A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Nguyễn Gia, Cả Gia Tộc Biến Thái
âm Quân rón rén đi bỗng nhiên nghe thấy phía sau tảng đá có 1 tiếng rên, ách đúng là tiếng rên. Lâm Quân thú tính nổi lên tiếng lại cạnh tảng đá xem thử, thì thấy có 2 thân ảnh đang quấn chặt vào nhau, 2 người thở hổn hển đang đánh dã chiến. Chỉ thấy người nam…………( ách, khúc này xin phép bỏ đi 300 chữ, hơ các bạn đừng trách ) Sau khi 2 người xong việc bỗng người nữ lên tiếng nói: thiếu gia à, ngươi hứa phải cưới em nhé.
Yên tâm, bảo bối của ta, yên tâm ta hứa mà. Giọng nam lên tiếng.
Khi nghe đến đây thì Lâm Quân đã biết người nam là con trai Nguyễn Hùng, Nguyễn Trường. Mà thằng này yếu thật mới có 5 phút, hắc hắc.
Sau đó là một màn thề non hẹn biển nói những điều dối trá nghe mắc ói, nhưng Lâm Quân vẫn cố gắng nghe, biết đâu sẽ nghe được thông tin có giá trị.
Thiếu gia à, nghe nói cha người mới bắt cóc 1 người đúng không?
Ờ đúng vậy, cha ta muốn có bí kíp nên bắt hắn ta, không ngờ là hắn ta khai thật, chúng ta còn chưa kịp tra tấn. Nguyễn Trường cười cười nói.
Nghe đến đây bỗng Lâm Quân ra tay, đánh thẳng vào ót Nguyễn Trường, tuy Nguyễn Trường có võ nhưng không mạnh lắm, hơn nữa Lâm Quân ra tay bất ngờ nên đánh ngất được hắn. Người nữ thấy thế định hét lên thì Lâm Quân bịt mồm lại, 1 tay thì bóp cổ họng cô ả, hắn giả giọng khàn khàn nói: nói cho ta biết phòng gia chủ ở đâu, ngươi đừng thử lên tiếng, ta có tự tin là trước khi ngươi lên tiếng ta đã cắt đứt được cổ họng ngươi, nếu đồng ý thì nháy mắt 1 cái.
Người nữ nghe xong liều mạng nháy mắt, đùa à mạng sống là quan trọng nhất. Sau khi biết được chỉ dẫn của cô ả xong, Lâm Quân tiến về phía phòng của Nguyễn Hùng.
Khi tiến tới gần thì hắn thấy có 1 căn phòng rất to, xung quanh đứng đầy hộ vệ mặc áo đen, tay cầm vũ khí, mặt mày đằng đằng sát khí đang đứng cảnh giới, tất cả hộ vệ đều có tu vi Võ Sư.
Gia tộc lớn đúng là ghê gớm thật, tuỳ tiện 1 tên hộ vệ đã có tu vi bằng ta rồi. Lâm Quân thầm nghĩ thế, nhưng hắn không biết là, võ sư tuy tu vi cũng không cao lắm nhưng dù là gia tộc lớn cũng không phải tuỳ tiện 1 tên cũng là võ sư, chẳng qua lúc này Lâm Quân số hên mới thấy được đội hộ vệ trung thành nhất của Nguyễn Hùng thôi chứ hắn làm như võ sư là củ cải trắng à, vơ đại là được 1 nắm.
Tuy lũ hộ vệ này hơi khó nhai nhưng không sao, Lâm Quân chỉ vào xem thử thôi chứ hắn cũng không tính đánh nhau với mấy người này. Dù sao Lâm Quân lúc này cũng đang tàng hình, mà tuyệt học của Thiên Sơn phái thì không nói chơi, chỉ cần hắn không lên tiếng thì sẽ không có ai phát hiện được hắn. À trừ những tên quái vật có tu vi cao cấp võ sĩ trở lên nhưng hắn không tin ở Nguyễn Gia này lại có người như thế, nếu không Nguyễn Gia đã xưng bá DaLat thành từ lâu rồi.
Lâm Quân nhẹ nhàng rón rén phóng lên nóc phòng, lấy ra 1 viên gạch ra hé mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong phòng có 1 người trung niên đang đứng, tay cầm 1 cuốn sách nhỏ, người trung niên này chính là Nguyễn Hùng, gia chủ Nguyễn Gia.
Nguyễn Hùng hiện giờ đang rất phân vân. Sau khi hắn bắt được Đặng Tùng thì dò hỏi hắn cuốn bí kíp mà năm đó cha hắn lấy được. Lần này thì Đặng Tùng rất sảng khoái nói ra ngay, chỉ yêu cầu đừng giết người của hắn. Nguyễn Hùng tuy rất nghi ngờ nhưng vẫn sai người đi tìm cuốn bí kíp đó. Khi tìm được cuốn bí kíp rồi thì hắn cầm đến cho vị thái thượng trưởng lão có tu vi cao nhất trong gia tộc hắn xem, thì vị thái thưởng trưởng lão đó bảo cuốn bí kíp này là thật nhưng khuyên hắn không nên luyện.
Hắn mở bí kíp ra thì thấy dòng đầu tiên là: muốn học phải tự cung.
Ách, phải tự cung à, tức là sau này ta không gần đàn bà được nữa sao. Nguyễn Hùng rất là phân vân, tuy con cái thì hắn có rồi, nhưng bảo hắn ném đi sở thích bấy lâu nay thì làm sao hắn chịu được.
Hay xem xong hết rồi tính, hắn lật tiếp trang sau, khi đã xem hết quyển bí kíp hắn thở ra 1 hơi dài, trong đầu đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, thì ra cuốn bí kíp này là bí kíp cao cấp.
Muốn đánh giá thực lực một người có mạnh hay không, ngoại trừ tu vi ra thì còn có những thứ khác, tỷ như chiêu thức, bí kíp, vũ khí, vân vân… mà trong đó bí kíp cũng có tầm quan trọng không kém. Vd ngươi chỉ có 1 quyển bí kíp sơ cấp thì tốc độ hấp thu nguyên tố của ngươi không bằng người có bí kíp trung cấp. Mà hấp thu nguyên tố là 1 việc rất quan trọng trong việc tấn cấp nâng cao tu vi.
Bí kíp ở thế giới này chia thành 4 đẳng cấp: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp. Bí kíp trung cấp có tốc độ hấp thu nguyên tố nhanh gấp 10 lần sơ cấp, cao cấp thì gấp 50 lần, còn siêu cấp thì rất ít người biết. Lâm Quân tuy có Dịch Cân Kinh là bí kíp siêu cấp, nhưng mà hắn cũng không biết mấy chuyện đó, chứ nếu không làm sao hắn cam tâm dạy cho người khác đây.
Nguyễn Hùng tuy là gia chủ Nguyễn Gia nhưng gia tộc hắn cuốn bí kíp cao nhất chỉ là trung cấp, giờ đạt được một cuốn bí kíp cao cấp, hỏi sao hắn không muốn học đây, nhưng mà điều kiện học thật sự là quá ngặt nghèo.
Nguyễn Hùng thở ra 1 hơi thật dài, như đã quyết định được điều gì đó, hắn rút 1 cây kiếm ra, gầm lên chặt vào đũng quần hắn, chỉ thấy máu lênh láng, chảy ra khắp cả phòng.
Về phần Lâm Quận thì nãy giờ nằm xem lén, ê cả mông đít, chỉ thấy thằng cha Nguyễn Hùng đi tới đi lui trong phòng, mặt mũi nhíu chặt như suy nghĩ điều gì đó, sau 1 thời gian buồn chán, Lâm Quân tính đi chỗ khác không thèm xem nữa, bỗng nhiên Nguyễn Hùng như phát điên, lấy ra 1 cây kiếm chém lung tung vào đũng quần hắn, sau đó hắn tru lên 1 tiếng thảm thiết, vang vọng cả Nguyễn Gia.
Ở ngoài lũ hộ vệ nghe thấy tiếng thét định xông vào thì nghe tiếng Nguuyễn Hùng vang lên: tất cả ở yên ngoài đó, dù có chuyện gì cũng không được xông vào.
Lũ hộ vệ tuy nghi hoặc nhưng không dám trái lời Nguyễn Hùng, đành ngoan ngoãn quay lại vị trí gác.
Lâm Quân thì giờ phút này đang ngơ ngơ ngác ngác nắm chặt đũng quần. Hắn thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, tự nhiên Nguyễn Hùng như phát điên, chém lung tung vào t rim. Không lẽ hắn tính vào cung làm thái giám à. Lâm Quân nghĩ thế nhưng thật sự là hắn hơi cảm thấy phía dưới đau đau, nhìn xuống dưới thì thấy tay mình bất giác đã nắm chặt tiểu huynh đệ, hắn vội vàng thả ra thì thầm nói: hù chết ta, ****, ngươi muốn thiến thì chọn ngày khác không được à, sao cứ chọn lúc ta đang nhìn lén thế,*****. Lâm Quân trong lòng chửi om sòm nhưng ở ngoài thì không dám lên tiếng.
Trong phòng Nguyễn Hùng sau khi ra tay thì đau đến chết đi sống lại, hix, tiểu huynh đệ bên nhau cả nửa đời người giúp ta chinh phục biết bao nhiêu nữ nhân giờ thì phải chia lìa nhau. Không đau sao được, haiz sau này hết nghiên cứu lý tưởng nhân sinh rồi. Cơn đau đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh. Nguyễn Hùng bật dậy, lấy ra lọ thuốc để cầm máu, xong đâu vào đấy hắn cầm cuốn bí kíp típ tục nghiên cứu.
Sau khi đọc kĩ trang thứ 2, hắn bỗng thấy 1 dòng chữ nhỏ li ti dưới góc trang giấy, tò mò hắn gé mắt thật sát để đọc. Dòng chữ đó đề là: lão già, chắc ngươi thiến rồi hả, xin lỗi nhé, cái vụ tự cung là ta bịa đấy, hahahaha, kí tên: Đặng Tùng.
Nhìn đến dòng này, Nguyễn Hùng hét lên: Đặng Tùng, ta**** ngươi, ta thề ta sẽ nuốt sống ngươi. Nói xong Nguyễn Hùng máu xông lên não ngất đi.
Ách, lão già này bị gì thế, tự nhiên hét to xong ngất, ặc càng ngày càng khó hiểu nhe. Lâm Quân nghĩ thầm, tối hôm nay chuyện lạ đặc biệt nhiều, thôi kệ không nghĩ nữa đi cứu Đặng Tùng đã, nhân lúc thằng cha này đang ngất. Nghĩ đến mục đích chính của mình, Lâm Quân vội vàng bắn mình đi.
Sau khi xài phương pháp cũ lúc trước, Lâm Quân đã đi đến nhà giam. Nhà giam là 1 hang động rất lớn ở phía sau Nguyễn Gia, nghe nói người Nguyễn Gia đã khai phá cái hang động này làm nhà giam để giam kẻ thù của Nguyễn Gia. Nhà giam chỉ có 1 lối đi duy nhất, có thể nói không ngoa là tường đồng vách sắt, trước cửa nhà giam có 10 tên lính canh đang nói chuyện phiếm với nhau.
Lâm Quân suy nghĩ mãi mà cũng không có cách gì hết, mặc dù hắn đang tàng hình nhưng làm sao để vào được nhà giam mới là 1 vấn đề.
Đúng lúc này, từ đằng xa có 1 lão già tiến tới, lão già này xem chừng sắp xuống lỗ tới nơi, nhưng mà bước đi rất mạnh mẽ không có vẻ gì như sắp chết cả, lão già râu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng như sao trời. Khi thấy lão bước tới đám hộ vệ cung tay nói: trưởng ngục, ngài đến đây có việc gì không ạ, nếu có gì cứ sai chúng thuộc hạ là được rồi, việc gì ngài phải tới đây.
Lão già cất giọng nói: ta vào kiểm tra tù nhân, mở cửa đi.
Lũ hộ vệ không mấy ngạc nhiên, cứ có tù nhân mới là lão già này lại đi kiểm tra 1 lần, cơ hồ đây là thói quen của lão, lũ hộ vệ tuy không hiểu lão làm thế để làm gì nhưng cũng không có ý kiến.
Cửa nhà giam mở ra, Lâm Quân mừng húm nối gót theo sau, thầm nghĩ may mà lão già này không mạnh lắm, chỉ có tu vi võ sư, chứ không thì ta cũng không dám đi theo.
Lão già cất bước đi trước, chẳng mấy chốc mà đã thấy xuất hiện buồng giam, thấy lão già đi tới chúng tù nhân ở trong nhà giam chửi om sòm.
Lão già biến thái, ta ****** lão.
Lão pê đê, dám ********* ta à, đồ ******.
Lão già khọm, ********
Cơ hồ toàn là những câu chửi khó nghe, nhưng hầu hết đều chửi lão già này là biến thái hoặc pê đê. Ặc pê đê à, sao lại kì thế nhỉ, không lẽ lão già này là pê đê thật à, nhưng lão làm gì chúng tù nhân mà bọn họ chửi ghê thế nhỉ. Lâm Quân nghĩ thầm trong lòng.
Lão già nghe thế cũng không có nói gì, được 1 lúc lão mới lên tiếng, nhưng mà giọng nói lúc này nghe rợn cả da gà: thấy ghét à, các cưng muốn làm tiếp hả, đợi em tí đi, em đi kiểm tra tù nhân mới đã. Lão già giọng nhão nhẹt nói, còn đâu bộ dạng nghiêm trang như lúc nãy. Chúng tù nhân nghe thế run lên 1 trận, nhưng vẫn tiếp tục chửi.
Nghe lão già nói thế Lâm Quân cảm thấy 1 trận ác hàn, muốn đấm vào mặt thằng già này mà không dám. Thôi cứ đợi hắn dẫn ta tới chỗ Đặng Tùng đã, rồi ra tay cũng không muộn. Lâm Quân nghĩ thế nên cố nén buồn nôn, tiếp tục bước theo lão già.
Sau 1 lúc lão già dừng lại, Lâm Quân nhìn thấy trong cái buồng giam trước mặt có 1 thân ảnh quen thuộc, không phải Đặng Tùng thì là ai. Chỉ thấy Đặng Tùng giờ phút này rất là phè phỡn, hồn nhiên không để ý đến lão già.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant