He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Chương 134.2
ột nhiên tiếng nhạc vang lên, nhịp trống gõ đều theo tiết tấu, mọi người nhìn theo Thánh nữ Ma giới vừa đổi một thân y phục mới đi ra. Lúc này nàng không giống vừa rồi, trên người chỉ mặc một nửa, để lộ đôi chân thon dài, nửa bầu ngực tròn, mắt đẹp hàm xuân, nước gợn nhộn nhạo, lông mày kẻ đen cạo một nửa, trán vẻ cánh hoa đào xinh đẹp, búi tóc như mây, rũ xuống vây quanh trâm cài trân châu ngọc bích.
Trang phục này nửa như giống trẻ con mới sinh, nửa giống yêu tinh quyến rũ.
Phần lớn nam tử Ma giới đều nhìn đăm đăm, có chút ngẩn ngơ.
Tô Mặc cũng khẽ giật mình, Thánh nữ này quả là hiểu cách hấp dẫn ánh mắt người khác, ngay cả hoa khôi nổi danh nhất Nhân giới cũng tuyệt đối không dám ăn mặc thế này trước mặt mọi người, chỉ có thể dùng bốn chữ “đồi phong bại tục” để hình dung.
Nhưng mà, loại trang phục này lại khiến người khác chú ý đến làn da em bé của nàng ta, dáng người hoàn mĩ, eo nhỏ chân thon.
Hoa Tích Dung cười khẽ, ánh mắt giảo hoạt: “Tiểu Mạch ngươi xem, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, nữ nhân Ma giới tuy không nhiều người đẹp nhưng nàng ta lại dựa bảy phần vào trang phục, mặc lên cũng có chút khí chất mĩ nhân.”
Tô Mặc cũng cười nhẹ, “Đúng là thế, loại trang phục kiểu này đáng để nam nhân nhìn không chuyển mắt.”
“Là do bọn chúng chưa từng gặp được nam nhân xinh đẹp hơn thôi! Gia thấy Tiểu Mạch là đẹp nhất.”
Tô Mặc lạnh nhạt liếc hắn một cái, không thèm để ý đến nữa.
Lúc này, Thánh nữ đi tới, u oán trừng mắt với Hoa Tích Dung, “Ngươi độc miệng như vậy, không thích nữ nhân thì thôi, nô chính là nữ vi duyệt kỷ giả dung* đó. Đúng rồi, Cơ gia cảm thấy trang phục của ta thế nào?” (*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con gái làm đẹp vì người mình yêu)
Nàng lắc lắc thân mình như rắn nước trước mắt Cơ Bạch, nam nhân chung quanh nhìn hắn, ánh mắt toát ngọn lửa ghen ghét phẫn hận.
Nhưng Cơ Bạch vẫn ngồi vững như thái sơn, bất động không hề phản ứng. Lúc này hắn khác với khi ở cùng Tô Mặc, tâm pháp kiếm tu dù sao cũng là tâm chú cường hãn nhất thế gian. Tu vi được thể hiện đến cực hạn, Cơ Bạch vô tình vô dục, coi trời bằng vung, cứ như xuất hiện trước mặt hắn không phải là một mĩ nhân sống sắc sinh hương mà là bộ xương khô biết đi vậy. Nhưng trong lòng Cơ Bạch vẫn có suy tính, dù sao Thánh nữ cũng nắm trong tay chìa khóa giúp Tô Mặc tăng thực lực, nên hắn phải lạnh nhạt nhìn nàng một cái, nói lời chân thành: “Rất đẹp.”
Thánh nữ lập tức cười như hoa nở, chuỗi ngọc trước ngực khẽ lay động: “Chỉ cần Cơ gia nói vậy, nô đã đủ hài lòng.” Nàng ta không để ý đến ai trong yến hội, lúc này chỉ quan tâm đến mình Cơ Bạch.
Sau đó là màn dâng lễ vật, đa số đều tặng mĩ nam, đều là những mĩ nam hiếm thấy vơ vét khắp Ma giới. Thánh nữ lập tức lộ nguyên hình, đủ loại mĩ nam xoa tay bóp chân cho nàng ta, hết sức ân cần.
Tô Mặc nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: “Hoa gia với Thánh nữ đúng là giống nhau.”
Hoa Tích Dung phì một tiếng: “Gia chỉ thích Tiểu Mạch mát xa, những người khác gia chướng mắt.”
Vừa rồi Thánh nữ đối xử đặc biệt với Cơ Bạch đã khiến nhiều người bất mãn, chẳng những tân khách mà còn cả chúng trai lơ. Bình thường Thánh nữ đều yêu thương bọn họ, nên chúng cho rằng Cơ Bạch cũng giống như chúng, chỉ là Thánh nữ nhất thời hứng thú mà thôi. Đúng là trai lơ cũng thích ăn chua uống giấm!
Các trai lơ đảm nhiệm việc tiếp khách, hai người rất được Thánh nữ sủng ái đi vào điện trước, cầm thực đơn mời Cơ Bạch và Tô Mặc gọi món. Yến tiệc Ma giới cho phép khách được chọn món mình thích, nhưng Cơ Bạch và Tô Mặc nhìn tấm thực đơn làm bằng da dê tinh xảo lại nhíu mày, nó không có hình vẽ gì, chữ viết cũng là chữ Phạn cổ của Ma giới, hai người họ không thể đọc được.
Tô Mặc ngước mắt nhìn thoáng qua Hoa Tích Dung, nào biết Hoa Tích Dung cũng nhún vai, “Gia cũng không biết, đây là thể chữ của Ma tộc bản địa, tâm tư gia đều ở Nhân giới, thông hiểu bảy quốc ngữ Nhân giới, biết tiếng thông dụng của Ma giới, nhưng hoàn toàn không biết cái này. Gia chưa bao giờ đến Thánh nữ thành, thật sự không rõ văn tự của bọn họ.”
Thiếu niên cầm thực đơn vô cùng khinh thường, ở Ma giới mà không biết chữ là hạng người thấp kém, xem ra bọn chúng cũng chẳng hơn gì, nên hắn sinh tâm tư muốn trêu chọc. Hắn dù sao cũng là người trong nội cung, chưa từng nhìn thấy lệnh truy nã, nên không biết lai lịch của ba người, chỉ biết là bọn chúng tới đoạt ân sủng, dựa vào mĩ mạo tranh giành tiền đồ.
Mấy tên trai lơ đều là các mĩ thiếu niên Ma tộc, khí chất cao nhã xuất chúng, mới tới đây được ba năm thắng, hiểu văn tự cổ, hơn nữa còn có biện pháp lấy lòng Thánh nữ. Bọn chúng thanh tú động lòng người, làn da ngăm đen, đều là mĩ nam hiếm thấy, ai ai cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn ba người Hoa Tích Dung.
Tuy ngôn ngữ không thông, nhưng Tô Mặc nhìn ra được tâm tư của bọn chúng. Nàng hơi cong môi, gõ nhẹ Thiên Thư, dùng thần thức truyền âm: “Dung Túc, ngươi có đó không?”
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng thiếu niên: “Nữ nhân, ta đây, không có chuyện không gõ cửa, ngươi gặp phiền toái sao?”
“Giúp ta nhìn xem.”
“Ngươi thật phiền phức, chút chuyện nhỏ này cũng tìm ta.”
“Người tài nhiều vất vả, những thứ này ta xem không hiểu.”
“Ừ, món ăn Ma giới khác với Nhân giới, hơn nữa thực đơn này có lẽ là chúng cố ý mang đến, chứ quý tộc cũng chẳng mấy ai xem được, chỉ có người bản địa mới hiểu thôi. Trên đó gần như đều là súp, không thể ăn no, nói sai lời sẽ thành trò cười cho mọi người. Ngươi cứ chọn món thứ ba, thứ năm, thứ chín…”
Tô Mặc lập tức làm theo lời hắn, thiếu niên kia kinh ngạc liếc Tô Mặc mấy lần, không ngờ hắn ta cũng không ngu xuẩn như mình nghĩ.
Chúng thiếu niên nhanh chóng mang món lên: thịt bò hầm, gan ngỗng, tôm hùm, bánh sợi không ruột, măng khô vàng, còn thêm hai phần súp bồ câu nấu với cẩu kỷ. (*một vị thuốc đông y)
Người thứ hai được Thánh nữ sủng ái thì phục vụ Cơ Bạch, sắc mặt có chút khó coi, hắn rót rượu, ánh mắt khinh thường, suy đoán nhất định nam nhân này sẽ tranh giành ân sủng với hắn.
Hắn nhịn không được lầm bầm bằng tiếng Ma giới: “Đẹp mã thì có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Tô Mặc nhướng đuôi mắt, ngón trỏ mơn trớn Thiên Thư, đột nhiên cũng đáp lại bằng tiếng Ma giới: “Ngươi cũng thế thôi, biết chút tiếng địa phương thì có gì đặc biệt hơn người?”
Thiếu niên kia không ngờ Tô Mặc lại biết bản ngữ, hắn càng thêm hoảng sợ, lập tức xoay người xám xịt bưng chén dĩa bỏ đi.
Hoa Tích Dung cười khẽ: “Làm sao ngươi hiểu được lời hắn nói?”
Tô Mặc mở to mắt: “Bí mật.”
Dung Túc lại dùng thần thức truyền âm, giọng không vui: “Nữ nhân, vừa rồi câu kia ngươi chưa nói đủ, lần sau bản công tử sẽ chậm một chút, ngươi nghe hai lần rồi hãy lặp lại.”
Tô Mặc cười cười, “Dông dài, ta biết rồi.”
Nhưng khi đối phương lấy dụng cụ ăn của Ma giới ra, Tô Mặc lập tức lộ nguyên hình. Tuy nàng từng nghe nói quý tộc Ma giới có vài quy củ dùng bữa, nhưng trước giờ nàng vẫn quen dùng đũa, vô cùng không thích mấy dụng cụ kì quái này, dù sao Nhân tộc Trung Nguyên chưa bao giờ ăn bằng dao nĩa.
Sau khi lên món chính, Tô Mặc có chút khát nước, nàng bưng bát sứ lên nhấp nhẹ một ngụm, Dung Túc muốn nhắc nhưng không kịp nữa, đó là nước trà dùng để súc miệng trước khi ăn. Hơn nữa thức ăn của Ma tộc phong phú, khoảng hơn mười loại, Dung Túc càng không thể nói rõ cái nào dùng loại dao nĩa nào, Tô Mặc chỉ đơn giản dùng muỗng thưởng thức, các quy củ không phù hợp xuất hiện liên tục.
Hoa Tích Dung cười cười phong tình, hắn chậm rãi dùng dao nĩa cắt thịt cho nàng, trải khăn ăn trắng trước mặt Tô Mặc, còn giúp nàng bóc thịt vỏ trai, chuẩn bị tốt hết thảy mới bưng đến cho Tô Mặc. Hắn nhỏ nhẹ nói: “Lần này gia hầu hạ ngươi, cứ từ từ mà ăn.”
Tô Mặc khẽ giật mình, bình thường đều là nàng chia thức ăn cho hắn, hiếm khi được hắn phục vụ như vậy. Nàng lấy hai đôi đũa trong Thiên Thư ra, đưa cho Cơ Bạch một đôi, còn mình gắp một miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, mùi vị thật không tệ.
“Không phải là ăn như thế, bọn chúng thật thô tục.” Bên cạnh bỗng có người khinh bỉ nói.
Tiếng phổ thông Ma giới Tô Mặc nghe hiểu, nàng quay đầu nhìn sang, thấy người nọ mặc trang phục quý tộc. Tô Mặc cười nhẹ: “Chúng ta thích ăn thế đấy, có liên quan gì đến các hạ?”
Quý tộc đó chưa từng gặp qua ba người Hoa Tích Dung, hắn cười lạnh: “Các ngươi đến làm trai lơ sao, cho rằng xinh xắn thì sẽ được chọn? Không hiểu quy củ gì cả, chẳng lẽ là người Nhân giới? Ngay cả mấy món ở nhà cũng chưa ăn mấy lần mà chạy ngàn dặm xa xôi qua đây ăn đồ Ma giới, đúng là xấu hổ mất mặt.”
Tô Mặc giận quá hóa cười: “Nói vậy các hạ ăn được vài món Ma giới nghĩa là thân phận rất cao quý sao?”
Tên quý tộc hừ lạnh: “Bất kể thế nào, Ma giới chúng ta vốn đã cao quý rồi, các ngươi là đám Nhân loại hạng ba, chạy tới đây tham dự yến hội thì nghĩ mình rất giỏi sao?” Hắn gõ gõ bàn, nhưng lại thiếu hai ngón tay.
Tô Mặc như cười như không: “Ma giới có rất nhiều yến hội, cũng có rất nhiều người cao quý hơn các hạ.”
Lúc này, gã vừa rồi bị Tô Mặc chế nhạo lại đi tới, cười nói: “Vị công tử này, ăn cơm ở đây phải giữ quy củ.”
“Giữ quy củ, quý tộc Ma giới quá tự cho là đúng, ta chỉ cần no bụng, ta muốn ăn thế nào thì ăn thế đó. Nếu ta là ngươi ta sẽ mang món ngon lên, ít nhất ở đây sẽ không nháo ra chuyện gì, gia chủ cũng được nở mày nở mặt. Nếu tân khách tranh cãi, ngươi cảm thấy ai bị mất thể diện?”
Tên kia lập tức nghẹn họng, người bên cạnh lại khinh thường: “Thôi, đừng chấp nhặt với đám thấp kém đó nữa.”
Đang nói, đột nhiên Đinh đại nhân ngồi ở phía xa thấy Cơ Bạch và Tô Mặc thì hai mắt sáng rỡ, vội vàng đi tới.
Tên quý tộc quét mắt qua, biết là Đinh đại nhân, hắn vội vàng đứng dậy, “Đinh đại nhân, lần trước người nói đã mời đến hai vị thần y trị liệu ngón tay cho ta, chuyện thế nào rồi?”
Đinh đại nhân cười cười: “Đúng là có duyên, ngươi đang ngồi cạnh hai người họ đấy.” Ông chỉ vào Cơ Bạch và Tô Mặc, sắc mặt tên quý tộc vô cùng đặc sắc.
Tô Mặc cười cười: “Loại người thấp kém như chúng ta không trèo cao nổi quý tộc ngài đâu.”
Hắn ta lập tức đỏ mặt, không ngờ mình lại mạo phạm thần y, liền vội vàng cúi đầu tiến lên nhận lỗi. Đám trai lơ đứng xa thấy vậy lại không biết xảy ra chuyện gì.
Cơ Bạch và Hoa Tích Dung nói nhỏ với nhau mấy câu, Hoa Tích Dung như cười như không, chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo, mọi người lên chúc thọ Thánh nữ, biểu diễn vô số tiết mục, chuẩn bị rất kĩ càng công phu.
Thánh nữ ngồi ở ghế chủ vị, tuy bên cạnh đều là mĩ nam đấm bóp mát xa nhưng sắc mặt nàng ta lại lạnh nhạt nhìn tiết mục biểu diễn, khi thì ngáp một cái, khi thì trêu chọc hai câu với mĩ nam bên cạnh, không có chút hứng thú gì với mấy thứ kia.
Cùng lúc, Cơ Bạch đột nhiên cầm ly rượu đứng lên. Hắn bước tới trước, tóc bạc bay bay.
Mọi người và cả Tô Mặc đều giật mình, Cơ Bạch bước lên mời rượu Thánh nữ, nói: “Hôm nay là sinh thần của người, Cơ mỗ bất tài, cũng tới trợ hứng!”
“Ồ? Cơ gia trợ hứng cho nô? Thật quá tốt rồi!” Thánh nữ vui vẻ ngồi thẳng dậy.
Hoa Tích Dung cười cười, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, ngực ôm thất huyền cầm, mười ngón đặt lên, chậm rãi gảy từng nốt. Tiếng nhạc du dương bay khắp ngõ ngách cung điện, như tiếng mưa rơi, tiếng châu rơi xuống khay ngọc, từng điệu từng điệu thấm lòng người.
Dưới tiếng nhạc, áo choàng đen của Cơ Bạch rơi xuống, thân mặc trường sam màu thủy lam, trường kiếm ra khỏi vỏ, chân bước theo Thất Tinh bộ pháp của núi Côn Luân, kiếm ý vũ động như gió như mưa, mây trôi nước chảy thành một màn múa kiếm.
Hắn vừa múa, vừa thì thầm:
“Lau lách xanh tươi rậm rạp, Bạch Lộ* như sương.
Người hiện giờ đang ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi, càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi, giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.
Lau sậy rậm rạp, Bạch Lộ chưa sáng.
Người hiện giờ đang ở mép nước.
Ngược dòng tìm theo mãi, ngăn trở cũng tiến lên.
Thuận dòng theo đến nơi, nước trong soi bóng.”
(*Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.
Kiêm gia thê thê, bạch lộ vị hi.
Sở vị y nhân, tại thủy chi mi.
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả tễ.
Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung trì.)
(*) Bạch Lộ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt. (wiki)
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn