Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Xin Tự Giới Thiệu, Ta Là Cướp
lát sau, bọn cướp trong miệng dân làng đã xuất hiện trước mặt Lâm Quân.
Chỉ thấy bọn này tiến lui có trật tự, như quân đội chứ không phải cướp. Tất cả thống nhất mặc đồ màu đen, cả thú cưỡi cũng màu đen. Loại thú cưỡi này cũng khá hiếm ở Việt Quốc, tên là Hắc Lôi Câu. Là 1 loài ngựa mạnh mẽ, có thuộc tính lôi, cấp trung bình là 5. Không hiểu sao mà bọn cướp này lại có cái vật quý hiếm như này, Thiên Long bang của Lâm Quân vật vã lắm mới kiếm được có 40 con.
Tên thủ lĩnh cưỡi ngựa đi trước, con ngựa này to hơn các con khác gần gấp đôi, chắc hẳn là Hắc Lôi Câu Vương cấp 6 thật bất ngờ là tên này chỉ là 1 tên nhóc tầm tuổi bọn Lâm Quân. Mặt mày non choẹt, đầu tóc xoăn xoăn, trên khuôn mặt tươi cười hiền lành. Thoạt nhìn không ai nghĩ tên nhóc này là thủ lĩnh của đám hung thần ác sát sau lưng.
Bọn Lâm Quân thì chỉ trốn trong lùm cây quan sát tất cả, cứ xem phim trước rồi tính. Khi thấy đám cướp này thì Lâm Quân rất là thắc mắc, cướp kiểu gì mà lại có tố chất như thế, tên thủ lĩnh còn là 1 thằng nhóc nữa chứ.
Sau cùng, tên nhóc con lên tiếng nói: xin chào mọi người, xin giới thiệu ta là cướp.
Ặc, ai không biết ngươi là cướp, giới thiệu làm *** gì. Dân trong làng đều nghĩ thầm.
1 ông lão tiến ra, có vẻ là trưởng làng, lên tiếng nói: thế các ngươi đến đây làm gì, dám sai tên nhóc kia tới đe doạ chúng ta, chúng ta không phải hồng mềm ai muốn bóp là bóp đâu, muốn chiến chiến tới cùng. Lão vừa nói xong đã phát ra khí thế của võ tướng.
Dân làng phía sau cũng đều giơ vũ khí lên ủng hộ, tất cả đều thay nhau phát ra khí thế. Hầu hết là võ sĩ, chỉ có 1 số ít là võ sư hoặc võ tướng. Thật bất ngờ là bà lão lúc nãy khi phát ra khí thế lại là võ quân.
Ặc, cái làng gì thế này, mạnh đến biến thái. Lâm Quân nghĩ thầm, không ngờ cái làng này lại mạnh như thế, không biết lũ cướp kia có sơ múi được gì không nữa.
Tên thủ lĩnh nhóc con thấy thế chỉ cười nhạt, phất tay lên.
Sau lưng hắn 50 tên áo đen thần tình lạnh nhạt từ nãy giờ lại phát ra khí thế. Không ngờ tất cả đều là võ tướng. Tên nhóc thì là võ quân. Ặc, sao dạo này toàn gặp siêu cấp thiên tài thế này, không lẽ thiên tài bây giờ nhiều như lá mùa thu à. Lâm Quân buồn bực nghĩ, hắn gặp Thiên Vũ và Hoàng Khải võ tướng là xoắn lắm rồi, không ngờ tên nhóc này còn lợi hại hơn 2 tên đó.
Tên nhóc nhàn nhạt nói: ta chỉ cướp tiền, không cướp sắc, nếu các ngươi đưa ra thì chúng ta sẽ không làm thương tổn bất cứ 1 người nào cả. À mà nói thêm, chúng ta không quen biết tên kia.
Dân làng lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ thấy tên nhóc nói thế cũng xuôi xuôi tai, đám người này mạnh quá họ đánh không lại a.
Trưởng làng tiếp tục lên tiếng nói: sao ta tin được các ngươi.
Các ngươi không tin ta cũng chịu, nhưng mà nếu không giao bảo đảm ta sẽ giết sạch tất cả, tin ta đi ta có cái thực lực này. Tên nhóc con cười cười hiền lành nói tiếp, mặc dù đe doạ nhưng vẻ mặt hắn vẫn tươi cười rất hiền lành.
Trưởng làng run lên nhưng cũng đồng ý nói: ta chấp nhận nhưng phải giao bao nhiêu.
1 nửa tài sản của làng này, bao gồm tiền bạc và lương thực.
Được, chúng ta đưa. Thấy bọn cướp này cũng không đòi nhiều nên trưởng làng đành đồng ý. 1 nửa thì bọn hắn vẫn có khả năng chịu được.
Sau 1 lúc thì tiền bạc và lương thực đã đưa tới, tiền thì chỉ có 10000 đồng, nhưng lương thực thì có cực kỳ nhiều, những 20 xe.
Lâm Quân trốn trong bụi thì cười cười âm hiểm nghĩ thầm, anh mày sẽ cướp sạch. Chủ ý của hắn là 51 con Hắc Lôi Câu của bọn cướp, thú này quý hiếm a, cướp ọi người vài con ngựa cưỡi chơi thử. Đặc biệt là cái con tên nhóc đang cưỡi. Nghĩ thế Lâm Quân triệu hồi các nô lệ tới bên cạnh hắn, ngoại trừ Diệp Nhị Nương đang ấp trứng.
Lâm Quân ra lệnh cho 2 con pet bước ra ngoài, đi tới trước mặt bọn cướp.
Bọn cướp đang chuẩn bị vác đồ rời đi thì thấy người lạ và 2 con ma thú xuất hiện. Tên nhóc thủ lĩnh cũng khẩn trương lên, đánh ánh mắt về phía bọn Lâm Quân, nghĩ thầm không biết là thằng ngu nào đây.
Lâm Quân cưỡi lion đi đầu, mặt mày hiền lành tới trước mặt tên nhóc thủ lĩnh nói: xin chào, anh mày là cướp.
Ặc, dân làng suýt sấp mặt xuống đất, câu này họ nghe 2 lần trong ngày rồi. Đã thế còn từ miệng 2 thằng nhóc phát ra nữa chứ.
Tên nhóc nghe thế thì khuôn mặt co quắp lại, nhưng vẫn tươi cười nói: thế ngươi có việc gì?
À, anh mày không cướp sắc, không cướp tiền, anh mày chỉ xin 1 nửa Hắc Lôi Câu thôi, giao ra đây thì anh mày tha cho. Lâm Quân cười cười nói, nhái y hệt giọng tên nhóc lúc nãy.
Tên nhóc mặt mày tức giận nói: bố *** giao đấy thì sao,***
Ờ, thì ta giết xong chôn tụi bây, tin anh đi anh có thực lực làm điều này. Lâm Quân tiếp tục nhái lại giọng tên nhóc lúc nãy.
Tên nhóc nghe thế, thẹn quá hoá giận, phất tay với bọn sau lưng nói: lên cho ta, giết xong hiếp tụi này, ta tài trợ dầu ăn. Nói xong tên nhóc lao lên.
***, dầu ăn,*** thế giới song song cũng có vụ này à. Lâm Quân nghi hoặc nói nhưng hắn cũng ngứa cmn tay rồi, Lâm Quân đầu tàu gương mẫu lao lên, tiến tới chỗ tên nhóc.
2 người cưỡi thú đâm thẳng vào nhau, Hắc Lôi Câu của tên nhóc và lion đều là ma thú cấp 6 nên ngang tài ngang sức, cả 2 đều lùi về sau.
Lâm Quân nhảy ra khỏi lion, đạp thẳng vào người tên nhóc. Tên nhóc tránh không kịp nên rơi khỏi Hắc Lôi Câu. vừa rơi xuống, hắn bật dậy lao vào người Lâm Quân.
Hắc Lôi Câu thấy chủ nhân bị tấn công thì muốn chạy tới giúp nhưng lion đời nào chịu bỏ qua, lao thẳng vào chụp móng vuốt. Hắc Lôi Câu chống đỡ chật vật, nó biết phải thoát khỏi lion mới tới cứu chủ được nên lao vào đánh nhau với lion túi bụi.
Tuyết Hoa Lục Xuất.
Lâm Quân mang theo hàn băng, chưởng ngay vào người tên nhóc, tên nhóc cũng không phải hạn vừa nên búng người tránh ngay. Sau đó rút kiếm ra thi tiển < Lôi Bạo > đâm thẳng vào người Lâm Quân. Thấy tên nhóc này thuộc tính lôi, không thể xài băng được nên Lâm Quân vội vàng biến chiêu.
Như Lai Thần Chưởng.
1 dấu tay to lớn từ trên trời rơi xuống đập vào đầu tên nhóc, sau khi thăng lên cấp thì chiêu thức của Lâm Quân ngày càng mạnh, có thể cách không thi triển ra. Tên nhóc vì bất ngờ nên không tránh kịp, bị đập 1 cái nổ đom đóm mắt.
Lâm Quân không bỏ qua cơ hội tốt này lao vào thi triển ra 1 chiêu < sư tử hống > gào vào mặt tên nhóc con. Chưa kịp định thần thì 1 tiếng gào vang lên, tên nhóc thấy trong đầu ông ông, tri giác mất đi tạm thời. Lâm Quân vội lao vào xuất thêm < Đại Lực Kim Cương Chưởng > nhưng không ngờ tên nhóc quay đít bỏ chạy. Mà thuộc tính lôi thì tốc độ cực nhanh nên Lâm Quân cũng đuổi không kịp.
Sau 1 lúc thì tác dụng của < sư tử hống > cũng hết. Tên nhóc giận dữ quay lại chém thẳng vào người Lâm Quân. Lúc nãy hắn phải thi triển < Lôi Động > mới chạy thoát được nên rất bực mình, trước giờ hắn đánh đâu thắng đó, Lâm Quân làm hắn luôn tự phụ là thiên tài phải chạy cong đít nên rất tức Lâm Quân.
Lâm Quân thấy tên nhóc đâm kiếm vào mặt thì vội vàng thi triển < Đạp Tuyết Vô Ngân > tránh ra, sau đó Lâm Quân nhảy lên thi triển < Đại Lực Kim Cương Chưởng >, hắn chắp 2 tay lại, tập trung sức mạnh chém thẳng vào tên nhóc. Tên nhóc thấy Lâm Quân như thế thì vội vàng tránh ra.
Sau 1 lúc đánh nhau binh binh bang bang thì 2 người không ai làm gì được ai. Tên nhóc đã quen với chiêu thức thiên kỳ bách quái của Lâm Quân nên cứ thấy Lâm Quân thi triển chiêu nào là vội vàng chạy ra xa xa ngay. Lâm Quân vì kinh nghiệm thực chiến chưa nhiều nên cũng chả làm gì được tên nhóc, vì liên tục thi triển < Đạp Tuyết Vô Ngân > nên tên nhóc cũng không làm gì được Lâm Quân.
2 người hằm hè gầm gừ nhau nãy giờ, nhưng không ai chạm vào được góc áo của ai. Khi 2 người quay xung quanh xem kết quả cuộc chiến thì cả 2 đều biến cả sắc mặt.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant