Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Mày Có Cái Sở Thích Này Khi Nào Vậy?
ừa nói xong câu đó bỗng dưng từ hoa cúc mới nở của Lê Thiếu Phong chảy ra 1 đống máu đỏ lòm thấy ghê. Hắn chỉ có cảm giác như dần dần mất đi sức lực. Máu trong người như 1 cơn hồng thủy thoát ra từ hoa cúc của hắn.
Hoảng quá Lê Thiếu Phong hét lên:
_ clgt, sao thế này?
Chợt hắn đưa tay ra sau mông thì thấy 1 đám máu đỏ lòm. Hắn hoảng quá vội vàng điểm huyệt cầm máu. Nhưng rất tiếc là làm gì có cái huyệt nào sau mông mà điểm, cho dù là có thì với cái tay với không tới cũng không thể nào điểm được.
Sau cùng tuy hắn là võ thánh nhưng cũng không phải là bác sĩ. Máu vẫn cứ chảy và hắn vẫn cứ bó tay. Lê Thiếu Phong gấp đến độ khóc không ra nước mắt. Lúc nãy dục hỏa đốt thân thì cảm giác sướng lắm, nhưng ôi thôi, khi xong rồi thì cảm giác vừa đau vừa rát vừa thốn. Đã thế còn chảy máu nữa chứ.
Lê Thiếu Phong gấp quá quay sang Thiên Vũ quát hỏi, quên cả cái vụ chàng chàng thiếp thiếp:
_ Ngươi có cách gì không?
Thiên Vũ cảm thấy vừa quái dị vừa hài hước, lúc nãy ai kêu thằng này đòi cảm giác mạnh, bây giờ hỏi bố sao bố biết. Nhưng Thiên Vũ vẫn trả lời:
_ Ngươi là võ thánh cơ mà, sao lại hỏi ta.
_ Bởi vì ta không có cách nào. Ngươi có cách nào khả thi không?
Lê Thiếu Phong gấp gáp nói.
Thiên Vũ nhún vai đáp:
_ Thông cống thì anh thông được, chứ cống bị hỏng nước chảy ra thì làm sao ta biết sửa. Ta không phải thợ sửa ống nước đâu nha.
_ Được, được lắm, đi gọi bác sĩ cho ta.
Lê Thiếu Phong thét lên, hắn cảm giác càng ngày càng mất sức nên không nghĩ gì nhiều nữa. Chỉ bảo Thiên Vũ đi gọi bác sĩ mà không có tính tới cái chuyện để chú rể biến mất.
_ Ta? ta sao? được không đó? ta chạy chậm lắm à, ngươi tự đi đi.
Thiên Vũ tuy mừng húm nhưng vẫn phải ra vẻ hỏi lại.
Nghe thế Lê Thiếu Phong điên tiết hét lớn:
_ Cút ngay cho bố.
Nói xong hắn cảm giác thân thể đã hết sức nên ngất xỉu ngay tắp lự.
_ Được được ta cút, ta cút.
Thiên Vũ thấy thế mừng húm, sau khi mặc lại quần áo và nhặt 1 số thứ thì 3 chân 4 cẳng chạy mất tích. Chỉ để lại trong phòng 1 nạn nhân mới bị bạo cúc máu chảy dầm dề nằm tại chỗ.
……………………….
Ra khỏi cửa Thiên Vũ thở phào 1 cái, sau đó cấp tốc rút 1 số thứ ra để cải trang. Biết sao được, tuy rằng trời đã tối om nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chỉ thấy hắn cấp tốc trút bỏ xiêm y, chỉ chừa lại 1 cái quần đùi. Sau đó hắn lấy ra 1 cái áo mưa mặc vào người, trên tay còn cầm theo 1 đống đồ lót. Đồng thời lấy 1 cái quần xịp trùm lên đầu.
Đây đều là những thứ Lâm Quân đưa cho hắn lúc bắt đầu làm nhiệm vụ. Theo lời Lâm Quân nói thì đây đều là thần khí, giúp cho con người ta tàng hình. Có thể nghêng ngang bước đi mà không ai thấy được. Lần trước hắn chưa kịp mặc thì đã bị tóm lại nên bây giờ quyết tâm làm thử.
Tuy hắn thấy hơi quái dị và cái quần xịp hơi khăm khắm nhưng vì cái mạng và tránh xa thằng cha Lê Thiếu Phong biến thái nên hắn đành nhắm mắt làm liều.
Lê Thiên Vũ nhờ có thần khí trong người nên không sợ chi, cứ nghêng ngang mà đi. Hên cho hắn là vì trời tối nên hắn chả gặp phải ai cả, đi ra thẳng tới cửa lớn dẫn ra phía ngoài. Khi hắn vừa tới nơi thì chỉ thấy 2 tên lính gác ngủ gà ngủ gật đang làm nhiệm vụ cảnh giới.
Thiên Vũ không thèm nhìn bước thẳng tới cửa, bởi vì hắn cứ tưởng là không ai nhìn thấy hắn. Nhưng khi sắp ra tới nơi thì 1 trong 2 tên lính nói:
_ Đứng lại tên quái dị kia, ngươi đi đâu thế?
Cái thể loại gì thế này, mặc 1 cái áo trong suốt nhìn thấy hết, đã thế trên đầu còn đội 1 cái quần, chả biết của ai nhưng có vẻ dơ dơ. Tay còn cầm vài cái áo yếm nữ nhân phe phẩy. *** thể loại gì đây.
Thiên Vũ dừng lại theo quán tính, đưa tay chỉ mặt mình hỏi:
_ Ngươi hỏi ta?
_ Đúng, không thì bố hỏi ma à, giờ này đi đâu mà ăn mặc quái dị thế.
Tên lính buồn bực nói, không ngờ là 1 thằng ngu. Mày ăn mặc thế bố không thấy thì bố mù à.
_ Đệch, thấy rồi à.
Thiên Vũ thầm nghĩ trong lòng nhưng may mắn là lúc nãy Thiên Vũ đã liệu trước tình hình nên đã kịp chuẩn bị.
_ À, thành chủ sai ta ra ngoài có việc. Đây là lệnh bài.
Nói rồi hắn giơ ra 1 cái lệnh bài hoàng kim, đây là cái thứ lúc nãy hắn chôm trên người Lê Thiếu Phong, cái này là lệnh bài đặc biệt chỉ tâm phúc của Lê Thiếu Phong mới có.
_ Đại nhân, thuộc hạ thất kính, ngài đi thong thả ạ.
Tên lính thấy thế kinh hãi cung tay nói, hắn biết cái lệnh bài này không phải là đồ thường nên lập tức cung cung kính kính tiển Thiên Vũ đi ra ngoài.
_ À còn cái ta đang mặc là mốt đấy biết chưa.
_ Vâng, vâng, là mốt, là mốt.
Tên lính cung tay nói, thầm nghĩ vị nào bên cạnh thành chủ cũng có 1 cái sở thích thật quái cmn dị.
Thiên Vũ bước ra ngoài mà run gần chết. May mắn là hắn trấn tĩnh kịp thời nên bình tĩnh bước đi. Đến khi ra tới ngoài cửa thì Thiên Vũ cực kỳ vui mừng thở phào 1 hơi dài.
Nhưng vui chưa được bao lâu thì trong phủ thành chủ phát ra 1 tiếng thét chói tai:
_ AAAAAAAAAAAAAAA, có thích khách, thành chủ bị ám sát rồi.
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Lê Thiếu Phong. Thiên Vũ biết là không giấu được nhưng may mắn là hắn ra khỏi cửa rồi nên bắt đầu chạy bán sống bán chết.
2 tên lính bên trong nghe có người hét thế thì bắt đầu cảm giác Thiên Vũ có chút đáng nghi. Khi chạy ra khỏi cửa nhìn thì chỉ thấy Thiên Vũ đã chạy ra tít đằng xa, sắp sửa mất đi bóng dáng.
Có tật giật mình, chắc chắn là hắn rồi.
2 tên lính đồng thời đều nghĩ thế rồi hét lớn lên:
_ Thích khách đằng này, mau đưa người ra truy.
Đồng thời 1 trong 2 tên bắt đầu đuổi theo. Còn 1 tên còn lại quay vào trong kéo thêm người tới. Tên đuổi theo vì thực lực quá thấp nên chỉ đuổi 1 lúc là đã theo không kịp. Bất đắc dĩ hắn đành đợi người tới, chia ra tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc mà từ bên trong tràn ra gần 100 tên lính. Bắt đầu ra ngoài, người thì đuổi theo, còn người thì móc ra truyền tin phù gọi người. Bởi vì chuẩn bị cho đám cưới nên hầu hết các tinh anh trong phủ đều ra ngoài làm việc, rất ít người ở trong phủ. Với cả Lê Thiếu Phong thích đàn ông nên một số thuộc hạ của hắn sợ hắn thích nên đều đi ra ngoài trốn.
Nếu không phải là thế thì làm sao 1 thằng ăn mặc quái dị như Thiên Vũ nghênh ngang đi ra ngoài mà không bị phát hiện được chứ.
Chỉ 1 lúc sau toàn SaiGon thành đều biết tin tức thành chủ bị ám sát. Tất cả quân lính đều phong tỏa mọi lối đi. Đồng thời lùng sục vào trong nhà dân khám xét khắp nơi. Làm cho gà bay chó sủa loạn thành 1 đoàn. Mục tiêu của bọn họ chỉ có 1, là tên biến thái đội hình tam giác lên đầu, tay cầm áo yếm phụ nữ.
Nhưng sau 1 tiếng đồng hồ khám xét thì cảm giác như tên biến thái đó đã bốc hơi. Không tìm ra được cái quái gì cả.
Bọn chúng tuy thất vọng nhưng ai nấy đều ra sức lục soát không biết mệt. Tại sao ư, chủ yếu là lục soát trong lầu xanh, cứ nhằm cái chỗ nào có tiếng kỳ kỳ lạ lạ là lại lao vào. Ít nhất hung thủ không kiếm được thì cứ bổ mắt 1 phen cái đã. Trong tối hôm nay không biết 1 cái lầu xanh đã bị lục xoát qua lại bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú bị phá hoại khi đang làm việc có ý nghĩa.
Tới sáng hôm sau bọn chúng mới rút đi. Nhưng trên mặt tên nào tên nấy cũng cực kỳ thỏa mãn. Phải chi cứ được lục xoát hoài nhỉ xem bổ mắt thật. Bọn lính tên nào tên nấy đều nghĩ như thế, chỉ hận không thể lục thêm vài lần cho sướng. Thậm chí có tên còn mong ước thành chủ bị ám sát thường xuyên nữa cơ.
Không hiểu Lê Thiếu Phong mà biết được mấy cái này không biết hắn có cảm nghĩ như nào nhỉ.
……………………………
Thấy bọn lính rút đi, trên cửa sổ 1 ngôi nhà trọ, Thiên Vũ thở phào 1 hơi nói:
_ Cảm ơn mọi người.
_ Không có chi, chúng ta là bạn mà.
Hoàng Khải cười thật tươi nói.
Thì ra bọn Đặng Tùng đã sớm muốn cứu Thiên Vũ ra, chỉ là chưa kịp thực hiện kế hoạch thì Thiên Vũ cũng đã trốn ra được mất rồi. Bởi vì bọn hắn cho Ảo Ảnh theo dõi gần đó nên mới phát hiện Thiên Vũ kịp thời mà đưa hắn đi. Chứ nếu cứ chạy loạn trong thành chắc chắn sẽ bị phát hiện.
_ Ừ, lần này ta cảm ơn trước, lần sau có gì anh cứu lại.
Thiên Vũ lại cười nói.
_ Ừ, cũng khá may là bọn lính chỉ là những tên cùi pắp, nếu không chắc chúng ta cũng toi cmn rồi.
Ngọc Tú đế thêm 1 câu, dừng lại trong chốc lát hắn quay qua Thiên Vũ hỏi:
_ Mà Vũ nè, anh hỏi mày thật nhá.
_ Ừ, hỏi đi.
_ Mày có cái sở thích này khi nào vậy?
Ngọc Tú đánh giá từ đầu đến chân Thiên Vũ 1 lượt rồi cười nói.
_ Sở thích? sở thích gì?
Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
_ Mày tự soi gương đi.
Ngọc Tú cố gắng nhịn cười nói.
Thiên Vũ thắc mắc đi tới cái gương soi thử. Chỉ thấy trong gương là 1 thằng mặc 1 cái áo mưa rách nát, trên đầu trùm 1 cái quần xịp nhưng đã lệch qua 1 bên. Trên vai còn treo vắt vẻo 1 đống áo yếm.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant