When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Hình Như Có Mùi Gì Thôi Thối Quanh Đây
iểu Lâm chạy còn Hoàng Hạ dí ngay sau mông. Mỗi lần Tiểu Lâm châm chọc 1 câu là nàng lại nóng lên, chém kiếm không 1 chút lưu tình. Nhưng tiếc là Tiểu Lâm chỉ là 1 con gián nên tránh né rất dễ dàng, đã thế nó còn biết bay nên nàng không tài nào chém được nó, chỉ khổ cho chủ của cái khách sạn này thôi.
Dù Hoàng Hạ không mạnh lắm nhưng dù gì nàng cũng là Võ Tướng, tuy giết không được Tiểu Lâm nhưng về phần phá hoại thì phải nói là nhất lưu. Chỉ thấy nàng đi tới đâu nhà sụp tới đó, nàng đi tới đâu người chạy tới đó. Nàng ra tay toàn trật mục tiêu nên chỉ trúng vào các kiến trúc. Thậm chí có 1 vài người xui xẻo bị nàng đánh trúng, nhưng vì nàng quá xinh nên không ai tính toán gì với nàng.
Lúc này vì nàng đánh quá oanh động nên phần đông người ở đây đã tỉnh lại, chỉ trừ những thằng nào ngủ như heo thì không. Sau khi mọi người tỉnh lại hiểu ra mọi chuyện thì đều gia nhập đội quân diệt gián. Vì sao ư? vì nàng là 1 cô gái rất xinh đẹp nên đám đàn ông đều thông cảm cho nàng, còn đám phụ nữ thì vì rất sợ gián nên cũng ra tay.
Kết quả là sau mông Tiểu Lâm người càng lúc càng đông, càng lúc các chiêu thức ác liệt được thi triển ra càng nhiều. Nó chỉ biết có 1 đường chạy và chạy, đôi lúc còn phải chật vật tránh né các chiêu thức đó. Không ngờ trong cái đám này có cả bọn Thiên Vũ, vì muốn lấy lòng người đẹp nên bọn họ cũng tham gia.
_ Giết nó anh em.
1 người đàn ông mập mạp hét lớn, không ngờ đây là chủ nhà ở đây. Lúc nãy hắn xin Hoàng Hạ tha cho cái khách sạn này của hắn, nhưng khi Hoàng Hạ nói sẽ bồi thường tiền thì hắn lại là người hung hăng nhất. Bởi vì đồ ở chỗ này không đáng giá lắm, càng phá thì hắn được càng nhiều nên sốt sắn tham gia đầu tiên.
Hắn đang hung hăng chém kiếm xuống thì 1 tiếng hừ lạnh vang lên, kèm theo đó là 1 khí thế to lớn của Đại Địa Võ Sĩ.
_ Hừ, dừng tay lại, các ngươi mà dám bắt nạt nó ta sẽ giết các ngươi.
Lâm Quân hừ lạnh 1 tiếng nói.
Lúc nãy vì nghe nhiều tiếng ồn ào quá nên hắn cũng tỉnh luôn. Nghe thấy tiếng động phía bên này thì hắn vì tò mò nên cũng chạy qua đây xem. Tuy nhiên khi thấy cảnh Tiểu Lâm bị đuổi giết thì hắn như sôi máu lên, dù gì đây cũng là con của hắn. Hắn không cho phép có ai được đụng vào nó.
Thấy Lâm Quân xuất hiện thì Tiểu Lâm mừng húm, nó nhảy thẳng vào người papa nó, khóc lóc nói:
_ Papa cứu con, mụ già kia đuổi giết con, huhuhu.
Trong mắt Lâm Quân hiện lên 1 tia yêu thương, cười nói:
_ Con của ta, ai giết con ta sẽ giết nó, cho dù đó là con mụ phù thủy nào, để đó cho ta.
Nói rồi Lâm Quân bước tới trước, nhìn thẳng mọi người xung quanh nói:
_ Ai là mụ già đuổi giết con ta đứng ra đây mau.
Thấy Lâm Quân nói thế mọi người xung quanh chợt im lặng, cho dù lúc này 1 cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Đa số mọi người ở đây cao lắm cũng chỉ là Võ Quân, khi thấy khí thế tỏa ra từ người hắn thì mọi người cũng hiểu là hắn rất mạnh nên không ai dám lên tiếng. Chỉ có Thiên Vũ vì nhận ra Lâm Quân nên bước tới nói:
_ Ấy, anh bạn, con này là của cậu à, xin lỗi nhé tôi không biết nên mới đuổi theo xem trò vui, nếu không tôi bảo vệ nó rồi.
Thiên Vũ cười cười giải thích.
_ Ừ, không sao, thế ai là người khởi xướng thế?
Lâm Quân không trách Thiên Vũ, dù gì người không biết thì không có tội.
Thiên Vũ chỉ tay ra phía sau, chỉ tay vào người Hoàng Hạ nói:
_ Cô ta thì phải, lúc nãy thấy cô ta đẹp quá nên tôi chạy theo, hehehe.
Lâm Quân nghe thế quét mắt nhìn sang. Vừa nhìn thấy thì trong lòng hắn rung động 1 trận. Cô gái này tuy không cao lắm nhưng cũng có thể tính là mỹ nữ. Cô ta có 1 thân hình rất mảnh mai, người gầy gầy nhưng số đo 3 vòng cũng được coi là hợp lý, tuy hắn đã nhìn qua vô số mĩ nữ nhưng cô gái này phải nói là chuẩn nhất. Còn khuôn mặt của cô ta thì càng đẹp nữa, khuôn mặt trắng bóc, da mặt mịn màng như da trẻ em. Cô còn có 2 cái lúm đồng tiền để mỗi khi cô cười thì lại làm ánh lên nét đẹp của cô. Đôi mắt cô mang theo 1 tia ngây thơ trong sáng.
Chỉ cần nhìn vào thì đã biết đây là 1 cô gái chưa trải qua sự đời, nhìn cô cực giống con nít và rất dễ thương. Tuy là như vậy nhưng Lâm Quân vẫn lạnh giọng nói:
_ Cô giải thích đi.
Tuy Hoàng Hạ biết người đứng trước mặt rất mạnh nhưng dù sao cô cũng không nuốt trôi được cục tức này nên tiếng lên nói:
_ Tôi không có gì để giải thích, tôi chỉ ghét loài gián thôi.
_ Nó có làm gì cô chưa?
Lâm Quân nhíu mày hỏi, hắn phải hỏi rõ đầu đuôi câu truyện đã chứ hắn cũng là 1 người cực kỳ biết thương hoa tiếc ngọc nhe, 1 cô gái dễ thương như này hắn cũng có chút không nỡ ra tay.
_ Ơ…..ơ……….không làm gì, nó nhảy lên mặt tôi.
Hoàng Hạ lúng túng nói, ở đây còn rất nhiều người nên không thể nào nói nó đã đi wc lên người cô được.
_ Hừ, mặt cô có kim cương hay vàng? Nó bò 1 chút thì chết cô chắc? Làm người không được ác thế chứ, nó có cắn cô đâu mà đuổi tận giết tuyệt như thế hả?
Lâm Quân tức giận lên tiếng chất vấn, cô gái này thật độc, mới bò 1 chút thôi mà, đánh 1 cái là được rồi, việc gì phải quyết tâm giết chứ. Cô gái này không biết Tiểu Lâm rất quan trọng với hắn sao, nó cũng là 1 con rồng đó nha.
Nghe Lâm Quân chất vấn, Hoàng Hạ chợt ngẹn giọng, nhưng vì nghĩ tới chuyện lúc nãy nên càng tức hơn, cô hét lên:
_ Thì sao, tôi thích thì làm đấy, anh làm gì được tôi? Có giỏi thì giết tôi đi.
Lâm Quân không ngờ là cô gái này lại không biết điều như thế nên hừ lạnh nói:
_ Cô có tin tôi tiền dâm hậu sát, tái dâm tái sát cô không?
_ Có giỏi anh làm đi.
Tuy hơi sợ nhưng Hoàng Hạ vẫn cắn răng nói, cô không tin có nhiều người ở đây mà hắn lại dám làm như thế.
_ Được được.
Lâm Quân nói 2 chữ được rồi tiến tới, hắn muốn cho cô gái này biết chọc vào con hắn mà còn bướng bỉnh như thế có kết quả như thế nào.
Nhưng khi tiến tới gần thì Lâm Quân chợt ngửi được 1 trận xú uế xông lên mũi, kèm theo có 1 chút gì đó khai khai. Hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói:
_ Hình như có mùi gì thôi thối quanh đây.
Hắn ngửi 1 lát thì phát hiện hình như cái mùi đó phát ra từ người cô gái này, tuy rằng không tin tưởng lắm nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi:
_ Này cô, cô quấn ra đài phải không, sao tôi nghe khai khai, lớn rồi mà như thế là không được đâu đó.
Thật tình thì hắn chỉ đùa 1 chút cho cô ta biết mặt thôi, không ngờ là cô ta mới nghe thế thì mặt đỏ lên. Đỏ như 1 trái gấc.
Không lẽ là thật. Sặc cũng 16 17 rồi mà ghê thế à.
_ Này sao cô không trả lời? Đúng rồi à?
Nói rồi Lâm Quân đưa tay bịt mũi tránh ra xa như tránh tà.
Hoàng Hạ nghe Lâm Quân nói thế thì vừa thẹn vừa giận. “ Tên này thật đáng ghét, không cần phải thế chứ “. Mặt nàng lúc trắng lúc xanh nhưng cũng không biết phải phản bác làm sao. Khi thấy hắn tránh nàng nhưng tránh tà thì nàng chợt thấy uất ức, 2 hàng nước mắt như 2 hạt châu lăn dài trên má.
_ Đồ đáng ghét, huhuhhu.
Nàng chỉ nói được thế rồi chạy đi, chưa khi nào nàng thấy nàng oan ức như lúc này. Con gián của hắn đi wc lên người nàng rồi hắn còn châm chọc nàng nữa. Lần đầu tiên nàng có cảm giác ghét 1 người đàn ông, hắn thật đáng ghét. Nàng chạy ra khỏi chỗ này, không thèm quay đầu nhìn lại, đồng thời cũng nhớ rõ khuôn mặt của Lâm Quân, nàng thề sẽ trả thù.
Thấy Hoàng Hạ khóc, Lâm Quân cảm giác hắn làm hơi quá thì phải. Nhưng chưa kịp nói gì thì nàng đã chạy đi chỉ để lại 1 câu “ đáng ghét “. Hắn thầm than trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiểu Lâm thì hắn chả thấy sai chỗ nào, ai kêu nàng dám đuổi giết con của hắn làm gì. Lâm Quân nghĩ thế rồi nói với bọn Thiên Vũ:
_ Chúng ta đi thôi, xem ra ở đây không ở lại được rồi.
_ Ừ, chúng ta đi.
Đặng Tùng cũng cười nói rồi cất bước đi theo.
Cả 1 đám người hiên ngang bước đi, không để ý tới đằng sau 1 đám đàn ông nghiến răng trèo trẹo và nhìn họ với 1 đôi mắt bốc lửa. Còn ông chủ khách sạn thì đang khóc không ra nước mắt, cô gái kia đi rồi thì ai bồi thường ta đây, thật oan uổng.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant