Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 211: Ba Lần Vô Ý
dit: Louis
Beta: Nhisiêunhân
Ánh trăng mờ ảo, hoa rơi đầy sân.
Sư Anh ngồi nhấp trà: "Thanh kiếm đã đưa đi chưa?"
Cơ Bạch ngồi đối diện, mái tóc màu bạc bay nhẹ trong gió, hai người đánh cờ đã nửa canh giờ, dường như muốn phát tiết toàn bộ bất mãn vào đó nên trận cờ liên tục ngươi tới ta đi, đại sát tứ phương. Cơ Bạch dù rất giỏi nhưng vẫn bị Sư Anh ăn mất ba quân, hắn lạnh nhạt đáp:" Đã phái người đưa đi, thúc ngựa liên tục, ngày mai chắc chắn đưa đến nơi."
"Chậc, Cơ công tử, ngươi tuy là giỏi rèn kiếm, nhưng đánh cờ vẫn còn thua Anh mỗ." Sư Anh cười.
"Kiếm tu sống ngay thẳng, không giỏi bày mưu tính kế, cơ quan thuật có đủ loại biến hóa kỳ lạ, kỳ phẩm cũng như nhân phẩm." Cơ Bạch khinh thường trong lòng, trào phúng nhìn Sư Anh. (*kỳ phẩm: phẩm chất trên bàn cờ, kiểu như phong cách đánh cờ ấy)
"Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, Cơ công tử quá ngay thẳng thì không còn gì thú vị." Sư Anh tao nhã cười.
"Nữ nhân đôi lúc cũng thích nam nhân ngay thẳng." Cơ Bạch bỗng nhiên hạ con cờ đen xuống, cản trở sự tiến công của Sư Anh.
Sư Anh bắt đầu suy nghĩ nước cờ tiếp theo, thấp giọng nói: "Đúng rồi, Hoa Tích Dung cũng ở đó, hình như hắn cũng không an phận, xem ra thanh kiếm này hữu dụng rồi."
Cơ Bạch nâng mi nhìn, bỗng nhiên hỏi: "Hoa Tích Dung là người thế nào?"
"Ngươi hỏi ta?" Sư Anh cười: "Chẳng phải ngươi cũng quen hắn sao?"
"Ta và hắn gặp mặt là đánh nhau." Cơ Bạch lạnh nhạt nói: "Thật ra không tính là quen biết, quan hệ không tốt."
"Chết rồi, ta quên mất một chuyện." Đáy mắt Sư Anh bỗng trầm xuống.
"Chuyện gì?" Cơ Bạch nâng mắt hỏi.
"Ta quên nhắc Mặc Nhi không nên uống rượu, rượu Ma giới rất dễ say." Sư Anh thấp giọng.
"Ta cũng quên mất, kiếp trước tửu lượng của nàng cũng rất tệ." Sắc mặt Cơ Bạch trầm xuống.
"Tuy nàng tửu lượng kém, nhưng khi say lại mơ mơ màng màng, có một loại phong tình khác." Sư Anh mỉm cười.
Thấy vẻ mặt Sư Anh mềm mại hẳn khi nhắc đến Tô Mặc, Cơ Bạch không chịu yếu thế: "Tất nhiên, sau khi nàng say chúng ta cũng không thể làm gì được, vì suy nghĩ nàng vẫn rất rõ ràng, biết toan tính, không nhận cả người thân. Nếu ai khi dễ nàng, nàng nhất định cho hắn một trận, chỉ là sau khi tỉnh rượu chắc chắn sẽ không nhớ gì trước đó."
Sư Anh như cười như không nói: "Vậy chúng ta chẳng phải không cần lo lắng sao?"
Cơ Bạch nói" "Ừm, không cần lo."
Hai người lại tiếp tục đánh cờ, nhưng trong lòng có chút bất an.
Bọn họ sợ nữ nhân kia thông minh mức, ngay cả họ cũng bị gạt đi luôn.
*
Trong phòng.
Một nữ tử tuyệt sắc mặc nam trang màu trắng dựa vào ghế, bàn tay như ngọc lười biếng chống đầu, lông mi nhếch lên, môi nàng như cười, phong tình vạn chủng, nhìn nam tử bên đối diện.
Hai người một là Hoa Tích Dung, còn lại là Tô Mặc, đều đã tính kế với nhau từ lâu.
Tô Mặc rốt cuộc không nhìn nữa, nói: "Gia ghi phiếu nợ trước đi.”
Hoa Tích Dung cười quyến rũ: "Được, gia ghi ngay."
Hắn vô cùng vui mừng, như vậy nữ nhân này tỉnh lại sẽ không thể quỵt nợ hắn được nữa. Giấy trắng mực đen, dù cho không tình nguyện cũng phải chấp nhận.
Tô Mặc nhấp trà, cố gắng giữ tỉnh táo, nàng biết lần này lỡ uống nhiều quá rồi, nhưng nàng cũng biết mình chưa say.
Tuy lúc này hơi chếnh choáng, nhưng đầu óc nàng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn biết tính xa, tỉnh táo cực kỳ. Gần như trong một thoáng nàng đã biết phải lấy lợi ích như thế nào. Nàng muốn tăng thực lực, muốn đạt được tiền tài và quyền lực, muốn sớm ngày phi thăng. Nàng phải biết bảy khế ước của Thiên giới rốt cục có ý nghĩa gì, cũng biết tên nam nhân muốn lập khế ước với mình.
Nàng xoay người suy nghĩ, tính kế.
Khế ước thứ năm?
Nàng biết gần đây Hoa Tích Dung thay đổi rất nhiều, ít nhất nàng không cảm thấy ghét hắn như lúc trước nữa, cảm giác cũng không tệ. Nhớ tới lời dặn của sư phụ về điều kiện lập khế ước, qua những lần cùng với Văn Nhân Dịch, Ngu Nhiễm, Sư Anh, Cơ Bạch xem ra nam nhân trước mắt cũng là một trong bảy khế ước của nàng. Bất kể thế nào, ưu thế lớn nhất của hắn là hắn có rất nhiều tiền, nàng muốn xem xem hắn thật lòng được bao nhiêu, nhân đó giành chút ích lợi luôn.
Dù sao thì hắn giỏi kiếm tiền, nàng lấy càng nhiều, hắn sẽ càng cố gắng kiếm nhiều hơn.
Có câu là, nam nhân thành công đều do nữ nhân kích thích mà ra.
Cũng có câu nam nhân có tiền nhiều sẽ sinh hư, nữ nhân hư sẽ bạc, nàng lấy bạc của hắn chính là tránh để hắn sinh hư không phải sao? Nghĩ tới đây, đôi môi Tô Mặc càng cong lên, sắc môi đỏ thắm.
Nàng có phải nữ nhân xấu không ư? Hiện tại hình như là phải.
Năm nghìn viên ma thạch nhị phẩm, giá trị của nó cũng giống như linh thạch ở Nhân giới, nhưng phẩm cấp lại khác nhau, nhị phẩm đã gần bằng với linh thạch cực phẩm, nhưng mà một lần mà hắn có thể lấy nhiều ma thạch như vậy ra sao?
Nhìn Hoa Tích Dung lấy giấy bút từ túi Càn Khôn ra, tùy ý viết vài dòng, vẽ vô số ký tự Ma giới, chính là chữ viết chuyên dụng của hoàng tộc, đại diện cho tôn nghiêm và quyền uy, nhất ngôn cửu đỉnh.
Tô Mặc bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng: "Hoa gia, ngươi làm vậy là không được, ngươi viết trên giấy vàng khác nào nói người Ma giới xa xỉ, còn Nhân giới thì tầm thường, rõ ràng không tôn trọng ta."
Hoa Tích Dung nhíu mày: "Vậy nàng muốn viết trên cái gì?"
Tô Mặc cắn môi suy nghĩ,: "Ngươi xem xem có tấm da dê nào không, ta thích viết trên đó."
Da dê kia tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ sử dụng khi chủ nhân muốn lập khế ước với nô lệ.
Nên từ nay về sau, hắn là nô lệ, nàng là chủ nhân. Nàng tha hồ ức hiếp hắn, hắn không được phép phảng kháng.
Hoa Tích Dung đang chìm trong hạnh phúc, không để ý nên gật đầu: "Được, vậy viết trên da dê."
Hắn dùng ngòi bút đen, nét chữ như rồng bay phượng múa, viết rồi quay đầu nhìn về phía Tô Mặc: "Mặc Nhi, nàng muốn xem không?"
Tô Mặc ừ nhẹ một tiềng, đứng dậy nhận tấm da dê, lướt một lượt, cười cười đọc: Hoa Tích Dung nguyện cùng Tô Mặc lập khế ước vợ chồng, dùng năm nghìn viên ma thạch nhị phẩm làm điều kiện trao đổi, hai bên không ai được đổi ý. Vì hiện giờ Hoa mỗ tạm thời không có đủ số lượng nên ghi phiếu nợ, hạn trong ba ngày phải thanh toán toàn bộ.
Tô Mặc cẩn thận nhìn hai lần, nói: "Hoa gia, cần viết thêm nếu đổi ý phải đền gấp đôi, thanh toán trễ một ngày đền thêm ba phần, hơn nữa lợi chồng lợi, phiếu nợ cũng phải sao thành hai bản."
"Được." Hoa Tích Dung ôn nhu nhìn nàng.
"Hoa gia, chúng ta ấn ngón tay nào." Tô Mặc ấn nhẹ ngón cái đã lăn phấn hồng lên.
Hoa Tích Dung tâm tình vui vẻ, bé con này muốn chạy cũng không thoát được nữa rồi.
Tô Mặc cười khẽ, ngươi chạy không thoát đâu, khế ước thứ năm đã có, nàng cũng phát tài rồi.
Hai người đều tự đem giấy bỏ vào tay áo, Hoa Tích Dung hỏi: "Mặc Nhi, lập khế ước thế nào?"
Tô Mặc đứng dậy, thấp giọng: “Hoa gia nói theo ta, Tô Mặc ta nguyện ý lập khế ước phu thê cùng Hoa Tích Dung, từ nay không xa không rời, chính thức trở thành vợ chồng."
"Chỉ vậy thôi?" Hoa Tích Dung thấy không thể đơn giản như vậy, chẳng lẽ không cần bái thiên địa?
"Gia cũng phải nói giống như ta.” Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn.
"Được, ta cũng nói." Hoa Tích Dung thấy đơn giản cũng tốt, tránh đêm dài lắm mộng, hắn kích động: "Tại hạ Hoa Tích Dung nguyện ý cùng Tô Mặc lập khế ước phu thê, từ nay không xa không rời, chính thức trở thành vợ chồng."
"Ai da." Hoa Tích Dung bỗng cảm thấy ngực như có lửa đốt.
Khế ước đã nhen nhóm trong ngực, luồng nhiệt ấm áp dâng lên, cảm giác thật sự quá tuyệt vời.
Hắn lập tức quay đầu nhìn Tô Mặc, "Mặc Nhi, tâm can bảo bối, rốt cuộc nàng cũng là của gia."
"Không đúng, phải là chàng trở thành của ta." Tô Mặc cười cười kéo Hoa Tích Dung đến gần, cắn vào cổ hắn một cái để lại dấu ấn nhàn nhạt, sau đó cười nói: "Hoa gia, đây là dấu ấn của ta, sau này chàng đừng hòng chống chế."
Hoa Tích Dung sờ sờ chỗ bị cắn, cảm thấy ngứa ngứa tê tê, lập tức nhịn không được xông qua hôn môi nàng, ôn nhu nhiệt tình làm Tô Mặc mềm nhũn, không thể chống đỡ. Tim hắn đập liên hồi, vội vàng ôm nàng tiến về giường.
"Mệt mỏi quá." Tô Mặc nằm trên giường, nheo mắt nhìn hắn.
"Đừng mệt, đợi đã..." Hoa Tích Dung nhanh chóng cởi quần áo, chỉ còn mặc mỗi cái khố. Trải qua mấy ngày nhìn Tô Mặc thân mật cùng Cơ Bạch, sau khi Hoa gia hâm một ghen ghét thì đã muốn khai trai từ lâu rồi, nhưng hiện tại cô nương này lại bảo buồn ngủ.
"Mặc Nhi, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàn, nàng không muốn động phòng hoa chúc sao?" Hắn liếm nhẹ tai Tô Mặc.
"Gia đợi lát nữa đi, ta buồn ngủ." Tô Mặc nhắm mắt, vô lực nói.
Nàng vốn định nhắc nhở Hoa Tích Dung phải cũng nàng làm lễ đôn luân trong mấy canh giờ này, lỡ nàng không tỉnh lại thì hắn tự mình làm, nếu không hai người sẽ gặp nguy, nhưng chưa kịp nhắc nhở, cơn buồn ngủ lại kéo tới.
Hoa Tích Dung nhất thời nhụt chí, nữ nhân này nói ngủ là ngủ, để hắn lại một mình.
Hắn ngồi trên giường, bỗng nhiên bị đối phương đá lăn xuống đất.
Cũng may hắn ngồi vững, té không đau, Hoa Tích Dung hừ lạnh, nhìn nàng say giấc, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn rất muốn cắn cho nàng vài cái, nếu hiện tại hắn muốn làm, nàng trốn được sao?
Hắn nhìn đôi chân thon đẹp của nàng, lúc này chúng đang khép chặt vào nhau, mắt cá chân trong suốt, khiến hắn hoa mắt say mê.
Hoa Tích Dung hít vào một hơi, lại hít tiếp một hơi, thôi, dù sao hai người cũng đã lập khế ước, không cần nóng vội.
Vì vậy, hắn chậm rãi đứng lên, cẩn thận nằm cạnh nàng, ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Hắn nghĩ thầm năm ngàn ma thạch nhị phẩm đổi lấy mỹ nhân cũng rất có lời.
Tô Mặc ngủ đến sáng hôm sau, vẫn chưa tỉnh dậy. Vì muốn chuốc nàng say, Hoa Tích Dung đã trộn lẫn loại rượu có vẻ nhẹ nhưng lại say tới mấy ngày cho nàng uống.
Hoa Tích Dung ôm nàng, dùng ngón tay vuốt mặt nàng: "Mặc Nhi, bảo bối, Tiểu Mạch, thời gian qua ở cùng nàng, lòng gia không thể kháng cự được bị nàng hấp dẫn."
"Gia cả đời không thích nữ nhân nào, gia cũng cho là mình không thích nữ nhân, nhưng gia lại gặp nàng, nàng cơ trí thông tuệ, đôi lúc nói những lời rất có đạo lý. Tuy nàng cũng hám lợi như gia, nhưng nàng thật sự rất thông minh, nhìn nàng như vậy, tim gia cũng đập nhanh theo, dù đã từng chịu thương tổn thì cũng được nàng quét hết sạch, nàng chính là loại thuốc tốt nhất của gia.”
Nói xong, Hoa Tích Dung ôm nàng vào ngực, cười cười.
Ngày thứ ba, mặt trời lên cao. Tô Mặc ngủ ba ngày liên tục cảm thấy rất thoải mái, nhưng khóe mắt lập tức đông lại khi thấy bên cạnh có một nam nhân.
Hoa Tích Dung phong tình vạn chủng, nằm cạnh nàng nói: "Mặc Nhi, nàng tỉnh rồi."
Tô Mặc ngẩn ngơ một lúc lâu, nàng nhìn hắn chằm chằm, cho là mình còn nằm mơ. Nàng đột nhiên đưa tay sờ vào đan điền, chợt phát hiện khế ước thứ năm đã đốt, nàng hốt hoảng nghĩ: Chắc hẳn lúc say rượu đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sẽ không có khế ước được.
Nàng biết mình uống rượu sẽ trở nên khác hoàn toàn lúc tỉnh, hiện giờ nàng cố gắng nhớ lại nhưng hoàn toàn nhớ không ra.
Tô Mặc đương nhiên sẽ không cho rằng mình làm ra chuyện khác người gì, nàng biết kiếp trước rượu phẩm của nàng rất tốt, dù có uống cỡ nào cũng sẽ nghĩ cho bản thân trước, thủ đoạn còn ngoan độc hơn lúc tỉnh gấp mất lần. Nàng sẽ không bán mình cầu vinh, nhiều lắm là say như chết thôi.
Về chuyện lập khế ước thứ năm, nàng nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.
Vì người nàng lập khế ước chính là nam nhân trước mặt, Hoa Tích Dung.
Lúc say rượu, hắn và nàng đã nói hết mọi chuyện, hắn đã biết nàng là nữ nhân.
"Đúng rồi, chúng ta đã thành thân chưa?" Nàng há mồm hỏi.
"Có nha, lập khế ước đúng không?" Hoa Tích Dung cười cười.
"Ta đã là nữ nhân của ngươi?" Sau khi nàng ngủ, nhất định là hắn đã làm gì đó, nếu không nàng sẽ không bình yên vô sự ngồi đây, nhưng thân thể nàng lại không có cảm giác gì khác thường cả.
"Có thể nói là như vậy, chỉ là chúng ta chưa động phòng." Hoa Tích Dung híp mắt.
"Sao có thể?" Tô Mặc ngẩn người ra, đáy mắt hiện tia u ám, tiếp theo từ giường nhảy xuống, nhưng đầu nàng đau, mắt hoa lên, đi được hai bước lại ngã quỵ.
Hoa Tích Dung lập tức đỡ lấy nàng ôm vào ngực: "Tiểu Mạch, kiểu này không giống phong cách của nàng, chẳng lẽ nàng muốn nhanh chóng cùng gia động phòng sao? Gia rất vui mừng."
Ánh mắt của nàng phức tạp, mím chặt môi, cố gắng nhớ lại. Sư phụ đã từng nói, nếu lập khế ước trong vài canh giờ không làm lễ đôn luân, nàng và hắn sẽ bị đứt gan ruột mà chết, nhưng nàng đã ngủ ba ngày ba đêm, không làm gì vẫn sống tốt đẹp, chứng tỏ lời sư phụ nói không đáng tin. Rốt cục câu nào thật câu nào giả chứ, nàng không rõ, cũng không hiểu nổi nữa.
Ngay lúc nàng hốt hoảng, Hoa Tích Dung ôm nàng trong lòng, giúp nàng mang giày.
Trước kia, Ngu Nhiễm cũng thích mang cho nàng, nhưng hôm nay cái làm Tô Mặc buồn bực chính là Hoa Tích Dung lại ôm chân nàng bóp bóp mấy cái, đôi tay vốn nên đánh đàn lại vuốt ve một lượt khiến tim nàng đập thình thịch, hai má đỏ hồng, quên mất mình có nên từ chối hay không.
"Được rồi!" Hoa Tích Dung đứng dậy.
"Đúng rồi, lúc đó chúng ta có thỏa hiệp gì không?" Tô Mặc hồi phục tinh thần, bình tĩnh hỏi.
"Có, không tệ, nàng xem, chúng ta lập tờ khế ước." Hoa Tích Dung lấy tấm da dê ra.
Tô Mặc xoa nhẹ thái dương, nhìn lướt qua nội dung, xem ra nàng đúng là hám lợi từ tận trong xương rồi.
Sau một lúc lâu, nàng nâng mắt nhìn: "Hoa gia, ta đã ngủ được bao lâu?"
"Ba ngày." Hoa Tích Dung thản nhiên trả lời.
"Ba ngày rồi, gia cũng nên thanh toán ma thạch đúng không?" Tô Mặc làm vẻ y hệt như lúc say rượu.
Hoa Tích Dung gật đầu, lấy túi càn khôn ra trao cho Tô Mặc như vật đính ước.
Tô Mặc cười khẽ, nhận túi nhìn vào, bên trong đúng là năm nghìn viên ma thạch nhị phẩm, hắn mang nhiều như vậy bên người sao, nàng còn tưởng số ma thạch này làm khó hắn.
Nhưng Tô Mặc nhanh chóng cong môi lên: "Hoa gia, chưa đủ số lượng."
Hoa Tích Dung kinh ngạc: "Sao lại không đủ?"
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn