In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cống Trà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 784 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Vịt Hoang Uyên Ương
ưởng Hoa An ở phía sau, nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ Hạ Từ lên, đỡ hắn đứng vững, lại không để ý Đường Chí Tụy chật vật lui ra sau vài bước, nói với Chu Khuông Chính và Chu phu nhân: “Hôm nay Viên cô nương đau đầu không đến trong cung, đêm nay mới tốt được chút, lại cùng điện hạ và công chúa đến phủ Chu đại nhân dự tiệc, lúc này sợ lại bị bệnh đau đầu nữa rồi.” Nói xong quay đầu nhìn Đường Chí Lễ nói: “Điện hạ, ngài xem...”
“Đã đau đầu, vậy trở về trước đi!” Đường Chí Lễ thấy mặt Hạ Từ đỏ rực, nghĩ lúc này hắn đang dịch trang, nếu thật đi vào phủ quốc cữu bị người ta nhận ra, cũng khó mà giải quyết, hiện giờ cơn tức của mình cũng vơi đi, cũng không cần làm khó quá mức. Thản nhiên vui vẻ nói với Đường Chí Tụy: “Tự chúng ta vào đi!”
Chu Khuông Chính và Chu phu nhân vốn âm thầm gật đầu, lúc trước điện hạ đi Nam Xương quốc, cùng Viên cô nương này có vài phần duyên phận, đoán chắc cũng có chút giao tình. Hôm nay nàng đau đầu không đến trong cung, nhưng lại cùng điện hạ đi đến phủ quốc cữu này, cũng khó được. Lúc này nghe Tưởng Hoa An nói, lại nhìn sắc mặt Hạ Từ, quả thật có chút không khỏe, cũng vội nói: “Cũng là không khỏe, nên nhanh đưa trở về, mời đại phu nhìn xem.”
Tưởng Hoa An và Thẩm Nguyện Chi tạ ơn, giúp Hạ Từ lên xe ngựa, hai người che chở đi trở về. Trên đường nói: “Đường Chí Lễ cũng không làm quá mức, chỉ để Từ nhi đến cửa phủ thì thôi.”
“Chỉ có Chu đại nhân và Chu phu nhân gặp đệ, sau này bọn họ gặp Viên nhi, nếu có chút nghi hoặc, đệ cứ đổ đêm nay trước cửa phủ treo đèn lồng nhìn không rõ ràng thôi. Vạn lần đừng thừa nhận là dịch trang.” Tưởng Hoa An cưỡi ngựa vén màn xe lập tức dặn bảo Hạ Từ một câu, thấy hắn gật đầu, buông màn xe, quay đầu nói chuyện với Thẩm Nguyện Chi: “Đường Chí Lễ và Đường Chí Tụy sĩ diện, tự nhiên sẽ không nói lúc trước bị Từ nhi giấu diếm qua vài lần, việc Từ nhi dịch trang đêm nay, tất nhiên cũng sẽ không nói ra bên ngoài. Cũng yên tâm!”
Mới đến trước cửa dịch quán, đã thấy Tưởng Hoa Khoan lại đang cầm áo choàng cổ nhìn xung quanh bên ngoài, thấy bọn họ đã trở lại, than một tiếng nói: “Viên nhi bảo Từ nhi vừa đến trước cửa phủ quốc cữu thì giả vờ đau đầu, nói như vậy sẽ không đi vào phủ quốc cữu, qua một lát sẽ trở về. Ta nghĩ bụng Đường Chí Lễ có chịu cho đi hay không đây, không nghĩ tới lúc này đã trở về. Dù sau Từ nhi không giống như lúc trước, nếu bị người nhìn ra là dịch trang, mặt mũi nên đặt đâu đây?” Nói xong vén màn xe, đỡ Hạ Từ đi xuống, lấy áo choàng phủ lên người hắn, đấm lưng hắn nói: “Đệ vừa ra khỏi cửa, Viên nhi đã đứng ngồi không yên, ta lấy áo choàng cổ ra cửa chờ. Mau đi vào thay đổi trang phục, mặc như vầy thực mất mặt chết, cũng đừng để cô nương khác nhìn thấy.”
Hạ Viên đang ở bên trong nghe Hạ Từ đã trở về, thở dài nhẹ nhõm, nhìn thấy hắn mặc nam trang đi ra, nhìn xem nói: “Vẫn là nam trang thuận mắt hơn, mặc xiêm y của muội, nhìn thấy không được tự nhiên!”
“Mặc xiêm y của muội, cảm giác ngực như không thở nổi vậy.” Hạ Từ uống vài ngụm trà, buông cái chén xuống lại dựa vào cái ghế nói: “Muội muội, muội lấy cái thất xảo đồ kia ghép lại xong đi, rồi đưa trả lại Đường Chí Lễ, về sau không có chuyện gì cũng đừng gặp hắn nữa. Đêm nay thực ép hỏng ta rồi.”
Đang nói, Tưởng Hoa Khoan tới gọi Hạ Từ và Hạ Viên cùng đi ra ăn cơm, cười nói: “Thật ra nhóm ma ma đã hầu hạ các cô nương khác ăn rồi, ta và Viên nhi lại không có tâm tư ăn cơm, chờ các ngươi trở về, bây giờ cũng đói bụng rồi.”
Khi ba người đi tới trong phòng Tưởng Hoa An thì cơm đã bày xong, nhưng không thấy Thẩm Nguyện Chi, vừa hỏi, thì ra hắn có chuyện quan trọng nên đi trước. Hạ Viên thấy trong phòng không ai hầu hạ, nên đứng lên chuẩn bị xới cơm cho bọn họ. Tưởng Hoa An vẫy vẫy tay nói: “Tất cả mọi người đều có tay, muốn ăn cơm canh, tự mình làm lấy.”
Tưởng Hoa Khoan sớm đã múc cơm cho mình, thấy Hạ Từ cũng múc rồi, cười ha ha nói: “Trong phủ chúng ta ăn cơm, luôn tự mình lấy. Đến phủ khác đều thấy bọn nha đầu chia thức ăn, ta nhìn mà phát ngấy, đồ ăn kia gắp đến gắp đi, cũng sớm nguội lạnh biến vị rồi, thật không biết tính gì nữa? Lúc đó khi dùng cơm ở phủ các ngươi, thấy có một nha đầu chia thức ăn cho lão thái thái các ngươi, gặp một cái trứng rơi xuống dưới đất, lão thái thái các ngươi hơi giương mắt, nha đầu kia bị dọa đến mặt trắng bệch, ta thấy không đành lòng, gắp một cái khác cho lão thái thái các ngươi. Lão thái thái các ngươi nở nụ cười. Ai biết qua đi lão thái thái các ngươi lại đưa nha đầu này cho ta, ta nhanh nhẩu nói ta ăn cơm đều tự mình làm lấy, không cần nha đầu chia thức ăn, có thế này mới không nói nữa.” Buổi nói chuyện làm tất cả mọi người đều nở nụ cười. Edit by....
Lúc trước khi Hạ Viên đến phủ Tướng quân, nhìn thấy bọn họ đều tự xới cơm múc canh, cũng không cần người hầu hạ. Ngoại trừ có lão ma ma dọn dẹp lại phòng cho bọn họ, bên người một cái nha đầu cũng không thấy, lại thường thấy bọn họ sai khiến gã sai vặt. Lúc này thấy bọn họ đều tự xới cơm, cũng an tâm ngồi xuống.
Tưởng Hoa An ăn cơm, thấy Hạ Viên còn chưa có lấy thức ăn, chìa tay lấy bát không của nàng múc một cái đưa đến trước mặt nàng.
“Ớ, An ca ca, huynh múc quá đầy rồi!” Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An múc cơm cho mình còn cao hơn bát mỳ, ở giữa dâng lên một đống lớn, nhận thấy bất kể là cầm đũa hay dùng thìa ăn, những hạt cơm kia đều có thể rơi trên bàn. Không khỏi có chút sững sờ, quả nhiên phải tự mình lấy cơm mới ổn.
Tưởng Hoa An bưng bát cơm lùa vài ngụm, thấy Hạ Viên tay trái cầm thìa múc một khối cá trong bát lên, chiếc đũa tay phải lại đang gắp hết hành, không khỏi hỏi: “Viên nhi, muội không thích ăn hành sao?” Ừm, lần này trở về khả năng thật phải đến phủ các nàng cầu hôn, lúc này hiểu biết nàng nhiều chút cũng không sai.
Hạ Viên cười nói: “Cá này là dùng gừng và hành nấu đến, để giảm bớt mùi, nhưng cố tình muội lại không thích ăn gừng và hành, mỗi lần đều phải lựa đi những thứ này.”
Tưởng Hoa An gật đầu, gắp một khối thịt cá nhìn, thấy không dính hành, vươn tay đặt vào trong chén Hạ Viên.
Cơm trong chén thêm một khối cá, chiếc đũa Hạ Viên dừng lại, cúi đầu và cơm ăn cá, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt mọi người. Tưởng Hoa Khoan và Hạ Từ đã sớm nhìn thấy, hai người đều không biến đổi sắc mặt, rất ung dung, chính là cúi đầu và cơm, nhưng khóe miệng vừa mím vừa kéo.
Sau khi ăn xong cơm ma ma đi vào thu dọn, lại có người khác dâng trà lên, nhàn thoại vài câu. Tưởng Hoa Khoan mượn cơ hội kéo Hạ Từ đi ra ngoài, chỉ để lại Hạ Viên và Tưởng Hoa An một mình trong phòng.
Hạ Viên uống trà xong, buông cốc xuống cũng chuẩn bị cáo từ ra khỏi phòng, lại nghe Tưởng Hoa An nói: “Viên nhi, muội thích kiểu người gì?” Tuy rằng chuẩn bị đến phủ các nàng cầu hôn, nhưng vạn nhất tiểu cô nương nàng kỳ thực không thích mình thì sao? Thừa dịp không có ai, hỏi thăm trước một chút. Tưởng Hoa An hạ quyết tâm, mới hỏi ra, nhìn thấy mặt Hạ Viên đỏ ửng, đúng là sắc mặt ngày ấy mình cho rằng nàng bị gió sông thổi đỏ. Ối, thì ra là nàng mặt đỏ thẹn thùng, không phải bị gió sông thổi. Thế mà lúc đó mình lại lấy lô hội mạnh mẽ bôi lên mặt nàng. Tưởng Hoa An hiểu rõ, bỗng nhiên tay chân có chút luống cuống, “Khụ khụ” một tiếng nói: “Huynh chỉ tùy tiện hỏi, muội không cần đáp.”
Hạ Viên cảm giác mặt mình như đang phát sốt, âm thầm oán trách bản thân, đáng ghét, da mặt sao lại mỏng như vậy, động một cái liền đỏ? Nhanh chóng liếc mắt nhìn Tưởng Hoa An, nhìn thấy ngón tay hắn vô ý thức gõ mặt bàn, dáng vẻ như đang đăm chiêu. Vội vàng nói: “Muội trở về phòng đây!”
“Đợi một chút!” Tưởng Hoa An phục hồi tinh thần lại, ý bảo Hạ Viên ngồi xuống, bỗng nhiên như ảo thuật xuất ra một cái khăn tay, mở khăn tay ra, lại là một khối bánh mè vừng vàng óng ánh.
Đây là cho mình sao? Hạ Viên nhìn khối bánh mè vừng, dường như có thể nghe thấy mùi thơm của mè vừng nữa, ngoài ngạc nhiên còn có chút cảm động, thế mà trữ cái bánh mè vừng cho mình ăn, này... trái tim bé nhỏ đập loạn như nai con, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
“Hôm nay dự tiệc trong cung, nhìn các loại trà bánh rất tinh xảo, nhớ muội rất thích ăn bánh mè vừng này, gói một cái mang về cho muội.” Tưởng Hoa An đưa bánh mè vừng qua: “Một đường đi đến Bắc Thành quốc này, khó được trong cung thiết yến, muội không có tiến cung, ít nhất cũng ăn một chút bánh trong cung bọn họ.” Made by.....
“Cảm ơn An ca ca!” Hạ Viên đưa hai tay nhận cả bánh và khăn, nhìn cái khăn tay, bỗng nhiên biến sắc, đây rõ ràng là chiếc khăn tay mấy ngày trước Sử Duyệt mới thêu, thế nào lại vào trong tay An ca ca rồi? Hay là...
“Sao vậy?” Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên gỡ khăn tay nhìn kỹ, không khỏi bật thốt lên nói: “Khăn tay này ta thấy rất sạch, cũng không dính bẩn bánh mè vừng.”
“Muội nhìn thấy thêu con vịt hoang rất đẹp!” Hừ, thế mà lại đưa một cái khăn tay thêu uyên ương, buồn cười, Hạ Viên có chút tức giận bất bình.
“Đây không phải là uyên ương sao, nhìn thế nào thành con vịt rồi?” Tưởng Hoa An gãi gãi đầu, mở một góc khăn tay, thấy đúng thật là đầu uyên ương, chính mình cũng không có nhìn lầm, không khỏi cười nói: “Viên muội, buổi tối muội đừng thêu nữa, bị hoa mắt rồi đó.”
“Là uyên ương ư!” Hạ Viên kéo dài giọng, thấy dáng vẻ Tưởng Hoa An giống như không hiểu gì cả, trong lòng thầm hầm hừ, khăn tay uyên ương đã nhận rồi, còn vờ vịt không hiểu? Mệt tiểu ca ca còn bảo mình đến phủ Tướng quân tị nạn, tránh đến lúc đó bị buộc lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc! Xem ra không hi vọng rồi, người ta đã nằm trong tay Sử Duyệt rồi.
Thấy Hạ Viên cầm bánh mè vừng, tay cầm khăn ném trả lại cho mình, vội vàng chạy, Tưởng Hoa An mờ mịt, đây là thế nào?
Tưởng Hoa Khoan ở trong sân thấy Hạ Viên vội vàng đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không nói tiếng nào với hắn vội vàng bỏ đi, nên đi vào hỏi: “Viên muội sao vậy?”
Tưởng Hoa An nhìn cái khăn tay trên bàn, buồn bực nói: “Nàng tranh luận cùng ta trên chiếc khăn tay này là thêu cái gì, rõ ràng là uyên ương, nàng cứng rắn nói là con vịt hoang, nói xong còn vung khăn tay ném trả lại ta, quay đầu bỏ chạy.”
“Khăn tay này là của ai? Thường ngày không thấy huynh dùng qua cái này.” Tưởng Hoa Khoan nhìn chiếc khăn tay, thấy thêu rất tiên diễm, lắc đầu nói: “Thấy chính là nữ tử mới dùng thứ này.”
“Đây là khăn tay của Sử Duyệt.” Tưởng Hoa An nói, cất giọng gọi một ma ma tới, bảo nàng giặt sạch khăn tay, rồi đưa lại cho Sử Duyệt. Một bên nói với Tưởng Hoa Khoan: “Khi chúng ta ở trong cung dự tiệc, vì thấy Từ nhi vui vẻ ăn bánh mè vừng, ta nhớ đến Viên nhi cũng thích ăn, bánh mè vừng trong cung làm ra lại càng thơm hơn bánh bình thường, bèn nghĩ mang một khối ra ngoài đưa cho Viên nhi nếm thử. Từ nhi thường ăn bánh mè vừng, cũng nói muốn lấy một chiếc khăn tay gói một khối mang ra ngoài, có điều trên người chúng ta nào có mang khăn tay chứ? Vì Từ nhi và Sử Duyệt ngồi gần nhau, hỏi nàng mượn chiếc khăn tay này gói bánh mè vừng lại. Sau đó nhét bánh này vào trong người ta mang đi ra ngoài.” Tưởng Hoa An nói xong có chút ngẩn người, Hoa Khoan chỉ hỏi qua một câu, mình cần giải thích rõ ràng như vậy làm chi?
Tưởng Hoa Khoan nghe Tưởng Hoa An đột nhiên thao thao bất tuyệt giải thích sự tích của chiếc khăn, có chút không hiểu, tự đi uống ít nước, lúc này mới nói: “Ca ca, Sử Duyệt hiện đang rất ái mộ huynh, đồ gì đó của nàng huynh vẫn không nên mượn.”
Tưởng Hoa An gật gật đầu, nhớ tới sắc mặt Hạ Viên khi nhìn thấy khăn tay, trong lòng “” vang lên, khăn tay này chính là gì gì đó của nữ hài tử, không lẽ nàng nghĩ là nữ tử khác đưa khăn tay cho mình rồi sao? Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng mình đã quyết định về nước liền đến phủ nàng cầu hôn, chuyện khăn tay này, sáng mai phải nói rõ với nàng mới được.
Thiên Kim Hạ Phủ Thiên Kim Hạ Phủ - Cống Trà