Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Thôn Làng Cường Hãn
âm Quân hí hửng cầm quả trứng rồng đi nghiên cứu. Chỉ thấy quả trứng này to gấp 5 lần quả trứng gà, có màu vàng kim, trên quả trứng có rất nhiều hoa văn hình thù kì quái.
Thú thật là Lâm Quân cũng không biết làm quả trứng này nở như thế nào. Trong game thì chỉ việc sử dụng vật phẩm là được, nhưng trong thế giới TLBB này thì không làm được như thế. Không lẽ phải ấp nó như ấp trứng gà à. Lâm Quân đau đầu nghĩ thầm, sau đó quay sang tiểu thần đèn hỏi:
Đại ca à, làm sao để quả trứng này nở?
Chú kém thế, biết gà ấp trứng không, cứ ấp như thế là được, à thỉnh thoảng cho nó ít máu.
Ặc, cái này là trứng rồng mà ấp được như trứng gà à? Lâm Quân thầm nghi hoặc nói.
Ờ, chú cứ ôm nó trong bụng nằm xuống là xong, cứ 1 ngày cho nó tí máu, hắc, không được gián đoạn nhé. Tiểu thần đèn cười cười nói.
Ách, ấp trong bao lâu.?
Ờ bèo lắm, khoảng 1000 tiếng.
****, ấp lắm thế, tuy thời gian tối đa Lâm Quân có thể ở trong thế giới TLBB này là 10000 tiếng nhưng mà chả bao giờ hắn trong đây hết thời gian. Bởi vì cực kỳ hao tổn tinh thần lực nên Lâm Quân cũng không dám ở quá lâu, nếu cố quá sẽ thành quá cố, hậu quả ghê gớm nhất là Lâm Quân trở thành tinh thần thác loạn, treo tại chỗ. Mỗi ngày Lâm Quân chỉ trong đây 30 tiếng là tối đa. Nếu không 10000 giờ trong này 1 ngày hắn đã tăng lên max lv rồi.
Ơ, một ngày em trong này được 30 tiếng, sao mà ấp. Lâm Quân đỏ mặt nói, hắn cũng chả có cách nào tăng lên tinh thần lực nên cũng bó tay.
À, chú có thể đưa ấy tên nô lệ ấp cũng được, nhưng máu chú phải cung cấp, không những thế lúc nó nở ra, người gặp đầu tiên phải là chú em, nếu không nó nhận thằng khác làm chủ thì anh mày cũng chịu. Tiểu thần đèn cặn kẽ dặn dò Lâm Quân.
Ok, ok ông anh, em hiểu rồi. Lâm Quân gật đầu như gà mổ thóc nói. Hắn cũng không muốn em rồng này rơi vào tay thằng khác đâu.
Sau 1 lúc trò chuyện chém gió lung tung với thần đèn thì Lâm Quân thấy mệt mỏi nên đành thoát ra đi ngủ 1 lát. Tuy vào trong này không hao tổn thể lực nhưng tinh thần lực thì cực kỳ hao tổn a.
Lâm Quân khi thoát ra đã là vào buổi trưa, hắn ngủ 1 mạch tới sáng hôm sau luôn, không những đánh nhau mệt mà vào thế giới TLBB cũng mệt nữa.
Sáng hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng thì Lâm Quân đã tỉnh dậy. Sau khi đánh răng súc miệng xong thì Lâm Quân đi ra sân tập luyện Dịch Cân Kinh.
Thói quen này đã theo hắn 3 năm rồi. Tuy Lâm Quân vào được thế giới TLBB là 1 cái lợi thế nhưng hắn biết muốn mạnh lên thì chăm chỉ là yếu tố hàng đầu. Tất cả thành quả đều xây dựng từ mồ hôi và nước mắt nên Lâm Quân chưa bao giờ xao nhãng.
Nhưng kết quả cũng thật khả quan, thân thể Lâm Quân ngày càng mạnh mẽ hơn. Hôm qua tuy đánh nhau nhưng Lâm Quân cũng chả thèm thi triển chiêu thức, chỉ đơn thuần là đấm đá thôi nhưng cũng hạ gục hết lũ làm phiền.
Sau khi tập xong 3 lần thì Lâm Quân cảm thấy đói bụng nên thu công, chạy vội đến nhà ăn.
Khi đến nơi thì đã thấy mọi người tập trung đầy đủ, chỉ thiếu Đặng Tùng và Thi Giang. Haiz, chắc là lao lực quá đây mà.
Chào mọi người buổi sáng. Lâm Quân niềm nở chào hỏi.
Chào bang chủ đại nhân.
Chào ngươi.
…………………………………………� � �..
Mọi người đều đáp lời Lâm Quân. Lâm Quân kiếm chỗ ngồi xuống. Trên bàn là sữa đậu nành và bánh bao. Chẹp, đúng món hắn khoái khẩu nên hắn cũng không khách khí, cầm lên ăn như chớp.
Khi tất cả đã no bụng thì Đặng Tùng và Thi Giang mới xuất hiện. Thấy 2 người đi xuống, tất cả mọi người đều ném cho bọn họ ánh mắt hâm mộ, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện. Sát bình thường lạnh lùng là thế nhưng cũng không nhịn được vẻ mặt trở nên hèn mọn 1 chút.
Thi Giang da mặt mỏng nên đỏ hết cả mặt còn Đặng Tùng chỉ ho khan giải thích:
Hôm qua chúng ta mệt quá.
Ờ hiểu, hiểu mà, mệt thì ăn nhiều 1 chút đi. Mọi người đồng thanh đáp lời, nụ cười càng đậm hơn.
Đặng Tùng biết càng giải thích càng tăng thêm hiểu lầm nên hắn chỉ buồn bực ngồi ăn cho xong, xác thực hôm qua vì 2 người tâm sự tới khuya nên mới dậy trễ thôi, chứ hắn có dám làm gì đâu.
Đợi cho tất cả mọi người đều ăn xong thì Lâm Quân dẫn đầu đoàn người, tiếp tục xuất phát đến SaiGon thành. hình như mình quên cái gì thì phải, Lâm Quân nghĩ mãi nhưng nghĩ không ra nên cứ bước đi.
Tất cả mọi người ngồi lên người panda, còn Lâm Quân 1 mình cưỡi lion xuất phát. Nhờ vào thuốc thang mua từ tên tiểu thần đèn nên vết thương của lion cũng lành rất nhanh chóng, không còn nhìn ra bộ dáng thảm hại như lúc trước nữa.
Mọi người phấn chấn lên đường, chẳng mấy chốc đã rời khỏi BaoLoc thành, tiếp tục tiến tới SaiGon Thành, thời gian nhập học vẫn còn rất dài nên tất cả vừa đi vừa kết hợp cả du lịch.
Mọi người đi trò chuyện cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ Sát ra. Có tên Thiên Vũ nhắn nhít hay gậy cười nên tất cả đều thoải mái, không có cảm giác nặng nề.
Mọi người vừa đi vừa chém gió tới tận trưa thì đã đến 1 thôn làng, nhưng khi nhìn vào làng thì tất cả sắc mặt đều kì quái, bởi vì không có 1 bóng người.
Thôn làng này nhìn thì rất thanh bình, theo phong cách của làng quê ngày xưa. Trên cổng làng đề tên là làng Gió Xuân, cái tên cũng thật là bình dị. Mọi người vừa tiến vào thôn thì nghe ở phía xa xa vang lên 1 tiếng kêu thảm thiết, là tiếng của 1 người đàn ông.
Lâm Quân mặt mày biến sắc nói: đi qua xem. Chắc hẳn làng này có việc gì, hoặc là bị cướp. Chứ xung quanh làng này không có ma thú. Lâm Quân nghĩ thế nên cũng ra lênh cho lion tăng tốc lên.
Mọi người rầm rập chạy theo Lâm Quân, 2 con pet tăng tốc độ lên đến tối đa. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì tất cả mọi người đều mang 1 vẻ mặt quái dị.
Chỉ thấy phía trước 1 tên nhóc to con, cơ bắp đầy mình, khuôn mặt sẹo tùm lum đang quỳ xuống van xin 1 và lão. Ặc, nhìn qua thì có vẻ tên này là 1 tên ăn cướp nhưng hắn lại quỳ trước mặt 1 bà lão già khọm như sắp xuống lỗ.
Tên đó quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum nói:
Bà à, cháu lỡ dại, tha cho cháu đi.
Không, ta phải tẩm quất cho ngươi 1 trận đã. Bà lão khuôn mặt hung thần ác sát nói.
Cháu trên có mẹ già 80, dưới có con nhỏ 3 tuổi, tha cho cháu đi mà. Tên to con vẫn tràn đầy nước mắt nói.
***, điệp khúc này lão nghe quen rồi, xem chiêu.
……………..
Mỗi 1 câu nói xong, bà lão lại chọc cây gậy vào người tên to con, mỗi lần như thế tên to con đều hét lên thảm thiết. Tiếng thét lúc nãy bọn Lâm Quân nghe thấy hẳn là của tên này.
Bà lão vừa chọc gậy vừa hét lên: dám cướp à, dám cướp à, dám đe doạ chúng ta à, tốt lắm, ngon lắm,******.
Từng trận gậy chọc vào người tên ăn cướp bi thảm, bọn Lâm Quân bên ngoài chỉ thầm mặc niệm cho tên nhóc này.
Đang đứng xem phim kinh dị miễn phí thì từng trận vó ngựa từ đằng xa vang lên. Lâm Quân nhíu mày thật chặt, không biết là ai đây.
Dân làng đứng xung quanh nghe thấy tiếng vó ngựa thì la làng lên: cướp đến, cướp đến, mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Sau đó tất cả chạy toán loạn xung quanh, cầm lấy vũ khí, người nào không có vũ khí thì cầm gậy, thậm chí cuốc liềm hoặc các vật gia dụng. Có ông lão cường hãn hơn thì cầm 1 cái bô, miệng thì hét lên: các cháu vào đây ông cho ăn cái bô bảo bối của ông. Trên cái bô còn dính 1 ít bùn vàng, hẳn là lâu rồi chưa chùi rửa.
*****, thật cường hãn. Bọn Lâm Quân chảy mồ hôi đầy đầu nghĩ thầm, nếu tên nào ăn cái bô đó vào đầu thì chắc tắm 10 ngày chưa hết hôi quá.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant