Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Ngon Từ Thịt, Ngọt Từ Xương
ghe cô mập mạp hô to như thế, Lâm Quân đã biết là đại sự không ổn. Hắn cũng bất chấp tất cả hét:
_ Anh em, hành động đi.
Lâm Quân vừa dứt lời thì chợt có 1 tiếng heo kêu bò rống vang lên, tiếp đó là hàng loạt quả bom khói mù mịt tỏa ra khắp nơi. Người xung quanh chưa kịp hoàn hồn là chuyện gì xảy ra thì đã thấy trong bụng kêu réo mãnh liệt. ai nấy đều ra sức đưa tay ôm bụng ngồi xổm xuống, hoặc là có người gần cửa ra thì tức tốc chạy đi kiếm nhà wc.
Thậm chí có cả những người vì không chịu nổi đã xả ra tại chỗ, dù sao cái nhạc HKT uy lực cũng thực ghê gớm nha.
Chỉ may mắn cho Nguyễn Văn Sơn và bọn lính của thành chủ vì phải chuẩn bị tiết mục nên không ăn cơm, nếu không thì cũng không tránh được 1 kiếp. Khi thấy khói bụi mù mịt thì Nguyễn Văn Sơn đã biết đại sự không ổn, hắn vội vàng hét lớn:
_ Lính đâu, đóng tất cả các cửa lại, những ai trên Võ Quân tiến tới chỗ này bảo vệ 2 cô gái này cho ta.
Nguyễn Văn Sơn dù sao cũng sống rất lâu năm nên ứng phó việc này cũng khá tốt, sau khi hắn hét lên thì bọn lính răm rắp làm theo. Dù khói mù có thể cản trở tầm mắt nhưng những ai được bảo vệ ở trong đây cũng không phải là tầm thường, cơ hồ tất cả đều là mãnh tướng của Lê Thiếu Phong.
Mặc dù là Nguyễn Văn Sơn làm thế nhưng Lâm Quân vẫn có hậu chiêu đằng sau. Chỉ thấy hắn ném 1 đống boom về hướng bọn Nguyễn Văn Sơn, đồng thời bắt chước tivi hô lên:
_ Fire in the hole
Hắn vừa dứt lời thì 1 loạt tiếng “ ầm “ “ ầm “ vang lên bên tai không dứt. Vì quá bất ngờ nên đám lính của Nguyễn Văn Sơn tránh không kịp, chỉ kịp thời vận dụng chân khí thành 1 lớp màn bảo vệ xung quanh. Nhưng uy lực của boom cũng không phải là nói đùa, dù sao nó cũng là 1 trong những vũ khí có sức sát thương khá cao. Tuy người ở thế giới này mạnh hơn người Địa Cầu rất nhiều nhưng 1 lần ăn hơn 100 trái bom cũng ăn không tiêu.
Tiếng nổ vừa dứt thì bên Nguyễn Văn Sơn chỉ còn đúng 1 người đang đứng là Nguyễn Văn Sơn, còn tất cả lính đã nằm 1 cục như xác chết, trên người cắm đầy mãnh vỡ của Boom. Lâm Quân thấy thế hét lớn:
_ Ta đánh thằng già này, các ngươi giải cứu 2 cô ấy cho ta.
Nói rồi hắn tích súc sức lực vào 2 chân, thi triển Lăng Ba Vi Bộ tiến thẳng tới trước mặt Nguyễn Văn Sơn, đồng thời cũng thi triển ra 1 chiêu thức hắn cực kỳ quen thuộc là Phi Long Tại Thiên.
1 đầu rồng màu xanh lá hiện lên bao bóc nắm tay của Lâm Quân, đầu rồng mang theo khí thế của Đại Địa Võ Sĩ đánh thẳng tới trước mặt Nguyễn Văn Sơn. Nguyễn Văn Sơn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn choáng váng thì đã ăn thêm 1 chưởng. Hắn phun máu bay ra đập mặt xuống đất, không biết là còn sống hay đã thăng thiên.
Lâm Quân thấy mọi chuyện hình như quá mức thuận lợi nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều thế làm gì, phá tan cái lồng cứu 2 cô gái ra. Khi mập mạp thoát ra thì lao vào lòng Lâm Quân khóc nức nở:
_ Ta biết nguoơi sẽ cứu ta mà, huhu, ta yêu ngươi chết mất.
Nghe xong Lâm Quân sém xỉu. Được 1 con nhỏ như này yêu cũng chả phải điều gì thoải mái nha, nhưng vì cô ta khóc dữ quá nên hắn cũng không đẩy ra được, chỉ lẳng lặng ôm 1 tảng thịt bự mặc cho cô ta phát tiết. May mắn là Tường Vi chỉ nói 1 tiếng “ cảm ơn “ thôi chứ không khóc nên hắn cũng đỡ mất công dỗ.
1 lát sau, khi cô mập mạp khóc đã rồi thì Lâm Quân mới lên tiếng:
_ Đi thôi, chỗ này không được ở lâu.
_ Ừ.
2 người lên tiếng đáp.
Nhưng chưa kịp chạy đi thì 1 cái hàng rào bằng điện, bắn thẳng lên trời, bao vây 4 phía xung quanh của sân khấu lại. Hàng rào này tuy rằng không cao lắm nhưng nếu không biết bay thì chắc chắn là không lọt ra ngoài được.
_ Haha, ngươi tên Lâm Quân phải không? Đúng là tuổi trẻ tài cao, dám cướp cá của ta nữa cơ đấy.
1 tiếng cười từ xa truyền tới, khi nhìn lại thì thấy 1 tên trung niên mặc áo vàng đang đạp không tiến tới. Sau lưng hắn là 1 người nam có nữ có, ai nấy mặt mũi trông cũng hung thần ác sát. Cả đám người này đều biết bay, chắc chắn thấp lắm thì cũng là Thiên Không Võ Sĩ.
Đây hẳn là thành chủ Lê Thiếu Phong và bộ hạ của hắn rồi. May mắn mà lúc nãy Lâm Quân đã truyền âm bảo bọn Ảo Ảnh rút lui ra ngoài, nếu không thì 1 lưới tóm sạch. Nghĩ tới đây Lâm Quân bước tới trước, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:
_ À hóa ra là thành chủ đại nhân, thất lễ thất lễ. Không biết thành chủ đây là có ý gì? Sao lại nhốt ta trong này? Ta không có phạm pháp luật gì hết nha.
_ Ờ, đúng rồi, ta có nói ngươi phạm gì đâu, cái chủ yếu là do ngươi dám trêu ta.
Lê Thiếu Phong cảm thấy không chút ngạc nhiên đáp.
_ Ấy, trêu ngài, ta làm gì dám trêu, chắc chắn là sai lầm rồi.
Lâm Quân thề thốt phủ nhận, đùa à, ngu gì mà nhận.
_ Hừ, thế năm ngoái, quân ta đi qua DaLat thành ai cướp cá của ta nhỉ? Mới tháng trước quân ta cũng đi chở cá, là ai cướp nhỉ? Mấy hôm trước bộ hạ ta truy lùng bọn cướp là ai vừa chạy vừa chửi ấy nhỉ? Hình như còn lôi ta chửi nữa phải không nhỉ?
Lê Thiếu Phong cười như không cười nói ra 1 loạt câu hỏi, đoạn hắn nhìn thẳng vào mặt Lâm Quân hỏi tiếp:
_ Ngươi nói xem, là ai nhỉ? Ai dám ăn gan hùm mật gấu dám làm vậy nhỉ?
****, nhỉ nhỉ cái giao hợp mẫu thân mày.
Lâm Quân thầm rủa 1 câu rồi tươi cười đáp:
_ Làm sao ta biết, ngài hỏi ta là lộn người rồi đó, ta là công dân gương mẫu cơ mà.
_ Phải không? sao ta lại nghe khác nhỉ?
_ Đúng cmnr, ta quét nhà còn sợ đạp chết 1 con kiến cơ mà, làm sao ta có khả năng ăn 1 con cá cơ chứ. A di đà phật. Tại hạ theo đạo phật của mẹ, ăn chay từ nhỏ, không biết nói xạo bao giờ, nếu ngài nghi ngờ nhân phẩm của ta thì giết ta đi.
Lâm Quân đường đường, chính khí nói, phảng phất như giết 1 con cá là tội lỗi to bằng trời.
_ Ừ, nếu thế ta không nghi ngờ ngươi nữa, theo lý thuyết thì phải thả ngươi đi đúng không?
_ Chuẩn men, ngài thả ta đi sau này ta lập cho ngài cái bài vị trường sinh.
Lâm Quân mừng húm nói.
_ Ờ, thế cũng được, nhưng ta có 1 vài thắc mắc, ngươi trả lời giúp ta được chứ?
Lê Thiếu Phong tươi cười hiền hòa hỏi, phảng phất như quên mất cái chuyện cá cá luôn rồi.
_ Được ngài hỏi đi.
Lâm Quân không biết hồ lô tên này bán thuốc gì nên đành nói.
_ Ngươi mấy tuổi?
_ À 17
_ Ngươi là đàn ông phải không?
_ Phải
_ Ngươi có 2 cái mắt đúng không?
_ Đúng
_ Cá cướp của ta ăn ngon chứ hả?
_ Ngon, chuẩn cmnl, ngon từ thịt, ngọt từ xương ……….. ấy chết mẹ nói nhầm ta nói lại nhé.
Lâm Quân quên mất buột miệng nói luôn.
_ Không, không, hừ, ngươi được phết nhỉ, để ta xem ngươi chịu được cái vụ cá ăn thịt bao lâu.
Lê Thiếu Phong cười cười nói, thằng nhóc này thật dễ dụ. Đoạn hắn quay sang bọn lính nói:
_ Bây đâu, thu nhỏ cái lưới lại cho ta.
_ Ấy ấy, thành chủ ta nói lộn mà, nói lại được chứ.
Lâm Quân khóc không ra nước mắt nói, đồng thời trong lòng mắng mình là thằng ngu, chưa đánh đã khai.
Cái lưới điện càng ngày càng thu nhỏ, chẳng bao lâu sẽ ép chặt bọn Lâm Quân lại. Lâm Quân thấy thế chỉ cười nhạt trong lòng. Dù sao cái lưới này cũng không có che phía trên, ngược lại là cơ hội thoát tốt nhất cho Lâm Quân. Chẳng qua nãy giờ hắn nói nhảm với tên Lê Thiếu Phong này nhiều như vậy chỉ nhằm kéo dài thời gian cho bọn Thiên Vũ hoàn thành cái nhiệm vụ vĩ đại.
Lâm Quân móc cái truyền âm phù ra nói vào đó:
_ Xong chưa mấy chú.
Trong cái phù truyền lại âm thanh của Thiên Vũ:
_ Xong rồi, bảo đảm không sót lại cái cặn bã gì hết. À chúng ta đã rút rồi, chỉ chờ 1 mình người nữa thôi.
_ Ok anh rút đây.
Lâm Quân cười cười, rồi quay sang Lê Thiếu Phong nói:
_ Ấy thành chủ, ta đi nhé, cảm ơn cái tài sản của ngài, hahaha, ta đang thiếu tiền nên mượn dùng tạm nhé.
_ Hừ, các ngươi đã làm gì?
Lê Thiếu Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng bất ổn, hắn thấy nụ cười của Lâm Quân có chứa âm mưu.
_ Haha, chẳng phải ngày cứ kiểm tra tài sản của ngài là sẽ biết sao? 1 cái trong kho, 1 cái dưới gầm giường, 1 cái trong tủ cá, 1 cái trong nhà wc. Ta nói đúng chứ, hahaha, anh đi nhé.
Lâm Quân cười cười, kẹp 2 cô gái vào nách rồi thi triển Sky Walk. Hắn đạp không nhảy lên cao, chẳng mấy chốc đã ra khỏi tầm cao của cái hàng rào điện. Hắn cuồng tiếu 1 tiếng rồi nhảy vọt đi.
Lê Thiếu Phong thấy Lâm Quân có thể nhảy ra được thì vội vàng nói với thuộc hạ:
_ Truy, truy cho ta.
Hắn nghĩ 10 tên Thiên Không Võ Sĩ cũng đủ truy tên nhóc này rồi, còn về phần hắn thì phải chạy về xem cái kho tàng của hắn đã. Nếu như đúng thật như Lâm Quân nói thì hắn chết chắc rồi, bởi vì trong đó có 1 thứ mà hắn không thể nào để lọt ra ngoài được.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant