Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Ảnh Long
lát sau,
Ngọc Tú quay trở lại dẫn thêm 1 người thanh niên. Người này vẫn còn rất trẻ, quần áo thì rất bình thường, khuôn mặt nhìn rất bỉ ổi. Nếu ai vừa nhìn vào thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là những kẻ cặn bã của xã hội, chuyên gia trộm gà bắt chó, nhìn lén phụ nữ tắm.
Tên vừa xuất hiện nhìn thấy Lâm Quân thì vội vàng quỳ xuống:
_ Thuộc hạ Ảo Ảnh tham kiến bang chủ.
_ Tốt, đứng lên đi.
Lâm Quân nhìn tên trước mặt thầm cảm khái, tên này thuộc Ảnh Long, là bộ đội tinh nhuệ nhất dưới trướng của hắn. Chỉ có những cao tầng của Thiên Long Bang mới biết được sự tồn tại của họ.
_ Vâng, bang chủ.
Ảo Ảnh đáp rồi đi sang bên cạnh.
_ Chuyện ta giao cho các ngươi làm tới đâu rồi?
Lâm Quân cười hỏi. Ảnh Long là bộ đội chỉ chịu chỉ đạo từ hắn nên hắn đã để cho họ tới SaiGon thành từ sớm, hắn muốn phát triển bang phái thì phải sai người kiến tạo căn cứ ở nơi đây. Hắn hiểu 1 điều là tất cả trứng không bao giờ được để cùng 1 rỗ. Vì thế hắn sai bọn hắn tới đây rất sớm, bộ đội Ảnh Long của hắn trước mắt chỉ có 7 người nên việc di chuyển rất dễ dàng.
_ Bẩm bang chủ, trước mắt Ảnh Sát đã gom góp được 500 cô nhi có tố chất giống như bọn thuộc hạ, đã giao cho Ảnh Lôi bắt đầu huấn luyện rồi ạ. Dự trù là khoảng 1 năm nữa chúng ta có thể bước đầu sử dụng, nhưng đến lúc đó thuộc hạ nghĩ chỉ còn khoảng 20 người là rất cao.
Ảo Ảnh bắt đầu cặn kẽ giải thích, Lâm Quân càng nghe càng thấy hài lòng. Hắn biết điều kiện cho vào đội rất hà khắc nên chỉ có 20 người cũng là hợp lý.
_ Tốt, các ngươi làm rất tốt, không uổng công ta đào tạo các ngươi. Nhưng huấn luyện cũng phải chú ý độ trung thành, nếu thấy ai khả nghi thì lập tức giết. 1 năm sau đưa bọn chúng tới gặp ta.
_ Vâng, chúng thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ bảo đảm 6 Ảnh còn lại hoàn thành đúng nhiệm vụ của bang chủ.
Ảo Ảnh vội vàng cam đoan.
_ Được, nếu làm tốt thì ta sẽ dạy cho các ngươi 1 môn võ học mới.
Lâm Quân tung ra dụ dỗ, nếu muốn thuộc hạ tận tâm tận lực thì ngoài những điều kiện răn đe thì còn phải cho họ lợi ích nữa. Tuy hắn không thông minh lắm nhưng điều này thì hắn cũng biết được. Dù sao hắn cũng đến từ 1 thời đại mà khoa học – kỹ thuật rất phát triển, muốn biết gì cũng được.
_ Vâng, tạ ơn bang chủ.
Ảo Ảnh vội vàng nói, hắn thèm muốn cái đống võ học của bang chủ lâu lắm rồi. Ở thế giới này thì cực kỳ coi trọng võ công nên các bí kíp võ học cũng được coi trọng theo. Theo như hắn thấy thì những bí kíp mà bang chủ dạy bọn hắn, nếu đem ra ngoài e là người ta tranh nhau tới vỡ đầu. Nhưng ở đây chỉ cần bang chủ cao hứng thì bang chủ sẽ dạy cho, vì thế hắn rất tận tâm tận lực hoàn thành các nhiệm vụ mà bang chủ giao phó.
_ Tốt, bây giờ ta cần ngươi làm giúp ta 1 việc, ngươi triệu tập tất cả các Ảnh lại, đồng thời phải trà trộn vào được phủ thành chủ. Còn ngươi, tối nay ngươi đem sơ đồ của phủ thành chủ cho ta, tiện thể ta giao nhiệm vụ cho luôn. À, cả thông tin về thằng thành chủ nhé.
_ Vâng, bang chủ.
Nói rồi Ảo Ảnh lui ra ngoài.
Sau khi Ảo Ảnh lui ra, Lâm Quân trầm giọng nói:
_ Lát nữa cứ dạo phố như bình thường, nhưng tới tối chúng ta tập trung tại phòng của ta để bàn kế hoạch, ta phải cho thằng cha Lê Thiếu Phong mất dạy này ăn hành mới được.
_ Tốt, có gì cứ giao cho chúng ta, hắc ta gai thằng này lâu rồi.
Thiên Vũ cười nói, hắn hiểu ngay cả bộ đội bí mật mà Lâm Quân cũng cho bọn hắn biết thì chắc chắn cũng xem bọn hắn thành người 1 nhà rồi nên phải tỏ thái độ đúng đắn.
Nghe thế mọi người ào ào đồng ý.
Ăn xong 1 bữa trưa mọi người bắt đầu đi dạo phố như bình thường, tỏ vẻ không biết gì hết. Nhưng họ không có biết, từ lâu trong bóng tối luôn có 1 ánh mắt giỏi theo từng hành động của họ.
Tối hôm đó,
Khi mọi người đã bàn xong kế hoạch bắt đầu tan đi thì Ảo Ảnh xuất hiện, đưa cho Làm Quận 1 tập bản đồ của phủ thành chủ, đồng thời có cả các thông tin về lãnh chúa Lê Thiệu Phong.
Đọc xong tất cả Lâm Quân nhíu chặt mày. Về phủ thành chủ thì không có vấn đề gì, hầu như là rất chi tiết, kể cả từng nhành cây ngọn cỏ. Nhưng về phần thông tin của Lê Thiếu Phong thì Lâm Quân thấy có rất nhiều vấn đề cần phải nói.
Chỉ biết tên này được thừa kế gia sản từ bố hắn, cả thảy lúc trước nhà hắn có 5 người. Nhưng không hiểu sao đã biến mất từ 3 năm trước, tuy Lê Thiếu Phong lúc đó nói cả nhà đi du lịch nhưng Lâm Quân thấy trong này có vấn đề. Ngoại trừ chuyện đó ra còn 1 số chuyện lạ khác nhưng Lâm Quân cũng lười hỏi, chủ yếu là hôm nay phải nghĩ cách để cứu 2 cô gái kia mới tốt.
_ Các ngươi đã trà trộn vào được chưa?
_ Ách, vào hết rồi ạ, chỉ có mỗi Ảnh Sát là hơi ……….. hơi………….có chút vấn đề ạ. Ảo Ảnh ngập ngừng nói, hắn không biết giải thích với bang chủ như thế nào thì tốt.
_ Vấn đề gì? nói đi.
Lâm Quân nhíu mày, cảm giác Ảo Ảnh hôm nay rất lạ lùng, thằng này là thủ lĩnh của Ảnh Long nhưng hôm nay hình như cố kìm nén cái chi đó, mặt mũi cứ vặn vẹo quái dị.
_ Ặc, vâng. Sáng hôm nay đúng lúc phủ thành chủ tuyển nam đinh, đại khái là để chuẩn bị cho cái buổi lễ ngày mai. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Ảnh Sát biết kìm chế mình cả. Số là chiều hôm nay trời hơi nóng nực nên sẽ có 1 số tỳ nữ chịu không nổi phải đi tắm. Èo, Ảnh Sát chả hiểu làm sao thì đi rình trộm họ. Nhưng mà rất tiếc hắn đã bị phát hiện.
_ Ặc, kể tiếp đi.
Lâm Quân hứng thú bừng bừng hỏi, mấy cái vụ này hắn hơi bị khoái nha.
_ À, chuyện sau đó thì bị bắt nhưng hắn chả bị làm sao cả.
_ Uả ta tưởng bị ăn đòn 1 trận chứ, gì lạ thế?
_ À, nghe nói hắn bị 1 bà quản gia coi trọng nên không trách phạt, chỉ đem hắn vào phòng bà ta. Mà bà này thì thuộc hạ thấy rồi, mập như 1 cái lu nước, người như 1 con lợn rừng, bà ta nặng chắc phải 300kg là ít. Sau đó thuộc hạ không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe đâu lần đầu tiên của hắn đã mất vào tay con mụ đó, ahahahahahaha.
Nói tới đây Ảo Ảnh không nhịn được nữa cười lên thành tiếng, sau đó hắn mới nhớ là bang chủ còn ở đây nên vội vàng nói:
_ Ách, thuộc hạ thất thố.
_ Không sao, đáng đời hắn, ai kêu dám đẹp trai hơn ta, đáng kiếp, hahahaha.
Lâm Quân cũng cười tươi như hoa nói, hắn ghét cái thằng nào đẹp trai hơn hắn lâu rồi, ai dè tên Ảnh Sát này còn cực kỳ đẹp nên hắn ngứa mắt đã lâu, chẳng qua vì Ảnh Sát trung thành với hắn nên hắn không dạy dỗ được. Bây giờ thì ông trời có mắt rồi, thật dễ chịu.
_ Ách, đúng, đúng, bang chủ, đáng đời hắn.
Ảo Ảnh đổ mồ hôi lạnh phụ họa, đời hắn chưa thấy thằng bang chủ nào đáng khinh như cái thằng ngồi trước mặt này, đẹp trai còn đi ghen tỵ với thuộc hạ.Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Ảo Ảnh được bang chủ sủng ái hơn 6 Ảnh còn lại, chắc vì hắn là người xấu nhất trong Ảnh Long.
Ai nói xấu là cái tội đâu, ta thấy còn có lợi nữa là.
_ Được rồi, nè Ảo Ảnh, nếu ngươi gặp Ảnh Sát, ngươi nói với hắn 1 câu là “ nếu lần sau xem lén mà không quay phim lại cho bang chủ coi thì đừng trách ta đây vô tình “
Lâm Quân nước dãi chảy ra mãnh liệt cười nói.
_ Ách, thuộc hạ biết rồi.
Ảo Ảnh vội vàng nói, trong lòng còn thầm cảm khái tại sao ta lại theo 1 tên cực phẩm như thế này.
_ Thôi vào chuyện chính, các ngươi đã thâm nhập vào vị trí nào.
_ Bẩm tất cả 6 Ảnh đều làm gia đinh, chỉ 1 mình thuộc hạ làm quản gia.
_ Ngươi làm cách nào mà hay thế?
_ Ách, thuộc hạ đánh ngất thằng cha đó xong nhốt hắn ở 1 nơi hẻo lánh rồi ạ, bởi vì vị quản gia này mặt mày xấu xí luôn đeo mặt nạ nên thuộc hạ mới trà trộn vào trong được.
_ Ừ, vậy được. Ngày mai ngươi cứ làm thế này…….thế này……..thế này ……..Hiểu rõ rồi chứ.
Lâm Quân giải thích cặn kẽ kế hoạch cho Ảo Ảnh biết.
_ Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
Đoạn Lâm Quân quay ra bên ngoài, nói với Ảo Ảnh:
_ Đi ra ngoài giết con chuột ở ngoài đi, hắn đã hôn mê rồi.
_ Vâng, bang chủ.
Ảo Ảnh run lên rồi đi ra ngoài, hắn biết là mình bị theo dõi tới đây, hắn chưa từng phát hiện ra được, nhưng không ngờ là bang chủ đã biết. Đã thế còn làm người ta hôn mê nữa chứ.
Lâm Quân biết là bọn hắn đã bị theo dõi từ lâu. Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ nên hắn không ra tay. Lúc nãy hắn đã bố trí ở ngoài 1 loại hương trầm, có thể cho người ta ngủ vùi. Loại này hắn đã đổi ở chỗ Tiểu Thần Đèn. Nghe nói dưới Võ Thánh thì đều có tác dụng.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant