The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Đấu Giá Hội
iếng gầm gừ tuyệt vọng càng lúc càng tới gần, Lâm Quân nhíu nhíu mày suy nghĩ bởi vì hắn thấy tiếng gầm này rất quen thuộc.
Sau 1 lúc thì tiếng gầm đã đến trước mặt mọi người. Chỉ thấy có 2 con sư tử lầm lũi bước đi, không phải lion thì là ai.
Lion giờ phút này thực sự rất thảm, bộ lông màu vàng óm mượt đã dính đầy máu tươi màu đỏ, trên người lion thỉnh thoảng có 1 vết cào sâu hoắm, cái bờm mảu đỏ như lửa trên cổ nó giờ phút này đã mất đi 1 mảng lớn. Con sư tử cái đi phía sau thì cứ chốc chốc lại gầm gừ như càm ràm gì đó, tiếp đến hoặc sút hoặc cào vào người lion, mỗi lần bị như thế lion lại kêu lên thảm thiết và tuyệt vọng.
Bọn Lâm Quân nhìn thấy cái cảnh đó thì đều run lên cầm cập, Đặng Tùng còn đánh ánh mắt kì lạ nhìn sang Thi Giang. Thi Giang thì giờ phút này trong mắt không có sợ hãi mà chỉ có 1 chút hiếu kỳ, kèm theo 1 chút tự hỏi, ách đúng là tự hỏi, không biết số phận của anh Tùng sau này sẽ như nào.
Con sư tử con nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc thì cũng choàng tỉnh dậy, nó đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn sang hướng của lion. Khi nó thấy được mẹ nó thì mừng húm, vội vội vàng vàng 3 chân 4 cẳng chạy tới, đôi mắt màu vàng kim cũng đã tràn đầy nước mắt, nó chạy tới dụi dụi vào chân mẹ nó.
Sư tử cái thấy con mình chạy tới thì cũng dừng móng vuốt, lặng im nhìn con nó, khi thấy con nó chạy tới dụi đầu vào chân nó thì đôi mắt hung hãn dữ tợn của nó đã được thay thế bằng 1 đôi mắt tràn đầy tình thương của người mẹ, chỉ thấy sư tử cái đưa chân trước lên, xoa xoa đầu con nó. Lion cũng im lặng nhìn cảnh đó, thầm nghĩ thật cảm động.
Nhưng ngày vui của lion cũng chẵng kéo dài được lâu, sau khi sư tử con gầm gừ cái gì vào tai mẹ nó thì sư tử cái lồng lộn hét lên giận dữ. Tiếp đến là 1 trận móng vuốt sắc bén ập xuống đầu lion. Bọn Lâm Quân thấy thế thì thầm mặc niệm cho lion nhưng cũng chả ai thèm xen vào chuyện gia đình người ta. Cả bọn kéo nhau đi ngủ tiếp mặc cho tiếng kêu tuyệt vọng của lion vang lên.
Tối hôm đó, đất trời như biến sắc, ánh trăng cũng ảm đảm đi, trong đêm tối yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng gào thét đầy bất lực của lion. Nghe đâu tối hôm đó trời còn đổ mưa to, sấm sét đùng đùng như thương xót và đồng cảm cho lion, một người đàn ông vì thương vợ nên không dám phản kháng.
Sáng hôm sau, mọi người đều mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi lều, biết sao được lion thét thật sự là to mà. Đã thế trời còn đổ mưa nữa chứ. Sau khi mọi người nhìn thấy thảm trạng của lion thì vội vàng chạy đi cứu chữa, nhất là Lâm Quân.
Lion bây giờ nhìn không ra hình người, à hình sư tử gì nữa, nó giống 1 một đống thịt nằm thoi thóp hơn. Sau 1 phen tốn sức chữa trị cho lion thì nó đã qua khỏi tình trạng khó khăn, ít ra còn có thể sống sót. Lâm Quân thấy tội lion nên thu lion vào thế giới TLBB, để cho panda chăm sóc. Sau chuyện này Lâm Quân đã có kiến thức hơn về phụ nữ, hắn thầm nhớ trong đầu thế này: phụ nữ là 1 loài động vật cực kỳ nguy hiểm.
Khi ăn xong bữa ăn sáng với đầy tâm trạng suy nghĩ về tình trạng của lion thì bọn Lâm Quân cất bước tiến về BaoLoc thành, 2 mẹ con sư tử thì Lâm Quân cũng đành phải thu vào thế giới TLBB.
BaoLoc thành tuy không lớn như DaLat thành nhưng cũng là 1 thành rất đông vui nhộn nhịp. Sau khi đóng mỗi người 1 đồng tiền vàng thì cũng được vào thành, vì là lần đầu tiên đi du lịch nên ai nấy đều thực sự háo hức đi xem xung quanh. Từng trận tiếng rao của người bán hàng vang lên liên tục khiến mọi người choáng cả đầu.
35 đồng, 35 đồng lựa xài, lựa xài. 1 ông lão bán vũ khí rao.
Bóp lông 10 đồng, bóp da 20 đồng, các anh chị ơi bóp em là rẻ nhất rồi, mại zô mại zô. 1 em gái xì tin bán ví và bóp rao.
Nâng cao sức mạnh quý ông, được chiết xuất từ thảo dược thiên nhiên, không có tác dụng phụ, mua đê mua đê. 1 thằng cha bán viagra rao.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng a, cái thế loại gì ở đây cũng có, bọn Lâm Quân thực sự là choáng rồi, đã thế còn thấy đủ mọi loại người khác nhau. Có người có 1 đôi tai dài, thân hình cực kỳ xinh đẹp là giống loài tinh linh của phương tây. Có người xayda mạnh mẽ, sau mông có cái đuôi khỉ cực dài. Cũng có những thần côn, luôn miệng thuyết phục mọi người tin vào chúa. ……
Mọi người hứng trí bừng bừng đi dạo phố, Thi Giang là người hứng thú nhất, thấy cái gì hay hay lạ lạ cũng kì kèo bảo Đặng Tùng mua cho. Tên Đặng Tùng là 1 tên dại gái nên luôn luôn gật đầu móc tiền ra thanh toán, chẳng mấy chốc mà trên người Đặng Tùng đầy những túi là túi, thậm chí trên đầu hắn cắm 1 cái bông hoa rất to. Mọi người thấy thế đều cười vui vẻ, có bạn gái chưa chắc đã tốt a.
Sau khi đi được 1 vòng quanh chợ thì mọi người đều mua 1 ít đồ để làm kỉ niệm. Đi đến cuối chợ mọi người nhìn thấy 1 cái nhà rất to lớn, phía trên cổng ghi chữ “ nhà đấu giá Omo “, mọi người thấy xung quanh toàn người là người nên cũng muốn tiến vào xem thử.
Mọi người dặm bước tiến lên thì 2 tên lính đứng gác trước cửa chặn tay lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: xin hỏi các ngài có thẻ mời không, hôm nay nhà đấu giá mở thịnh hội 3 năm một lần nên chỉ có ai có thẻ mời mới được vào, mong các vị thông cảm.
Bọn Lâm Quân thầm ngạc nhiên nhưng cũng hỏi lại: vị huynh đệ này, tuy chúng ta không có nhưng rất muốn vào, vậy làm như nào để có 1 cái thẻ.
Tên lính liếc mắc nhìn Lâm Quân, thầm nghĩ thì ra là người nơi khác đến nên cũng nhã nhặn trả lời: điều này thì đơn giản, chỉ cần các vị có vật phẩm đấu giá vượt qua mức 10 triệu hoặc đã tiêu phí trên 10 triệu ở nhà đấu giá này thì sẽ được tiến vào.
Vậy muốn bán đấu giá vật phẩm thì đi chỗ nào?
Mời các vị tiến sang cửa phía bên kia, khi đi vào sẽ có người tiếp đón. Tên lính chỉ tay sang cánh cửa nằm chỗ không bắt mắt lắm nói.
Cảm ơn người anh em nhé. Lâm Quân nói rồi dúi cho tên lính này 10 đồng, tuy không nhiều lắm nhưng bọn lính canh gác ở đây cả tháng cũng chỉ được có 50 đồng thôi. Thấy Lâm Quân làm thế thiện cảm của tên lính đối với Lâm Quân cũng tăng lên, hắn cung tay với Lâm Quân nói: người anh em đi thong thả.
Bọn Lâm Quân theo chỉ dẫn của tên lính tiến về phía cánh cửa đó, sau khi tiến vào thì có 1 lão già đi ra hỏi: xin hỏi các vị muốn bán đấu giá vật phẩm hả?
Ừ, chúng ta muốn bán 1 vật phẩm có giá trị cao nên lão nên đi mời người có trọng lượng ở đây tới đi.
Lão già này tên là Trường Thiên Hà, hắn cũng là 1 người giám định sư đã lâu năm, không những thế còn kiêm luyện đan sư ( người luyện đan, trong tiểu thuyết võ hiệp hay xuất hiện những người này ).
Thế giới này có rất nhiều chức nghiệp, quan trọng nhất trong số đó chính là luyện đan sư, nếu xuất hiện 1 luyện đan sư tài giỏi thì mọi thế lực lớn đều đưa cành ô liu ra chào mời. Muốn thực lực tiến triển, không những cần có công pháp, bí kíp tốt mà cũng cần có đan dược. Mà luyện đan sư là 1 chức nghiệp rất khó học tập, ít ra là người có thuộc tính hoả mới có thể học tập được, không những thế còn cần tư chất, vân, vân….
Nên luyện đan sư là 1 nghề nghiệp rất hiếm có trên thế giới này. Trường Thiên Hà nghe Lâm Quân nói thế thì thầm bực mình, từ xưa tới nay chưa có ai dám trước mặt lão nói n hư thế, đã thế Lâm Quân chỉ là 1 tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch nữa chứ. Tuy bực mình nhưng vì Lâm Quân là khách nên lão già cũng đành nói: ta chính là người có trọng lượng nhất ở đây, nếu ngươi muốn đấu giá cái gì cứ đưa cho ta xem.
Lâm Quân thấy lão già này cũng có vẻ tài giỏi nên đành xuất đan dược từ trong nhẫn ra.
Trường Thiên Hà thấy Lâm Quân hư không xuất hiện 1 bình đan dược thì thầm kinh hãi, lão hiểu là Lâm Quân có nhẫn trữ vật, nên thái độ cung kính hơn hẳn, nhẫn trữ vật tuy không phải là hiếm có lắm nhưng người bình thường thì sẽ không có được nó.
Chỉ thấy trong tay Lâm Quân là 1 bình đan dược, trong bình là 1 viên đan dược to tròn màu vàng kim. Trường Thiên Hà thấy Lâm Quân xuất ra viên đan dược có vẻ bất phàm nên lên tiếng nói: mời các vị đi theo ta, chỗ này không phải là chỗ để khách quý nói chuyện. Nói rồi lão đi trước dẫn đường.
Lâm Quân thu viên đan dược lại cũng bước theo sau. Trường Thiên Hà dẫn đường đi xuyên qua các hành lang, tiếng vào 1 phòng cũng khá to, ở trong có 1 bộ ghế và 1 cái bàn trà, trên bàn những chén trà còn bốc khói như vừa mới pha xong. Trường Thiên Hà bước vào nói: mời các vị ngồi, uống tạm chén trà rồi chúng ta cùng bàn công việc.
Khách chủ ngồi xuống khách khách sáo sáo với nhau, sau khi uống trà chém gió được 5 phút, Trường Thiên Hà mới nhớ ra việc chính: xin cậu hãy đưa cho tôi xem viên đan dược.
Lâm Quân cười cười không nói móc từ trong nhẫn ra viên đan dược lúc nãy. Sau khi mở nắp bình ra thì 1 mùi hương thoang thoảng bay lên, mọi người ngửi thấy nó chỉ cảm thấy toàn thân cơ thể thoải mái không nói nên lời. Trường Thiên Hà thì giờ phút này đang trân trối nhìn chằm chằm vào viên đan dược.
Được 1 lúc lão mới khó khăn lên tiếng: này, đây là….là…… đan dược cấp 9.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant