Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Không Ngờ Cảm Giác Thật Mĩ Diệu, Cảm Ơn Chàng
hiên Vũ miễn cưỡng ngồi xuống, đưa tay lấy 1 ly rượu, cho thẳng vào mồm. Chỉ khi nào uống rượu hắn mới có can đảm ngồi với cái tên biến thái như này.
_ Chàng à, làm thơ đi.
Lê Thiếu Phong nũng nịu nói, đồng thời đá lông nheo. Hắn đang chứng tỏ mình là phụ nữ thực thụ.
Thiên Vũ đang uống rượu sém chút nữa phọt thẳng ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ “ cái **** mày, đồ biến thái, đồ biến thái, đồ cú có gai “. Nhưng mặt ngoài thì đành thỏa hiệp cười nói:
_ Đợi ta suy nghĩ 1 lát.
_ Mau lên nhé chàng.
Lê Thiếu Phong chớp chớp mắt nói.
Uống xong vài ly rượu thì Thiên Vũ cũng can đảm hẳn lên, bắt đầu vắt óc suy nghĩ làm thơ con cóc.
Đoạn như đã nghĩ ra hắn mới nói:
_ Nghe ta đọc nhé.
_ Ừ, chàng đọc đi.
Lê Thiếu Phong cười tít mắt nói.
_ Hèm, hèm.
Em người phụ nữ.
Là người đẹp nhất.
Đồ con gái đẹp.
Biến thành nàng tiên.
Thái hành thành tiên.
Đồ tiên cũng đẹp.
Cú phải theo em.
Có 1 tấm lòng.
Gai mọc lung tung.
Thiên Vũ đọc ra 1 bài thơ rắm thối, vần điệu cũng chả có cái quái gì hết. Nhưng cốt yếu là tên Lê Thiếu Phong nghe xong lại cười tít cả mắt. Hắn chỉ quan tâm cái câu “ là người đẹp nhất “, chứ chả quan tâm được mấy cái vấn đề đằng sau.
_ Tiếp đi anh, hay quá à.
Lê Thiếu Phong reo lên.
Thiên Vũ cố gắng nhịn cười, bắt đầu đọc cái bài tiếp theo. Chỉ có như thế này hắn mới thanh trừ được cái oán khí trong lòng. Mà ai kêu thằng này ngu làm gì, chửi nó là cú có gai nó cũng chả biết.
Chỉ thấy Thiên Vũ tiếp lời đọc thêm 1 bài nữa:
Lê là họ em.
Thiếu là chữ lót.
Phong là tên em.
Là 1 vần điệu.
Một cái tên hay.
Thằng nào cũng khen.
Gay go làm sao.
Ngu ngơ anh thích.
Như 1 thiên thần.
Chó cũng theo em.
Lê Thiếu Phong tiếp tục vỗ hay phành phạch, miệng cười không ngớt. Hắn quả thật là khoái mấy cái vụ này lắm nên quay sang Thiên Vũ nói tiếp:
_ Làm nữa đi anh.
Thiên Vũ đáp lời:
_ Ừ, tuy sức anh có hạn, không làm được những bài thơ hay tặng em. Nhưng những bài thơ này anh làm bằng chân tình, mong em hay giữ nó. Đối với anh em như 1 thiên thần hạ phàm, đã cướp mất trái tim nhỏ bé của anh, anh nguyện yêu em mãi mãi. Em nhớ lồng khung kính treo lên nhé, đừng phụ lòng anh.
Thiên Vũ giả vờ nói, trong lòng buồn cười không ngớt. Nếu thằng này mà treo trước cổng nhà thì hay rồi nhỉ.
Nhưng vượt dự đoán của Thiên Vũ là Lê Thiếu Phong lại cười nói:
_ Em biết, em không những treo trong nhà còn cho cả cái SaiGon thành này biết tình yêu của anh dành cho em. Mai em sẽ treo cho cả thành xem, đồng thời còn treo lúc đám cưới nữa.
_ Ok ok cứ như thế đi.
Thiên Vũ thầm nhịn cười đưa ngón tay lên nói.
………………………………….
Sau đó 2 người ngồi tâm cmn sự với nhau, đồng thời đối ẩm, trên miệng 2 người lúc nào cũng kèm theo 1 nụ cười vui vẻ, Lê Thiếu Phong thì vui cười, còn Thiên Vũ thì là cười âm hiểm. Khi sức chịu đựng đã quá hạn thì Thiên Vũ đành phải kiếm cớ chuồn về. Hắn không muốn ở cái chỗ này với cái tên biến thái này 1s 1 phút nào nữa.
_ Ta về trước nhé, ta có cảm giác say rồi.
Thiên Vũ tìm cớ nói.
Lê Thiếu Phong nghe thế đáp:
_ Đi thôi thiếp dẫn chàng về.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Thiên Vũ cũng đành phải đồng ý. Bởi vì đây là lần đầu Lê Thiếu Phong đòi đưa hắn về.
Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn không chống cự được nên đành đứng dậy bước đi. Lê Thiếu Phong cũng nối gót theo sau, nhưng trong mắt lại ánh lên 1 tia thẹn thùng.
Chẳng mấy chốc đã quay lại cái phòng lúc nãy, chỉ thấy đứng canh cửa là 2 tên cốt đột. Thấy 2 người tiến tới thì vội vàng cung kính nói:
_ Chào công chúa, phò mã gia.
Lê Thiếu Phong phất tay nói:
_ Các ngươi lui ra, à mai đem cái này theo, ta muốn nó có ở khắp nơi.
Đồng thời Lê Thiếu Phong cũng đưa 2 tập thơ tình yêu mà Thiên Vũ sáng tác cho 2 tên đó.
_ Vâng, công chúa.
2 tên đó đáp rồi lui ra sau.
Khi 2 tên đó đã đi rồi thì Lê Thiếu Phong mới quay sang Thiên Vũ nói:
_ Chàng à, mau vào nghỉ đi, để thiếp giúp.
_ Ừ, nàng về đi, ta tự vào được.
Thiên Vũ cắn răng tiếp tục viện cớ.
_ Vào đây, ta cho chàng 1 niềm vui bất tận.
Lê Thiếu Phong thỏ thẻ đáp xong ép Thiên Vũ đi vào trong.
_ Niềm vui, ***** nó chứ, không lẽ là hắn muốn ……
Thiên Vũ rùng mình 1 phát nhưng vẫn bước vào, chỉ hy vọng là cái điều hắn nghĩ không có xảy ra.
Nhưng ai dè, trời không chiều lòng người. Vừa tiến vào thì Lê Thiếu Phong cấp tốc làm tắt những cái đèn ma pháp xung quanh. Sau đó thỏ thẻ nói:
_ Chàng, yêu thiếp đi, thiếp muốn chàng.
_ Không không không không, đừng mà, đừng mà.
Thiên Vũ vội vàng lui ra sau, xua tay nói. Đùa gì chứ, không lẽ cúc nở hoa từ đây.
Lê Thiếu Phong nghe thế vẫn không buông tha nói:
_ Ta yêu chàng, ta muốn chàng rồi.
_ Đừng phải đợi tới đêm tân hôn chứ.
_ Ta chịu không nổi rồi.
_ Đừng mà đừng mà.
Thiên Vũ càng ngày càng lui về sau nhưng Lê Thiếu Phong vẫn không buông tha. Giờ phút này trên mặt Lê Thiếu Phong đỏ bừng, hơi thở càng ngày càng nặng nề như 1 con trâu động dục.
Lúc trước tuy Lê Thiếu Phong đã dính cái boom tình yêu và tình d*c của Lâm Quân. Chỉ vì lúc đó hắn áp chế dục vọng của mình xuống nên mới không nhảy tới hấp diêm Lâm Quân. Chỉ là truy đuổi vì tình yêu thôi. Nhưng tới hôm nay thì hắn đã sắp áp chế không nổi nữa rồi. Dục hỏa tràn lan ra khắp toàn thân, đốt nóng toàn bộ thân thể hắn. Chỉ có 1 cái lạ là cái của nợ của hắn vẫn không có độn lên.
Thiên Vũ càng lui thì càng kích thích cái dục vọng của hắn. Sau cùng hắn quyết định dùng sức mạnh. Chỉ thấy hắn tóm Thiên Vũ như tóm 1 con gà. “ xoẹt “, “ xoẹt “ 2 tiếng, quần áo trên người hắn và Thiên Vũ đều rớt xuống. Trong phòng hiện ra 2 thân hình lõa thể đang đứng đối diện nhau.
Thiên Vũ chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ, hắn không muốn vậy đâu. Lần đầu tiên của hắn phải cho 1 em gái xinh tươi cơ. Nhưng khi Thiên Vũ nhìn tới thân hình của Lê Thiếu Phong thì chợt vui mừng như điên.
Tại sao ư? Tại vì Lê Thiếu Phong không có cái đó. Nếu thế tức là hoa cúc của hắn vẫn có thể còn nguyên vẹn.
_ Chàng à, hành hạ thiếp đi.
Lê Thiếu Phong ngượng ngùng như 1 thiếu nữ nói.
_ Ta ….. ta phải làm sao đây?
Thiên Vũ có điểm không hiểu hành hạ là như nào.
_ Lấy cây gậy của chàng, chọt vào đây đi.
Lê Thiếu Phong chu mông ra, đồng thời 2 cái tay banh cái a** ra.
_ Là sao? Cây gậy, cậy gậy gì?
Thiên Vũ xét cho cùng cũng chỉ là 1 thằng ngây thơ thôi nên tiếp tục hỏi. Hắn chả hiểu thằng này nói cái quái gì. Còn cái vụ cúc hoa là do Lâm Quân đầu độc nên hắn mới biết, nếu không thì hắn làm sao mà biết được.
_ Gậy của chàng đó.
Lê Thiếu Phong ngượng ngùng muốn chết, muốn lắm rồi mà gặp phải 1 thằng ngu.
_ Gậy, à nàng nói cái này phải không?
Thiên Vũ móc từ trong đống quần áo rớt dưới đất ra 1 cây đoản côn, cái này là di vật của ba hắn nên hắn lúc nào cũng mang theo, không nghĩ tới tên này lại biết. Cây đoản côn này là 1 cây gỗ dài gần 3 tấc, trên mình xù xì lồi lõm, cái chu vi thì cũng hơi bị to, thậm chí có 1 số chỗ còn gắng thêm vài cây đinh nhỏ nhỏ.
_ Đúng, đúng.
Lê Thiếu Phong vì gấp quá nên chả thèm quay lại nhìn, cứ tưởng Thiên Vũ hiểu rồi nên đành hô to là đúng.
_ Vậy ta phải làm thế nào đây.
Thiên Vũ tiếp tục hỏi.
_ Chọt vào, mau lên.
Nói rồi Lê Thiếu Phong đưa cái a** tới gần Thiên Vũ.
_ Cái này hả?
Thiên Vũ hỏi tiếp, tên này có sở thích thật quái lạ, muốn đem cây đoản côn chọt vào đó, không lẻ hắn muốn hoa cúc của hắn thành hình cái chày à. Mà trên này còn có đinh nữa đó nha.
_ Đúng, làm đi
_ Nàng chắc chứ.
_ Chắc chắn.
_ Vậy được, ta bắt đầu.
Nói rồi Thiên Vũ cầm cây đoản côn của hắn, vận hết 12 thành công lực chọt thẳng vào cái hoa cúc đang đưa ra. Hắn cũng chả quan tâm cái a** của tên này có làm sao không nhưng nếu đã muốn thì sẵn sàng thôi.
_ Ngaoooooo.
Lê Thiếu Phong gầm lên 1 tiếng, hắn chỉ cảm thấy có 1 vật to to cứng cứng xâm nhập vào người hắn, thậm chí có 1 số chỗ có vẻ hơi rát. Mặc dù là thế những cũng có 1 ít cảm giác thoải mái nên hắn tiếp tục hô lên:
_ Nhanh nhanh, nhanh lên.
Thiên Vũ nghe thế thì càng ngày càng ra sức, hắn cứ tưởng đây là sở thích của Lê Thiếu Phong chứ hồn nhiên không biết rằng nếu không phải Lê Thiếu Phong là võ thánh chắc chắn đã rách a** chết tại chỗ rồi.
………………………………
1 người ra sức gào, còn 1 người ra sức chọt. Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ có từng đợt tiếng gào điếc tai, khoảng nửa tiếng sau, khi Thiên Vũ có cảm giác mệt mệt thì Lê Thiếu Phong mới kêu 1 tiếng thỏa mãn:
_ Ớ ớ ớ, không ngờ cảm giác thật mĩ diệu, cảm ơn chàng.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant