Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Lê Thiếu Phong
rở lại hiện tại,
Đám người Lâm Quân vẫn đứng lấm la lấm lét tại cổng thành, không ai dám đi vào trước vì sợ biết đâu trong thành có lệnh truy nã thì sao. Bị tóm phát là khỏi học luôn.
Sau cùng, thấy thế này không ổn nên Lâm Quân đành lên tiếng:
_ Ta đi trước, các ngươi lùi ra xa 1 chút, ta hô chạy là chạy ngay.
_ Cẩn thận 1 chút.
Thiên Vũ áy náy nói, xét cho cùng là do hắn mới có cái cảnh này.
_ Ok men.
Lâm Quân hiên ngang bước tới trước mặt tên lính canh, nhìn giống như tráng sĩ 1 đi không trở lại.
Thấy Lâm Quân hùng dũng tiến tới, tên lính canh hất hàm hỏi:
_ Có chuyện gì?
_ Ách, ta muốn vào thành.
Lâm Quân mặt không đổi sắc nói.
_ Được, giao 10 đồng ra đây, đồng thời kéo mũ nón cho ta nhìn rõ mặt.
Lâm Quân nghe thế nhíu mày 1 cái nhưng vẫn làm theo lời tên lính, kéo cái mũ áo xuống. Tên lính thấy mặt Lâm Quân trên mặt hiện lên 1 tia dị sắc nhưng vẫn nói:
_ Vào đi.
Thấy thế Lâm Quân nhíu mày, thầm lưu ý nhưng vẫn bước đi. Không có tỏ vẻ gì cả. Khi Lâm Quân đã đi khỏi thì tên lính canh mới thì thâm vào tai người bên cạnh 1 câu. Tên đó nghe thế liền chạy đi ngay.
Đằng xa, bọn Thiên Vũ thấy Lâm Quân đã vào thành đều đi tới, giao nộp 10 đồng rồi vào thành.
_ Ta thấy mặt tên lính lúc nhìn ta có vẻ là lạ. Thiên Vũ lên tiếng nói.
_ Chắc hắn nghĩ ra gì đó, nhưng kệ đi, chúng ta đi ăn trước, có chuyện gì bỏ của chạy lấy người là được.
Lâm Quân không chút để ý nói.
_ Được, chúng ta đi.
Thiên Vũ nghe thế cũng không có phản đối, đi chung với nhau lâu như thế hắn hiểu Lâm Quân làm gì đều có chủ ý.
_ Bắt lấy chúng.
1 tiếng hét vang lên, chưa kịp đi được bước nào thì bọn quân lính đã tiến tới, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Lâm Quân.
Lâm Quân đã có cảm ứng từ trước nên hét lên:
_ Anh em, tẩu, chạy về phía trước mau, Đồng thời thi triển ra chiêu Thập Diện Mai Phục đưa mọi người tiến vào trạng thái tàng hình.
Mọi người nghe thế đều động thân lao về phía trước. Tuy có thể đánh được đám này nhưng có lẽ không đánh được đám khác, lính trong thành này cơ hồ là nhiều lắm. Chắc phải đánh tới mai mới xong, đã thế nếu gây thương tích cho quân lính sẽ phạm tội chống người thi hành công vụ nên cả đám không dám lưu lại, 36 kế chạy là thượng sách.
Mọi người lao đi rất nhanh, bọn lính thì đứng như trời trồng. Không hiểu sao mấy người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất nên có điểm không hiểu lắm.
Nhưng không may tên lính dẫn đội là 1 tên Đại Địa Võ Sĩ nên hắn cũng có chút cảm ứng được hơi thở của đám Lâm Quân tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn là có.
_ Hướng đó, bọn chúng tàng hình thôi.
Tên dẫn đầu thét lên rồi lao nhanh về phía bọn Lâm Quân.
Bọn Lâm Quân phóng đi rất nhanh, trong rừng rậm đã luyện ọi người 1 thân công phu chạy bán sống bán chết cực kỳ hữu hiệu. Nếu ai để ý thì có thể thấy trong không khí từng đạo tàng ảnh vọt qua.
Chia ra mà tẩu. Lâm Quân hét lên, hắn thấy tên dẫn đội có thể biết được hướng mọi người chạy nên thấy chia ra dễ thoát hơn, còn hắn sẽ dẫn tên đi đầu ra hướng khác ọi người tiện bề đào tẩu. Đoạn Lâm Quân giải trừ trạng thái tàng hình, đưa tay về phía tên dẫn đội chỉa ngón giữa lên ( f*** ấy =)) ) nói:
_ Ê ku, có giỏi đuổi theo anh, đuổi không được là chó.
Tên dẫn đội không hiểu động tác của Lâm Quân có nghĩa là gì, nhưng khi thấy Lâm Quân kêu mình là chó thì điên tiết hét lên:
_ Tóm thằng này, mấy đứa kia mặc kệ. Hắn cũng hiểu Lâm Quân là con cá to nhất nên vội vàng nói với thuộc hạ.
_ Có giỏi thì theo anh.
Lâm Quân nói rồi phóng đi, nhanh như 1 tia chớp xuyên qua đám người xung quanh. Người dân xung quanh thì 1 trận la hét om sòm rồi vội vàng tránh ra.
_ Tóm nó.
Tên dẫn đầu hét lên rồi rượt theo Lâm Quân.
Trong SaiGon thành loạn thành 1 đoàn, diễn ra 1 cảnh rượt đuổi cực kỳ hài hước. Chỉ thấy người phía trước là 1 tên nhóc luôn mồm mắng to thách thức những người phía sau, vừa chạy vừa quăng các thứ xung quanh ra sau, nào là cà chua, trứng, táo….. thậm chí có lúc vớ được 1 đống quần áo phụ nữ cũng ném ra sau. Còn những người phía sau chỉ ra sức mà đuổi, ra sức mà chạy, vừa chạy cũng vừa chửi.
_ Đứng lại.
_ Mày bị ngu à, sao chúng mày không dừng lại đi.
_ Có đứng lại không?
_ Mày đứng thì anh đứng, ok, thằng nào không đứng là con chó.
_ ****, bố mà bắt được mày bố chặt chân.
_ Bắt đê rồi nói, ai bắt được anh anh tình nguyện làm ông nội nó.
…………………..
Lâm Quân cực kỳ giảo hoạt, vừa chạy vừa liên tục tạo thêm gánh nặng tâm lí cho bọn lính. Đã thế hắn toàn chạy vào chỗ dân cư đông đúc để tránh bọn lính ra tay, phóng chiêu vào người hắn. Cũng không quên ném các thứ trên đường tạo thêm phiền phức cho bọn lính. chủ ý của hắn chỉ là kéo dài thời gian, để bọn Thiên Vũ chạy trốn, chứ nếu không hắn muốn thoát thì thoát từ lâu rồi.
Mắt thấy thời gian đã qua nửa tiếng, Lâm Quân cảm thấy đã đủ nên nói:
_ anh không đùa nữa, anh tẩu đây, tiếc là không có ai được làm cháu anh rồi. Lâm Quân cười haha rồi thi triển Lăng Ba Vi Bộ chuồn nhanh vào đám người, đồng thời cũng tiến luôn vào trạng thái tàng hình.
_ ****, người đâu rồi.
Thấy Lâm Quân hư không biến mất bọn lính đều chửi um lên. Bị ăn hành hơn cả nửa tiếng mà chả được cái tích sự gì.
_ Chúng ta về.
Tên dẫn đầu nói, hắn cũng không có cách nào khác, Lâm Quân trơn như cá trạch ấy, đành phải về báo lại cho thành chủ vậy.
Bọn lính nghe thủ lĩnh nói thế chỉ đành buồn bực quay đít trở về, ai ai cũng buồn bực trong lòng, ta mà bắt được hắn ta thề sẽ thiến hắn, cho hắn mãi mãi không được làm đàn ông.
Lâm Quân thấy bọn lính đã đi mất thì lại hiện ra, lấy truyền tin phù ra nói:
_ các ngươi ở đâu?
_ Ngươi thoát rồi sao? tìm tới 1 khách sạn tên Hoa Nắng đi, bọn ta ở đó.
Truyền tin phù vang lên tiếng nói của Thiên Vũ.
_ Được, chờ ta.
Lâm Quân nói rồi bước đi. Sau khi vật vã hỏi đường hắn cũng tìm được mục tiêu cần tìm. Chỉ thấy đây là 1 khách sạn có lẽ là tồi tàn nhất trong cái thành này, lụp xà lụp xụp nhưng dù sao cũng có được cái chỗ trốn. Lâm Quân cất bước tiến vào.
Phủ thành chủ,
Tên dẫn đầu lúc nãy giờ phút này đang quỳ dưới đất, cả người run cầm cập.
_ Kết quả thế nào?
Người trung niên đang đứng lên tiếng hỏi, hắn đang mặc 1 cái áo bào màu vàng trông có vẻ uy nguy, trên khuôn mặt tuy hiện lên dấu vết của thời gian nhưng vẫn không che giấu được vẻ anh tuấn trong đó. Khí thế toả ra từ người hắn nói rõ hắn là 1 cường giả.
_ Bẩm thành chủ, để vuột mất ạ.
Tên lính run rẫy nói, khí thế toả ra từ người thành chủ ép thẳng về phía hắn làm hắn run lên từng đợt.
_ Tại sao? giải thích đi, ngươi là Đại Địa Võ Sĩ mà cũng để cho hắn thoát à. Người trung niên hỏi tiếp, trong giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên, dù sao đây cũng là 1 chiến tướng của hắn, hắn có chút không tin là 1 tên nhóc choai choai cũng tóm không được.
_ Bẩm, hắn quá nhanh lại trơn như cá nên thuộc hạ bắt không được, hắn còn có thể tàng hình ạ, giống như tiêu thất vào hư không.
_ Cá sao, ta thích nhất là bắt cá, hừ, gặp cá biết tàng hình thì phải tạo mồi câu thôi, ta không tin có con cá nào không thích mồi câu. Người trung niên nghe thế trong mắt ánh lên tia sáng kì lạ, lẩm bẩm nói.
_ Ngươi đi ra. Đoạn người trung niên hét lên 1 tiếng, đuổi thẳng tên lính ra ngoài.
_ Vâng. Tên lính như được đại xá chạy như bay ra ngoài, hắn cảm giác khi đứng gần thành chủ giống như đứng gần 1 con cá mập.
Trong phòng, chỉ còn lại người trung niên đứng lẩm bẩm: thú vị, rất thú vị, lâu rồi ta không câu cá. Đoạn người trung niên phất tay lên.
1 bóng người màu đen hiện ra đột ngột.
_ Ngươi biết phải làm sao rồi chứ?. Người trung niên lên tiếng nói.
_ Vâng, thuộc hạ biết. Người áo đen cung kính đáp sau đó biến mất.
Người trung niên này đúng là Lê Thiếu Phong, lãnh chúa của SaiGon thành mà bọn Lâm Quân đắc tội bấy lâu.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant