Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Gâuuuuuuuuuuuuuuuu, Các Con Ta Sẽ Trả Thù
người 1 chó rượt nhau hơn 1 ngày trời nhưng không ai làm gì được ai. Lâm Quân cũng chả hiểu tại sao cái con chó nhìn nhỏ nhỏ như thế này lại chạy nhanh như thế, cho dù làm cái gì hắn cũng không tóm được nó.
Sau cùng, khi trời đã tối thì Lâm Quân bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hắn chịu thua ngồi xuống nhỉ ngơi. Còn con chó chết tiệt kia thì đang uể oải nằm ở xa xa, đôi mắt trêu ngươi nhìn Lâm Quân.
Tuy hận tới ngứa răng nhưng Lâm Quân cũng đành chịu thua, đành lấy đồ ăn từ nhẫn trữ vật ra ăn uống lấy sức. Chỉ thấy hắn móc 1 cái bếp gas và 1 cái nồi lẩu ra ngoài. Sau khi đã nấu sôi nước thì hắn bắt đầu lấy cơ man nào là cá, thịt bò, rau, nấm cho vào nồi.
Chỉ vài phút sau nồi lẩu đã chín tới, mùi hương của thịt bò và rau hòa quyện vào nhau, bay ra thơm phức. Lâm Quân thầm nuốt nước bọt cái “ ực “ rồi bắt đầu lấy chén ra ăn, hắn cũng không quên lấy 1 gói miliket bỏ vào nồi.
Lâm Quân gắp 1 đũa đưa lên miệng, nhưng chưa kịp ăn thì con chó nhỏ đã lò dò bước tới, mỗi bước đi là 1 bước chạy nước miếng. Chỉ thấy con chó quên cả chuyện bị Lâm Quân rượt, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi lẩu, cái mũi hít hà từng đợt. Nó đưa mắt lên nhìn Lâm Quân, 1 đôi mắt ần ận nước như muốn nói:
_ Cho ta ăn với.
Lâm Quân thấy thế thì cảm giác tội tội. Hắn nhớ lại con chó hắn đã từng nuôi ở kiếp trước. Mỗi lần nó xin hắn cho ăn cũng đều giống như con chó này. Lâm Quân đành cười khổ nói:
_ Thôi được rồi, lại ăn với ta đi.
Đoạn hắn gắp 1 miếng thịt bò vứt cho con chó.
Con chó không thèm đề phòng chút nào mà lao thẳng lên đớp miếng thịt. Nó nuốt 1 phát là đã hết, ăn xong nó lại nhìn Lâm Quân 1 lần nữa.
Lâm Quân đành cười khổ gắp cho nó tiếp. Dù gì con chó này cũng tội quá nên hắn không chấp được, cái đó của hắn cũng chưa rớt nên thôi đành cho qua vậy.
Trời trăng gió mát, 1 người 1 chó ngồi cắm đầu ăn uống, phảng phất như đã quên cái mối thù không đội trời chung lúc nãy. Nhưng khi đã ăn được 1 nửa thì chợt có 1 tiếng động vang lên.
_ Hừ hừ, cho ta ăn với.
Lâm Quân nghe tiếng quay người lại, nhưng không thấy ma nào, hắn tưởng mình nghe nhầm nên tiếp tục ngồi ăn.
_ Hừ, cho ăn với.
Lại 1 tiếng nói nữa vang lên, lần này thì Lâm Quân nghe rõ hơn, hắn quay lại nhưng vẫn không thấy có ai.
Hắn lạnh lùng lên tiếng:
_ Thần thánh phương nào, ra mặt đi, đừng hù con nít thế.
_ Cho ăn với.
1 tiếng nói tiếp tục vang lên, càng ngày càng to.
_ Đi ra đây anh cho ăn.
Lâm Quân vừa nói vừa cảnh giới nhìn xung quanh, hắn không sợ trời, không sợ đất, nhưng còn lại cái gì cũng sợ. Nhất là ma. Lúc 5 tuổi hắn đã bị ba hắn dọa ma tới quấn ra đài nên từ đó bị ám ảnh, hắn sợ sẽ không làm chủ được bản thân mất.
Hắn vừa nói xong thì 1 thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ thấy trên người là 1 bộ đồ màu trắng nhưng sắp chuyển sang đen, mái tóc dài rũ rượi che hết cả khuôn mặt. Chỉ để lại 2 đôi mắt sáng như sao. Tên này không đi mà bò trên mặt đất, từng bước tiến tới trước, trong miệng còn không ngừng kêu “ thịt bò “ “ thịt bò “.
May quá, là con người.
Lâm Quân thầm hô trong lòng rồi tiến tới nói:
_ Ta còn dư 1 chút, ngươi cứ ăn đi.
Người đó không nói không rằng tiến tới nồi lẩu húp sùm sụp, chỉ 1 lát là nồi lẩu đã hết sạch. Sau khi húp xong hắn mới quay lại nói:
_ Cảm ơn nhóc con, lâu lắm rồi ta chưa được ăn cái gì ngon như này.
_ Không có chi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lâm Quân thắc mắc hỏi, lúc hắn rượt đuổi Tiểu Cẩu thì chả thấy được con vật gì dưới này, cho dù là chim chóc côn trùng cũng không có. Hắn không khỏi thắc mắc làm sao 1 con người lại ở trong này.
Người đó không nói không rằng mà quay sang nhìn Tiểu Cẩu:
_ Con chó nhỏ, không ngờ ngươi lại nhanh như thế, ta cứ tưởng có thịt chó ăn chứ, chẹp chẹp.
Người đó đưa ánh mắt đe dọa nhìn Tiểu Cẩu, trong miệng còn không ngừng nuốt nước miếng chẹp chẹp.
Tiểu Cẩu nghe thế run lên 1 trận, người này lần trước nó đã gặp, lần đó nó phải chạy trối chết mới thoát được. Không nghĩ tới bây giờ lại gặp ở đây.
_ Chẹp chẹp, ngươi phải cảm ơn ta chứ, lần trước mẹ ngươi vì có bầu nên ta tha cho, bây giờ đẻ ra ngươi rồi thì ngươi phải đền ơn ta chứ nhỉ.
Người đó nói tiếp, giống như hắn tha ẹ Tiểu Cẩu là 1 đại ân không bằng.
Tiểu Cẩu nghe thế càng run lên mạnh mẽ, sau cùng nó trốn sau lưng Lâm Quân. Nó bây giờ không tin ai được nhưng nó có cảm giác Lâm Quân tốt hơn cái tên đó nên đành làm vậy. Bởi vì lúc chiều chạy quá nhiều nên nó còn chưa kịp hồi sức, bây giờ làm sao mà thoát khỏi thằng cha này được.
Thấy Tiểu Cẩu trốn sau Lâm Quân, người đó mới nói:
_ Tên nhóc con, vì ngươi đã cho ta ăn nên ta không làm khó dễ ngươi, biết điều thì để con chó đó lại rồi đi đi.
_ Hừ, tại sao ngươi muốn nó.
Lâm Quân hừ lạnh 1 tiếng, hắn ghét nhất người nào dám ăn thịt chó.
_ Ăn chứ làm gì? Ngươi không muốn chết thì phải ăn thôi, ở dưới đây làm gì có gì khác ngoài nó chứ. Nó là chó đực nên thay vì chết, thì chết trong bụng ta cho rồi.
_ Ngươi không thấy nó tội nghiệp à?
_ Không, ta không tội nghiệp à? Ta đã ở dưới này biết bao nhiêu năm rồi, ta đã ăn biết bao nhiêu con chó, ngươi biết không?
_ Không?
_ Ta đã ăn hết hơn 1 vạn con.
Người đó nói ra 1 câu, nhưng lúc này mặt hắn đã đỏ bừng.
_ Gì? Phải không đó.
Lâm Quân nghe thế run lên 1 trận, hắn cực ghét người nào ăn thịt chó, huống chi người này ăn cả 1 vạn con.
_ Đúng, đúng thế, ngươi biết chó ở đâu ra không?
_ Không?
_ Chính là của ta nuôi, ta coi chúng nó như con mình, nhưng tại sao trời xanh phải bắt ta ăn chứ. Ngươi nói ta giả nhân giả nghĩa phải không?
Người đó nói nhưng nước mắt đã trào ra, hiện lên 1 nét bi thương và hồi tưởng.
_ Không, hẳn là có lý do, ngươi nói đi.
Lâm Quân nghiêm túc nói, không hiểu tại sao hắn có cảm giác như người trước mắt này đau thương là thật, không có vẻ gì là giả cả.
_ Ngươi nói xem, ta coi bọn chúng như con mình, bọn chúng cũng coi ta như cha của bọn chúng. Chỉ vì muốn ta sống nên bọn chúng mới hy sinh thân mình, nếu ta không ăn thì bọn chúng sẽ tự sát và đưa thân mình cho ta bắt ta phải ăn. Có phải ta độc ác quá không? ngay cả con mình ta cũng ăn.
Người đó nói rồi hét lên từng hồi, trong tiếng hét kèm theo sự hối hận và đau thương.
_ Ngươi không hiểu cảm giác đó đâu, ta phải ăn, ta phải vì bọn chúng báo thù. Ta phải giết kẻ đã đưa ta vào tình cảnh này. Ta phải ăn chính con mình để báo thù.
Người đó phảng phất như lâu ngày không có ai chia sẻ phát tiết nên nói rất nhiều.
_ Ngươi nói xem, ta làm đúng hay sai?
Chợt người đó quay sang hỏi Lâm Quân.
Lâm Quân không biết phải nói sao, nhưng với cái đôi mắt có vẻ muốn giết người thì hắn đành trả lời:
_ Không đúng cũng chả sai.
_ Ngươi giải thích đi.
Người đó thấy có vẻ thú vị với câu trả lời của Lâm Quân nên hỏi tiếp.
_ Nếu đứng trên góc độ của ngươi thì việc ngươi làm là sai. Nhưng nếu đứng trên góc độ của bọn chúng thì ngươi đã làm đúng, bởi vì ngươi chính là hy vọng duy nhất. Những truyện trên đời làm gì có đúng sai hoàn toàn, chỉ cần ngươi không tự thẹn với lòng mình là được. Nếu ngươi cảm thấy sai, thì hãy cố gắng hoàn thành ước nguyện của bọn chúng.
Lâm Quân phun ra 1 câu mà chả biết là đúng hay sai, cái câu này hình như hắn đã đọc ở đâu, thêm chút mắm muối rồi nói như đúng rồi thôi.
Không ngờ người đó nghe xong thì nói:
_ Đúng, ngươi nói đúng, làm gì có đúng sai hoàn toàn, chỉ do bản tâm của mỗi người mà thôi. Các con của ta, ta hứa sẽ diệt trừ tên chó chết kia trả thù cho các con, đợi ta nhé.
Người đó giống như đã tháo gỡ được tâm kết trong lòng mình, đứng lên tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Tuy đôi mắt của hắn đã hết nước nhưng lại chảy ra 2 giọt máu. Lúc này nhìn thì thấy cực kỳ yêu dị.
_ Gâuuuuuuuuuuuuuuuu, các con ta sẽ trả thù.
Hắn sủa lên 1 tiếng dài cực kỳ giống loài chó.
Đoạn hắn quay sang Lâm Quân chắp tay vái 1 cái rồi nói:
_ Cảm ơn vì những lời của ngươi.
_ Ách, không có chi, không có chi.
Lâm Quân thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng, may mà lúc nãy hắn nói không sai, nếu không thì mệt với tên này đây. Từ khí thế thằng cha này tỏa ra thì hắn biết tên này còn mạnh hơn Lê Thiếu Phong nhiều lắm.
_ Ách, mà ngài là ai thế.
Lâm Quân thắc mắc hỏi, hắn nghi ngờ cái tên này là tên Cẩu Thánh mà Lê Thiếu Phong nói lúc trước.
Người đó nghe thế thì nói:
_ Tên ta là gì thì ta đã quên mất rồi, chỉ nhớ 100 năm trước người đời gọi ta là Cẩu Thánh
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant