Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Đường Đi Anh Trải Dài Bùn Vàng, Quân Địch Bịt Mũi Tránh Ra Xa
rong sân,
Lâm Quân không ngừng tránh phải tránh trái, trong lòng khổ không nói thành lời. Hắn vừa né cũng không quên chửi 18 đời tổ tông tên mất dạy tiểu thần đèn, chỉ có thằng cha đó mới có thể sửa được chứ không ai có khả năng sửa lời bài hát hết.
Vì né tránh nên chẳng mấy chốc bọn Đoàn Dự đã phát hiện ra hắn và Mộ Dung Phục. Chỉ thấy Vương Ngữ Yến tiếng hét át tiếng bom, à nhầm tiếng hát, hỏi:
_ Mộ Dung huynh, sao ngươi lại ở đây?
Mộ Dung Phục đang hăng say đánh nhau thì nghe được tiếng người gọi mình, khi quay sang chỉ thấy Vương Ngữ Yến đang nép trong lòng Đoàn Dự.
_ Biểu muội, sao ngươi lại ở với tên khốn này?
Mộ Dung Phục nghiến răng trèo trẹo hỏi, hắn đã nhớ ra cái mục đích khi đến đây của mình, chính là bắt gian cái đôi cắm sừng này.
Lợi dụng lúc này, Lâm Quân vội vội vàng vàng chạy sang máy mp3 bật nhỏ nhạc lại, hắn muốn nghe nhỏ nhỏ thôi, chứ nghe thế điếc cả tai. Đồng thời cũng nghe 3 người nói chuyện. Tuy hắn thấy cái vụ này không giống trong nguyên tác của Kim Dung lão gia nhưng chắc hẳn có uẩn khúc gì ở đây chứ thật sự thì hắn chả tin thần tiên tỷ tỷ của hắn thích 1 tên mặt trắng.
_ Hừ, ta thích Đoàn công tử thì ta đi với hắn, huynh ghen à.
Vương Ngữ Yến nói lớn.
_ Đúng ta ghen, nàng không cảm thấy có lỗi với ta sao?
Mộ Dung Phục hỏi.
_ Không, ai bảo huynh chỉ chăm lo phục quốc làm gì, huynh có coi ta ra gì đâu, ta thương huynh nhưng huynh có thèm để ý tới ta đâu.
Vương Ngữ Yến trả lời, trong mắt đã ần ận như sắp khóc.
Thấy thế Mộ Dung Phục vội vàng nói:
_ Ta vì muốn tốt cho nàng mà, tin ta đi, ta muốn phục quốc chỉ vì cho nàng làm hoàng hậu.
_ Hứ, ai thèm tin huynh chứ. Đợi huynh phục quốc xong ta thành bà lão rồi. Thay vì làm hoàng hậu của huynh, ta làm hoàng hậu của Đoàn công tử cũng được. Người ta là người thừa kế của Đại Lý đó nha.
_ Hừ, ngươi thấy hắn có chỗ nào giống vua sao?
Mộ Dung Phục lên tiếng nói, đồng thời chỉ tay sang hướng Đoàn Dự.
_ Ít ra người ta khoai to, đẹp trai hơn huynh, muội nhìn huynh cứ như con mắm.
Vương Ngữ Yến tự hào nói, giống như Đoàn Dự của nàng là nhất quả đất ấy.
_ Nhìn kĩ lại đi.
Mộ Dung Phục cười như không cười nói, “ kế hoạch của tên lạ mặt kia đã thành công tốt đẹp, haha “
Vương Ngữ Yến thầm thắc mắc nhìn sang Đoàn Dự, nàng có cảm giác nụ cười của Mộ Dung Phục hình như có gì đó rất kỳ quái. Khi nhìn sang nàng chỉ thấy Đoàn Dự, mặt lúc xanh lúc trắng, trên trán toát đầy mồ hôi, đồng thời 2 tay ôm chặt lấy bụng.
_ Dự à, chàng làm sao thế.
Vương Ngữ Yến quýnh lên hỏi.
_ Ta…..ta…….không……..sao…….
Mặc dù cái thứ trong a** hắn có thể trào ra bất cứ lúc nào nhưng trước mặt người đẹp thì không đánh mất phong độ được nên hắn phải cắn răng chịu đựng, bắt những dòng bùn vàng cố gắng chui lại vào trong người.
_ Sao tự nhiên đang yên đang lành lại thế này, sáng nay bố ăn có mỗi cái bánh thôi mà.
Đoàn Dự trong lòng thầm thắc mắc, hắn không có nghĩ tới trên đời có 1 thứ còn lợi hại hơn thuốc xổ, có thể bất tri bất giác làm con người ta có cảm giác mắc wc.
_ Sao hắn lại bị thế? huynh đã làm gì hắn? Huynh đầu độc hắn đúng không?
Vương Ngữ Yến quay sang hỏi Mộ Dung Phục, nàng nhìn Đoàn Dự có cảm giác như hắn đau khổ sắp chết, khuôn mặt hắn càng ngày càng vặn vẹo quái dị. Chắc hẳn là biểu ca của nàng đã bỏ thuốc độc Đoàn Dự, tuy nàng không biết là độc gì nhưng nhìn sắc mặt của Đoàn Dự ngày càng kém thì không nhịn được, nàng không muốn 1 tên khoai to như thế chết đi.
Thấy Mộ Dung Phục không trả lời thì nàng càng bực mình, quay sang nhìn thì thấy Mộ Dung Phục cũng mang 1 vẻ mặt y chang Đoàn Dự, 2 tay không ngừng ôm bụng. “ cái quái gì thế này? không lẽ biểu ca ngu tới mức đầu độc hắn luôn à? “
_ Huynh, huynh sao thế?
Tuy thắc mắc nhưng Vương Ngữ Yến vẫn lên tiếng hỏi, nàng thấy chuyện này có vẻ rất kỳ quái.
_ Ta…….ta…………không……..sao.
Mộ Dung Phục rít qua từng kẽ răng, khi hắn thấy Đoàn Dự bị thế thì biết là cái tiếng heo kêu kia đã có tác dụng, nhưng không ngờ ngay cả chính hắn cũng bị. Bụng hắn đau quằng quại, đống bùn vàng trong người có thể thoát ra bất cứ lúc nào nên hắn không làm gì được, chỉ biết ôm bụng.
Tuy đau đớn nhưng Mộ Dung Phục vẫn nghiến răng nghiến lợi quay sang Lâm Quân nói:
_ Tên khốn khiếp, đưa thuốc giải cho ta.
_ Thuốc giải? thuốc giải gì?
Lâm Quân đứng trong góc xem phim nãy giờ, thấy Mộ Dung Phục mặt mày dữ tợn quay ra hỏi thì có điểm thắc mắc không biết phải nói sao.
_ Ngươi đưa thuốc đây, đừng giả ngây giả dại nữa, chơi hắn được rồi, không cần phải chơi ta.
Mộ Dung Phục rít qua kẽ răng, trong tâm thì thầm cầu mong là giữ được cho tới khi hắn uống được thuốc giải, hắn có cảm giác là sắp không khống chế được rồi.
_ Ờ, ờ.
Nhìn cái mặt Mộ Dung Phục thì Lâm Quân cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Cuối cùng thì cái tiếng heo kêu đã có tác dụng nhưng có vẻ tác dụng hơi bị lớn thì phải.
Lúc nãy vì hắn mở to quá nên không ai nghe rõ nên không có tác dụng là đúng. Giờ phút này thì hắn đã vặn volume nhỏ thì tác dụng lại hiện ra rõ rệt. Tiếng heo kêu du dương theo điệu nhạc, có thể làm cho con người ta rũ bỏ đi những thối tha, cặn bã trong thân xác. Đúng không hổ danh là thảm họa V – pop.
Lâm Quân mò trong nhẫn trữ vật 1 lát rồi ném cho Mộ Dung Phục 1 cái lọ. Mộ Dung Phục chụp được uống vào ngay tắp lự, không thèm xem nhãn mác gì hết.
Nhưng sau khi đã uống vào thì đột nhiên trong bụng hắn xuất hiện từng trận rung động. Trong bụng như có 1 cơn hồng thủy cuốn trôi tất cả mọi thứ, hướng thẳng xuống hậu môn. Như lôi đình vạn quân, cơn hồng thủy đi tới đâu càn quét tới đó, tiến thẳng tới quan ải cuối cùng. Mộ Dung Phục thầm nín nhịn trong lòng, hắn có cảm giác bị chơi 1 vố. Chợt hắn nhìn xuống cái lọ đang cầm trong tay thì thấy 1 dòng chữ đập vào mắt.
Thuốc xổ.
_ Thôi xong cmnr.
Nhìn tới đây Mộ Dung Phục thầm hô “ đậu xanh rau má “, hắn bất chấp mọi thứ chạy biến vào trong bụi rậm, tính tuột quần ra giải quyết nổi buồn ngay tại chỗ.
Nhưng trời không chiều lòng người, tuy thân pháp và động tác của hắn cực kỳ nhanh nhưng cơn hồng thủy trong 1s không có ai kiềm chế đã sổ thẳng ra ngoài. Hắn chỉ cảm giác thân mình chợt nhẹ đi hắn, chạy biến vào bụi rậm, sau mông còn dải 1 tràn cặn bã của thân xác.
Khi vào tới đó thì Mộ Dung Phục đã thoải mái, ngồi xuống đất bắt đầu cái hành động vĩ đãi nhất của đời người, là gì thì ai cũng biết rồi đấy.
_ Phẹt………..phẹt…….tỏm…….tỏm… ….tỏm.
Từ trong bụi rậm vang lên từng trận tiếng động kích thích tinh thần người nghe, 2 người Lâm Quân và Vương Ngữ Yến chỉ cảm thấy cổ họng nhờn nhợn như có thể ói bất cứ lúc nào.
Đoàn Dự thì cũng chịu không nổi nữa, kiếm 1 chỗ xả đại ra luôn, dù sao hắn cũng không muốn giống Mộ Dung Phục, “ đường đi anh trải dài bùn vàng, quân địch bịt mũi tránh ra xa “.
_ Phẹt………phút…….phụt……phụt….. phụt.
Trong bụi rậm của Đoàn Dự tiếng vang cũng không có kém, hắn cũng không chịu nổi nữa rồi nên tận tình xả chất thải.
Xung quanh từng trận xú uế bốc lên mù mịt, nếu không phải Lâm Quân và Vương Ngữ Yến liệu trước tình hình trốn ra xa thì giờ phút này chắc cũng chết vì ngẹt mũi. 2 người ngơ ngác đứng từ xa nhìn cái cảnh vô tiền khoáng hậu này.
2 người trong bụi rậm như ngầm tranh đua với nhau, tiếng động càng lúc càng to, xú uế bốc lên ngày càng mù mịt. Lâm Quân lúc này cũng chỉ biết trân trối đứng nhìn, hắn không có tưởng tượng được tình cảnh nó sẽ ra thế này.
Hắn cũng chả hiểu tại sao Mộ Dung Phục thành như thế, hồn nhiên không nghĩ tới hắn đưa nhầm thuốc xổ cho Mộ Dung Phục.
Đang suy tư xuất thần thì 1 giọng nói lạnh lùng vang lên:
_ Chú em, nhiệm vụ thất bại rồi, bây giờ chú em phải chịu trừng phạt.
_ Đậu xanh rau má, ta đã làm gì đâu.
Lâm Quân chỉ kịp chửi lên 1 tiếng, thì trước mắt đã tối sầm đi. Hắn không cam lòng, đó là do thằng Mộ Dung Phục khống chế yếu chứ bộ, liên quan gì tới hắn đâu.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant