Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Thiên Long Bang Ra Đời
âm Quân và Đặng Tùng vội vàng vác Huyền Nạn lên vai chạy như điên đi tìm bác sĩ, à có lẽ nên gọi là đại phu. May mắn là Đặng Tùng sống ở đây cũng lâu rồi nên mau chóng tìm được chỗ. Sau khi đưa Huyền Nạn cho đại phu, 2 tên ra ngoài đứng chờ.
Một lát sau, đại phu mặt mũi nghiêm trọng bước ra nói: xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong các vị hãy nén bi thương, đại sư hoà thượng đang hấp hối, các vị vào thăm lần cuối đi.
Ặc, các ngươi có biết chữa bệnh không thế, sao lại hấp hối, ***, chữa kiểu gì thế, ta thấy lão này cũng có bị gì nặng đâu, chỉ là ít máu xông lên não thôi mà. Đặng Tùng đứng lên bực mình nói.
Ách, chính vì máu xông lên não đó, ài, vị đại sư này cũng cao tuổi lắm rồi, sao mà chịu được đả kích đây, đã thế các người còn chậm trễ thời gian nữa chứ, haiz, xin lỗi, chúng ta không phải là không có cách cứu mà tại vì phương pháp này mắc tiền nên ra hỏi các vị. Đại phu mặt nghiêm trọng nói hắn cũng thấy rất khó chịu, 2 tên này rõ ràng là 2 tên ăn mày mà, ta cứu xong thì ai trả tiền cho ta đây, phương pháp này mắc tiền lắm nhe.
Ách, tiền à, người anh em, cậu có không, lúc nãy tôi mua đồ ăn, sạch tiền rồi. Đặng Tùng quay sang hỏi Lâm Quân, hắn cũng chả quan tâm tới lời tên đại phu, chắc là Huyền Nạn không có sao, chỉ vì nghi ngờ 2 người bọn hắn không trả tiền nên không muốn chữa cho Huyền Nạn thôi.
Ách, ta cũng không có, thôi kệ, chúng ta thấy lão ngất giữa đường nên hảo tâm thôi, ai dè sắp chết rồi thì kệ vậy. Lâm Quân cũng nghĩ như Đặng Tùng nên mặt mày tỉnh bơ nói, hơn thế Huyền Nạn là nô lệ của Lâm Quân nên hơn ai hết hắn hiểu rõ tình trạng lúc này của Huyền Nạn, hắc dám đòi tiền ta à không đề cao tinh thần lương y như từ mẫu gì hết, tên đại phu chó má, để xem.
Ấy ấy, các vị không trả thì ai trả, dù sao các vị cũng đưa lão ta vào đây mà, chậm trễ là mất mạng người đó. Đại phu khuyên răn nói.
À, ta không quen hắn ta, mà ta nói điều này cho ngươi biết nhé, ngươi biết hắn là ai không mà dám đòi tiền. hắc hắc.
Ai, người nổi tiếng à. Đại phu đánh thót một cái, chết cha, ta thân cô thế cô, nếu tên này mà có hậu trường vững chắc thì tiêu ta rồi.
À, gần đây khá nổi tiếng, ông có biết “ hoà thượng tuyệt giống “ đại danh đỉnh đỉnh không, hắc hắc.
Ặc, cái tên này nghe quen tai thế, à đúng rồi, hôm bữa có 1 tên bang chủ của cái bang gọi là Xà bang gì ấy đến tìm ta, kêu ta chữa cái chân thứ 3 cho hắn, ặc thật đáng tiếc là cái chân đó nát be bét, nhìn giống như một đống thịt nhão trộn thêm ít máu và ít tt, ặc ặc, không phải là tên hoà thượng này chứ. Đại phu nghĩ đền đó mồ hôi chảy đầy đầu, run lên 1 phát. Đại phu run run hỏi: không lẽ lão hoà thượng đây là?
Ờ chính xác rồi, hắc mà ta nói cho ngươi biết, hắn có 1 bang hội hoà thượng đó, haha, ngươi mà cho hắn chết ở chỗ này coi chừng hôm khác lại có 1 tên hoà thượng tới tìm ngươi à. Lâm Quân đe doạ đại phu nói.
Ặc, 1 tên đã chịu không thấu rồi, còn cả 1 đoàn à, không lẽ tụi hoà thượng đó muốn cái thành này không còn đàn ông đích thực à, ặc ặc. Nghĩ đến đó, đại phu vội vàng nói: ấy ấy, lương y như từ mẫu, ta cứu ta cứu, các vị không có tiền trả, ta cũng cứu. Đại phu ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói.
Nói xong đại phu vội vội vàng vàng 3 chân 4 cẳng phi vào phòng với tốc độ ánh sáng. Một lát sau đại phu bước ra nói: 2 vị, lão hoà thượng đã qua cơn nguy kịch, các vị cứ đưa về cho đại sư uống thuốc 3 ngày là khỏi.
Ấy, cảm ơn đại phu nhé, hắc hắc, đúng là lương y như từ mẫu a, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.
Ách, vị này quá khen, cứu người là thiên chức của ta mà, mời các vị đưa lão hoà thượng này về. Đại phu buồn bực thầm nghĩ, chữa xong rồi các ngươi đưa lão về đi, cứ để hắn ở đây, lỡ hắn mà tỉnh dậy nhìn thấy ta ngứa mắt cho ta một sút thì sao, ta còn chưa có con nữa.
Ách, đại phu à, chúng ta là ăn mày, nay đây mai đó, làm gì có chỗ ở để mang vị đại sư này về, ách lỡ hắn tỉnh mà thấy chỗ chúng ta tồi tàn quá ngứa chân cho ta 1 sút thì làm sao, ăn mày cũng cần duy trì nòi giống đó nhe. Lâm Quân vẻ mặt giả vờ sợ sệt nói.
Ặc ặc, thôi thì ta cho các vị ít tiền, thuê khách sạn cho đại sư nghỉ, chỗ ta nhỏ hẹp không chứa được đại thần này đâu. Đại phu mặt mày đau khổ nói, hix ta thà mất chút tiền chứ không chịu mất đi khả năng của đàn ông đâu. Nói xong hắn cầm 1000 đồng ném cho Lâm Quân bảo: chừng này chắc đủ rồi chứ.
Ấy chưa đủ chưa đủ, ta còn phải mua thuốc bổ cho đại sư uống nữa, đã thế còn phải mua đồ ăn nhiều dinh dưỡng cho đại sư tẩm bổ, đã thế phải có người bên cạnh chăm sóc đại sư chứ, chừng này không đủ đâu. Hắc hắc dám đòi tiền anh à, anh âm mày cho chết, hắc hắc. Đại phu à, tiễn phật phải tiễn tới tây thiên chứ, giúp người giúp cho trót, đại phu làm lớn thế này chắc không để ý chút tiền còm ấy đâu nhỉ. Lâm Quân mặt mày vô sỉ nói.
***, 1000 đồng là tiền sống cả 1 tháng của ta rồi đó,***, vậy mà chưa đủ à, ta *** tên ăn mày gian xảo. Nghĩ thế nhưng đại phu trên mặt cười cười nhịn đau rút ra thêm 9000 đồng nữa: đúng, đúng, tiểu huynh đệ nghĩ chu đáo, là ta không tốt, hix ở đây đủ 10000 đồng rồi, phiền các vị đưa đại sư đi thuê khách sạn.
Và thế là một người đòi tiền và một người chịu đưa tiền cứ thế khách khách sáo sáo nói chuyện với nhau, đại phu còn đưa tiễn Lâm Quân và Đặng Tùng ra tận cửa mới quay trở về.
Ra đến cửa, Đặng Tùng giơ ngón tay cái lên: hắc hắc, huynh đệ, ngươi thật là âm hiểm nhe, không những bắt hắn chữa bệnh không công còn phải đưa thêm tiền cho ngươi nữa, hắc hắc, quá gian xảo bất quá ta thích.
Hehe, ai kêu hắn đòi tiền ta trước chi, hắc hắc kệ hắn, chúng ta có tiền cải thiện bữa ăn rồi, hehehe, nào huynh đệ, đi nhậu thôi.
2 tên kiếm 1 cái khách sạn 1 sao ném Huyền Nạn vào phòng xong bắt đầu đi xuống đại sảnh ăn uống thả cửa. Tuy 2 tên này giống ăn mày nhưng chủ khách sạn phục vụ rất là chu đáo, èo biết sao được, có tiền là thượng đế mà.
2 tên ngồi xuống, bắt đầu chén chú chén anh, ăn uống thả cửa. Tới 12 giờ đêm, 2 tên say luý tuý mới hài lòng vỗ vỗ bụng quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Lâm Quân ra ngoài thấy Đặng Tùng đã tỉnh, cả Huyền Nạn nữa. Lâm Quân nhìn Huyền Nạn nói: ngươi đi triệu tập những người đã quy thuận chúng ta trước ngôi miếu mà chúng ta ở, ăn sáng xong ta sẽ đi qua xem.
Huyền Nạn cung kính đáp: vâng, thiếu gia, ta đi đây. Nói xong lão chạy thẳng ra ngoài.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Quân và Huyền Nạn đi tới ngôi miếu, đã thấy tron miếu đứng đầy người, có cao có thấp, có hung thần có ẻo lả, nói chung là đủ mọi thể loại người. Nhìn thấy Lâm Quân và Đặng Tùng đến, Huyền Nạn hô to: cung nghênh bang chủ và phó bang chủ. Những người xung quanh nhìn ra cửa chỉ thấy 2 tên ăn mày nhóc con, ăn mặc rách rưới đi tới, bất quá thấy Huyền Nạn hô nên cũng đồng thanh hô to: Cung nghênh bang chủ, phó bang chủ. Bọn hắn thầm nghĩ, không lẽ đây là trang phục của bang à, thật là có phong cách nhe, mà sao bang chủ và phó bang chủ trẻ tuổi thế nhỉ.
Lâm Quân và Đặng Tùng mặt không đổi sắc bước tới, Lâm Quân ngồi lên vị trí chủ vỉ, còn Đặng Tùng ngồi bên cạnh, Huyền Nạn thì cung kính đứng sau lưng Lâm Quân. Hèm, mọi người im lặng nghe ta nói. Lâm Quân lên tiếng nói. Mọi người xung quanh thấy thế đều im lặng xuống, tuy không biết người bang chủ trẻ tuổi này là ai, nhưng thấy tên hoà thượng biến thái kia còn cung kính đến như thế nên mọi người cũng không dám làm gì.
Sau khi mọi người đã im lặng Lâm Quân lên tiếng nói: đầu tiên, ta xin tự giới thiệu, ta tên là Lâm Quân, là bang chủ, còn vị ngồi bên cạnh ta là Đặng Tùng phó bang chủ. Hôm nay, ta gọi mọi người đến đây vì một sự kiện rất đặc biệt, đó là, ngày hôm nay ta quy tụ mọi người lại để thành lập ra một bang phái mới, có tên là Thiên Long bang.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant