Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cống Trà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 784 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Áo Ngực Nhỏ Hương Diễm
uân Oanh nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại thấy Hạ Niên đứng bên cửa, muốn gọi cô gia, lại thấy cô gia đưa một ngón tay khẽ “Suỵt” một tiếng, đành phải nuốt lời chào hỏi vào bụng, vì biết Hạ Niên và Quý Thư khi ở chung không... muốn cùng nha đầu bà tử ở bên cạnh, lặng lẽ lui xuống.
Quý Thư quay đầu không thấy Xuân Oanh, lại thấy Hạ Niên đứng ở cửa, cười nói: “Sao lại không đi vào?”
Mặt Hạ Niên sớm đã xuân về hoa nở (tràn ngập ý cười như hoa), lúc này có ý chọc cười nói: “Ta đứng chỗ này nhìn nương tử dạo bước, vừa xem đã ngây cả người!”
Quý Thư hé miệng cười, còn chưa nói gì, lại nghe được Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đã tỉnh, vội vã gọi người đi vào bế đi tiểu. Rồi lại có tiểu nha đầu được Đổng thị sai mang đồ tới, vội vàng xem qua này nọ, bảo Xuân Oanh cấp thưởng cho tiểu nha đầu. Thu Yến lấy ra một bộ, lúc này đưa tới chỗ Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu ướm thử, cười nói: “Tiểu thư, cái bao tay cho trẻ con này lớn như vậy thật vừa được sao? Nô tỳ nhìn có thể thu nhỏ lại bằng cách đươm một cúc áo.”
Quý Thư đi qua kiểm tra một chút nói: “Lớn như vậy là được. Em thu nhỏ miệng lại khi khâu tới bên trong, thu giống như chúng ta làm bánh cuộn rau củ, vậy có thể cho ca nhi thư nhi phát triển tay chân, lại ở khe hở bên cạnh khâu một cái cúc áo.”
Nguyên lai đôi long phượng thai tối ngủ có khi không cẩn thận cào mặt mình, làm một hai vệt đo đỏ, bởi vậy Quý Thư suy nghĩ làm cho bọn họ một đôi bao tay nhỏ nhắn mỏng manh, buổi tối khi ngủ sẽ bao tay bọn chúng lại. Cứ như vậy, cho dù bọn họ có cào mặt mình, cũng không cào bị thương được.
Hạ Niên thấy Quý Thư bận rộn tới lui, bọn nha đầu cũng không thấy đâu, mới chịu đi lên nắm tay nàng nói chuyện, bên ngoài bức rèm lại truyền đến thanh âm của Hạ phu nhân: “Ta nghe cháu ta vừa khóc vừa náo loạn đến sưng cả rốn, bây giờ đã tốt hơn chưa?”
Xuân Oanh đã vội ra mở rèm cho Hạ phu nhân đi vào. Quý Thư nghe thấy tiếng, vội đi tới đón, đỡ Hạ phu nhân ngồi vào chỗ của mình, lại để cho người mang trà lên.
Hạ phu nhân thấy Tiểu Cảm Lãm đang ngoan ngoãn mút ngón tay, đi tới vén đồ lót nhìn rốn, thấy giống như ngày thường, lúc này mới yên lòng, quay đầu nói với Quý Thư: “Đại phu tuy nói không sao, nhưng cũng phải nghĩ biện pháp. Mỗi lần khóc rốn lại sưng lên, tóm lại không tốt.”
“A ma con ngược lại có một cách tổ truyền, nói lấy một cái đồng tiền ở trong miếu cầu phúc, mặc áo lụa đỏ che lên rốn Tiểu Cảm Lãm, có thể bảo vệ mọi việc. Lão nhân gia đã lấy đồng tiền đi cầu phúc, buổi chiều sẽ lấy đồng tiền ấy đến đây!” Quý Thư cười nói: “Tẩu tử con còn đổ thừa khóc lớn miệng sẽ gặp gió, mà gió này không cho chỗ tiên tán đi, rốn mới có thể bị sưng lên. Bảo con mặc cho Tiểu Cảm Lãm trang phục che bụng thật nhiều, hay là dùng tay xoa xoa lên bụng xung quanh cuống rốn nhiều lần, chờ nó phóng vài cái rắm sẽ không sao nữa.”
Hạ phu nhân nghe gật đầu nói: “Cũng chỉ thế thôi!”
Vốn tháng chín là sinh nhật lão thái gia trong kinh thành, Hạ phu nhân thuận tiện nói luôn với Quý Thư: “Con cũng đã rảnh rỗi nhiều ngày thì làm một bộ châm tuyến (bức tranh thêu) đi, qua mấy ngày ta sai người mang về kinh, để lão thái gia cũng biết lòng hiếu thảo của con.”
Hạ gia lão thái gia dưới có năm phòng, Hạ lão gia và Hạ phu nhân là tam phòng, vì Hạ Niên từ nhỏ đã thông minh, làm cho tam phòng này cũng được hạ lão thái gia có chút chú ý. Hạ phu nhân mặc dù không ở trong kinh, nhưng là sinh nhật lão thái gia, lòng hiếu tâm của phòng bà cũng không thể thấp được. Lại so sánh Quý Thư cùng các con dâu khác, xuất thân thấp nhất, phụ thân Trịnh Minh Phát bất quá cũng chỉ là quan huyện lệnh thất phẩm, bối cảnh lại không cao. Hiện tại Hạ lão thái gia và Hạ lão thái thái còn chưa gặp qua Quý Thư, phần hạ lễ này kỳ thật càng phải tốn tâm tư. Hạ phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bảo Quý Thư làm một bộ châm tuyến (bức tranh thêu) thì tốt hơn. Thứ nhất Hạ lão thái gia không thích xa hoa tốn kém, thứ hai Quý Thư thêu thùa lại khá tinh xảo. Nói không chừng bức tranh thêu nhìn như đơn giản như thế lại làm Hạ lão thái gia vui vẻ không chừng đấy! Hạ phu nhân nghĩ tới xuất thân Quý Thư, luôn có chút không vẹn toàn, cũng may có đôi long phượng thai này, cũng bổ khuyết cái không đủ này đi. Trong kinh Hạ lão thái gia và Hạ lão thái thái nghe Quý Thư sinh đôi long phượng thai, lại rất vui mừng quan tâm đưa người mang tới khóa trường mệnh tặng cho.
Đợi tiễn chân Hạ phu nhân xong, Quý Thư đang muốn nói chuyện với Hạ Niên, lại có bà tử đi tới đưa lời, nói Hạ phu nhân mới vừa rồi còn có một chuyện đã quên nói, chính là lần trước bà đến trong miếu hứa thêm đèn dầu, vốn là vì cầu nguyện cho long phượng thai, bà lại là tổ mẫu có bối phận cao, lại không thể tự mình đi thêm đèn dầu, để Quý Thư sáng mai dậy sớm thu xếp xong, trời vừa sáng phải nhanh chóng đến trong miếu thêm đèn dầu, lại cầu thêm một đôi bùa hộ thân mang về cho đôi long phượng thai.
Sau khi bà tử đi xuống, Hạ Niên mới tà tà dò xét Quý Thư, đi lên nói: “Tối hôn nay...” Lời còn chưa nói hết, bên ngoài rèm lại truyền đến lời bà tử nọ nói: “Thiếu phu nhân, phu nhân phân phó, nói rằng để có thể đi sớm đến trong miếu thêm chút dầu vừng, lại có lòng thành tâm, đêm nay trước trai giới tắm rửa (tắm rửa sạch sẽ). Lại muốn thỉnh thiếu gia đến trong thư phòng nghỉ tạm một đêm, tránh quấy rầy đến thiếu phu nhân.”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đợi đến khi bên ngoài rèm không còn thanh âm, Hạ Niên mới nắm tay áo Quý Thư, tội nghiệp nói: “Buổi tối hôm kia Tiểu Cảm Lãm khóc rống, nàng cố gắng dỗ dành nó không để ý ta. Buổi tối hôm qua nàng bận rộn tính toán sổ sách, cũng không chú ý lên người ta. Buổi tối hôm nay lại...”
Quý Thư không khỏi che miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Còn có đêm mai có muộn đâu mà, chàng gấp cái gì?”
“Chỉ sợ đêm mai tối muộn cũng có người tới quấy rầy!” Hạ Niên nhìn thấy bốn bề vắng lặng, một phen ôm Quý Thư vào lòng, lẩm bẩm nói: “Nuôi nhiều nha đầu bà tử như vậy, nàng còn có nhiều việc để làm như thế, thật không biết nuôi các nàng ấy làm gì?”
“Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu còn tỉnh đấy!” Quý Thư nghiêng đầu thấy Tiểu Tiểu Cảm Lãm và Tiểu Viên Cầu đang mút ngón tay, nghe thấy động tĩnh, đều quay đầu nhìn qua bên này, tuy nói trẻ nít không hiểu chuyện, nhưng vẫn đỏ bừng mặt, dậm chân nói: “A, cũng làm bọn chúng nhìn qua rồi!”
“Chúng nó lại không hiểu, sợ cái gì?” Hạ Niên lại tiếp tục giở trò, nhỏ giọng nói: “Đợi qua tới thư phòng rồi, còn phải chờ đến đêm mai mới có thể về đây, thực là bức người mà!”
Này này, lão cha, tiểu ca ca không biết, nhưng ta hiểu nha! Người nên kiềm chế chút. Hạ Viên vừa bắt chước Tiểu Cảm Lãm mút ngón tay vừa cười thầm, lão cha làm loạn như vậy thật khó có thể tin được, cũng chỉ ở trước mặt lão nương mới không giả vờ đứng đắn, ngược lại thích ứng như cá gặp nước.
Hạ Niên và Quý Thư thừa dịp cơ hội lặng lẽ triền miên, không nghĩ bên ngoài rèm lại có thanh âm của nha đầu nói vọng vào: “Trịnh lão thái thái đến!”
“Là a ma của ta đến đây!” Quý Thư đẩy Hạ Niên ra, nhanh chóng đi vén rèm, bảo người nhanh nha giúp đỡ Trịnh bà tử đi vào.
Trịnh bà tử giơ một cái đồng tiền tơ hồng lên, cười nói: “Còn phải lấy cái này đặt lên rốn con trẻ, mới áp được nó.”
Hạ Niên và Quý Thư vội vàng đi lên đỡ lấy nói: “A ma, người tùy tiện sai ai đó cầm đến là được, cần gì để chính mình phải tới đây?”
“A, ta cũng muốn thuận tiện đến nhìn ca nhi và thư nhi chút ấy mà!” Trịnh bà tử đưa đồng tiền cho Quý Thư, cười nói: “Xương cốt ta rất tốt, đi có vài bước thì tính là gì? Các con cũng không cần đỡ ta, ta còn chưa đến mức nuông chiều như thế.” Nói xong đi qua xem long phượng thai, thấy bọn họ thú vị, vui vẻ nói: “Kỳ thật có chút nẩy nở, nhìn khá tốt.”
Trịnh bà tử đang đùa chơi với đôi long phượng thai, bên kia Hạ phu nhân nghe thấy bà đến đây, vội vàng thân thiết giữ lại ăn cơm, lại mời ra tiểu thiên sảnh uống trà, vui vẻ cười nói: “Trước giờ thỉnh thân gia lão thái thái tới dùng cơm, nhưng là thỉnh không được, lúc này đến đây phải dùng cơm mới đi đấy. Lần trước làm bánh nhân mứt táo tặng cho mấy đứa nhỏ ăn, nghe được thân gia lão thái thái cũng thích ăn loại bánh này. Đúng lúc hôm nay cũng có làm, đợi một lát mang qua thử một chút.”
Thấy Hạ phu nhân thịnh tình như vậy, Trịnh bà tử âm thầm gật đầu, tự nhiên nàng (Hạ phu nhân) là xem trọng Quý Thư, đối với mình mới lễ tiết chu đáo như thế. Nghĩ đến Hạ gia bọn họ không nói đến nơi nông thôn này, chính là trong kinh thành, cũng là nhân vật một phương, nay đối với mình một bà tử ở nông thôn mà nở khuôn mặt tươi cười chào đón như thế, cũng là thật tâm xem trọng Quý Thư. Muốn nhìn thấy địa vị của Quý Thư trong gia đình này, chỉ cần nhìn đến thái độ Hạ phu nhân đối với chính mình lão bà tử ở nông thôn này là biết rõ. Từ nay, chính mình cũng có thể yên tâm. Cho dù tương lai Quý Thư theo Hạ Niên đến kinh thành, Hạ Niên và Hạ phu nhân tự nhiên sẽ bảo vệ nàng an toàn, mà không sợ những người khác trong Hạ gia xem nhẹ (coi thường) đi.
Trịnh bà tử biết nhà Hạ gia không phải là gia đình bình thường, cho dù Quý Thư đã gả vào Hạ gia, nếu không phải Hạ gia mời, bà cũng sẽ không đến. Nếu quá nhớ Quý Thư thì chỉ gọi Tôn nhi trong nhà đến Hạ gia mời về thôi. Hôm nay do cầm đồng tiền đến trong miếu cầu phúc cho đôi long phượng thai, nhất thời vội vã đưa tới, không kịp về nhà, vội cầm đồ đến Hạ gia, chỉ suy nghĩ mau chóng đưa tới. Lúc này thấy Hạ phu nhân như thế, cũng không tiện chối từ, liền cười nói: “Là thân gia phu nhân thân thiết lưu lại, nhanh về sao đặng? Tự nhiên muốn phiền một bữa.”
Hạ phu nhân từ lúc thân hôn (kết thông gia) cùng Trịnh gia, lại thấy đám người Trịnh bà tử tuy là người nông dân, lại đều có một cỗ khí khái, đối với Hạ gia bọn họ nhiệt tình nhưng rất có chừng mực, nửa điểm cũng không tham tiện nghi Hạ gia, ngược lại còn thường xuyên mang chút đặc sản cây trồng đến đây. Mặc dù cách rất gần, mọi người Trịnh gia trừ phi có chuyện gì, cũng không tới cửa, chỉ để Quý Thư rỗi rảnh liền đi qua nói chuyện một lúc mà thôi. Bây giờ Trịnh Minh Phát đã là quan nhậm chức, Trịnh gia ở trong thôn coi như cũng có chút danh vọng, đối nhân xử thế lại rất biết tiến biết lùi, làm mọi người không sinh ra nhàn thoại (bàn tán, đồn đãi). Nay Quý Thư vừa vào cửa liền sinh hạ long phượng thai, nên lời nói, không nên nói cũng không dám nói lung tung, mấy cái nha đầu trong phòng chính mình cũng quản thúc để người không nhìn ra được tật xấu gì. Càng khó là, hai cái nha đầu xinh đẹp bên người thấy nhi tử nhà mình, cũng không giống với mấy nha đầu trong phủ luống cuống như thế, làm người rất yên tâm. Hạ phu nhân đối với Quý Thư càng hài lòng. Liên quan tới mấy người Trịnh bà tử cũng càng thêm khách khí. Lúc này nghe được Trịnh bà tử khẳng định lưu lại ăn cơm, vội hỏi Trịnh bà tử muốn ăn thức ăn gì, nhanh gọi người phân phó đến đầu bếp làm cơm.
Trịnh bà tử nghe Hạ phu nhân hỏi, cười nói: “Không sợ thân gia Hạ phu nhân chê cười, lúc trước chúng ta cái gì cũng đã trôi qua, ăn cái gì cũng được, cũng không có gì chọn. Bây giờ ngày trôi qua tốt lắm, ăn đều là thứ tốt, lại nhớ tới cuộc sống trước kia, tự cũng biết phải nhận phúc, có thứ ăn tốt thì ăn thôi, sao còn chọn tam lấy tứ làm gì? (chọn này nọ nọ kia) Hơn nữa, của thân gia phu nhân gì đó, tự nhiên là tốt, thật cũng không cần phải làm gì khác đâu.”
Edit by hoacodat_diendan
Hạ phu nhân nghe Trịnh bà tử cũng không kiêng kị nói ra những chuyện đã trôi qua lúc trước, cũng rất tò mò, hỏi những chuyện của Trịnh gia lúc trước. Trịnh bà tử giản lược kể lại một ít, cười nói: “Nói ra không dám dối gạt thân gia lão phu nhân, lúc trước có ba bà mối đến Trịnh gia cầu Quý Thư, Hạ gia các ngài tuy là gia đình thanh quý (danh giá cao quý), nhưng là Trịnh gia cũng không hi vọng Quý Thư gả đến Hạ gia các ngài đâu! Dù sao gia thế cách nhau quá xa, không chỉ sợ người ta nói trèo cao quyền quý, cũng sợ Quý Thư đến Hạ gia đối nhân xử thế không làm đám người lệnh thân gia phu nhân vừa lòng. Quý Thư chúng ta là tiểu gia nhà nghèo, không thể so với tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã học lễ tiết. Bởi vậy Trịnh gia có chút bận lòng, chỉ sợ Quý Thư bị người Hạ gia chê cười! Hiện nay thấy Quý Thư được thân gia phu nhân đối đãi Quý Thư như thế, đó chính là không phản đối, chúng ta cũng yên tâm buông lỏng. Tương lai đến trong kinh, có thân gia phu nhân bà bà (mẹ chồng) quan tâm Quý Thư, lão bà tử ta, cũng có thể yên tâm rồi.”
Buổi trò chuyện làm Hạ phu nhân cũng có chút cảm khái, nhớ tới đại nữ nhi gả đi không được như ý của mình, vẫn cười nói: “Nữ nhi gả đi, chính là bát nước đổ ra ngoài, mạng tốt, phu quân và bà bà cũng có chút quan tâm, mệnh không tốt, chỉ có thể dựa vào phu gia (chồng). Thân gia lão thái thái yên tâm, Quý Thư là một người biết lễ, vào cửa Hạ gia, chính là người Hạ gia, hiện tại lại sinh long phượng thai, cùng Tiểu Niên rất ân ái, lấy việc có thương có lượng (bàn bạc với nhau), Hạ gia cũng không bạc đãi nàng.”
Trịnh bà tử nghe Hạ phu nhân nói những lời này, cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cười nói: “Phu nhân thân gia thật là một người phúc hậu, có những lời này của phu nhân thân gia, Quý Thư tất nhiên là phúc duyên vô song (duyên số hạnh phúc vô cùng)“.
Hai bên trò chuyện thật vui vẻ, Trịnh bà tử ở Hạ gia dùng cơm, được Hạ Niên tự mình tiễn về Trịnh gia.
Hạ Niên đưa Trịnh bà tử về Trịnh gia xong, sợ Quý Thư tưởng nhớ, vừa về đến nhà liền muốn đến báo cho nàng hay Trịnh bà tử đã về nhà an toàn, mới đến cửa phòng, thấy tất cả bọn nha đầu đều không ở đây, lại nghe trong phòng có tiếng cười nói: “Tiểu thư, lúc trước người làm mấy cái áo kiểu dáng cổ quái, nhìn giống như người ta mặc áo giáp ra chiến trường, chính là cái này có chút mỏng manh xuyên thấu, lại dùng là vật liệu may mặc, nhìn thật là cổ quái. Chính là tiểu thư tự mình làm ra, làm xong cũng không mặc qua lần nào, thừa dịp bây giờ không có ai, cần thử xem sao?”
“Haizz, này hả, nhớ tới lúc ấy ta làm mấy cái quần áo, dụ dỗ nương ta mặc lên một lần, sau đó bà lại không chịu mặc, lại dụ dỗ Nhị tẩu mặc. Cũng không biết khi Nhị tẩu mặc vào sẽ là hình dáng gì?” Quý Thư cười giòn nói: “Các em đi đóng cửa phòng, để ta thử xem mặc vào thì có hình dạng thế nào?”
Hạ Niên nghe nha đầu đến đóng cửa phòng, thần sắc quỷ dị, thân chợt lóe núp dưới cánh cửa, dùng hai ngón tay chọc thủng vào, muốn nhìn xem một chút cái gì là áo ngực. Dưới ánh nến mờ nhạt, thấy Quý Thư chậm rãi cởi tháo dây đai lưng, lộ ra vai, tiếp theo ngoại trừ bỏ đi áo trong, quay lưng lại, tiếp nhận cái kiện (vật) con con kiểu dáng tròn tròn gì đó mặc lên người, lại khoác một chiếc sa mỏng phủ thêm, trên vai thắt nút kết, thế này mới xoay người lại hỏi các nha đầu: “Có đẹp không?”
Dưới ánh nến, sa mỏng Quý Thư mặc lại loáng thoáng lộ ra chiếc áo ngực bên trong, chiếc áo ngực giữ bộ ngực vô cùng tốt, bao vòng quanh hai khối hình bán cầu, trắng sáng tươi đẹp, có lồi có lõm, có một loại mị hoặc không nói nên lời.
“Thật kỳ quái!” Xuân Oanh và Thu Yến đồng loạt đều đỏ mặt tía tai nói: “Tiểu thư, cái sa này thật trong suốt, áo ngực lại lộ nhiều da thịt như vậy, vẫn là đừng mặc!”
“Thật tiêu hồn!” Hạ Niên đứng ngoài cửa sổ rình xem lúc này thiếu chút nữa phun cả máu mũi, lần đầu tiên lĩnh hội cái loại cảm giác kích thích khi rình xem cái loại hương diễm như này, chỉ hận đêm nay vẫn phải nghỉ ở thư phòng, lại không biết phải nhịn đến đêm mai thế nào.
Thiên Kim Hạ Phủ Thiên Kim Hạ Phủ - Cống Trà