếm 1 chỗ đặt boom thôi.
Mò mẫm 1 lát thì Ảo Ảnh cũng tìm ra được 1 chỗ đặt boom tuyệt vời, chính là nơi phòng nghỉ của bọn cai ngục. Nhà giam dưới này đều được xây thẳng vào lớp đất đá nên phá hiển nhiên là 1 cách không mấy khả thi. Chỉ có ở khu vực phòng nghỉ bọn lính mới thích hợp hơn cả.
Bởi đây là phòng nghỉ của cai ngục nên được làm đặc biệt hơn 1 chút, phía trên có thêm 1 vài cái cửa thông gió và ánh sáng. Biết sao được, ở dưới này cũng phải cần có không khí để thở đó nha.
Ảo Ảnh thấy nơi đó là thích hợp hơn cả nên quyết định ra tay từ chỗ đó. Việc của hắn bây giờ chính là làm ấy cái cửa thông gió rộng rãi ra, tốt nhất là ánh trăng có thể lan tới phòng giam của bọn Đặng Tùng.
Nhanh như 1 ánh chớp, Ảo Ảnh đã đặt trong 1 đống c4 lên các lỗ thông gió, sau đó cài hẹn giờ là đúng 6 giờ. Hắn mỹ mãn vỗ tay rời đi, nhưng không hề hay biết là hắn đã quên mất 1 chuyện cực kỳ quan trọng. Chính là chưa che giấu mấy trái c4 lại.
Đến lúc lên tới phía trên, hắn mới nhớ ra 1 chuyện, đột nhiên hô lên:
_ Thôi bỏ mẹ rồi, hình như trên chỗ đó là hầm phốt mà.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant