Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Tình Yêu Của Ngu Nhiễm (Hạ)
an đêm, sao giăng đầy trời, ánh trăng bàng bạc.
Ngu Nhiễm lại đi tới bờ sông bên cạnh, sương mù mông lung.
Hắn đoán nàng nhất định sẽ ở chỗ này, quả nhiên đi về phía trước một đoạn, liền thấy được một bóng dáng yêu kiều cực mỹ.
Ngu Nhiễm híp hai mắt, nữ tử này đẹp như tranh vẽ, nàng đẹp đến mức hoàn toàn không giống như là thực. Vậy mà, nàng trong mộng ảo lại vô cùng chân thật. Xinh đẹp thanh lệ, tuyệt thế động lòng người, nét đẹp phong hoa tuyệt đại. Trong ánh mắt lại ẩn chứa nét ưu thương nhàn nhạt, khiến người ta vừa thấy đã thương.
Ngu Nhiễm trong lòng lập tức sinh ra một chút rung động khó tả, hệt như gợn sóng lay động dưới cơn gió đêm trăng. Nghĩ đến tình cảnh hai người hiện tại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Hắn càng nghĩ càng vui mừng, càng nghĩ càng hài lòng. Không ngờ cảm giác tỉnh ngộ lại tốt đẹp như vậy. Hắn không cần phải nếm thêm nỗi khổ tương tư nữa. Thậm chí có thể thường xuyên cùng với nàng hẹn hò ở đây. Hơn nữa ở nơi này cũng không có Văn Nhân Dịch, hắn không cần lo lắng mà theo đuổi tình cảm chân thành trong lòng mình.
Nghĩ đến đây, hắn lười biếng bước chân đi về phía trước hai bước, đứng cách nàng một nơi không xa.
Làn gió mát phất qua khuôn mặt nàng. Tô Mặc không quay đầu lại cũng đã biết đối phương chính là ngu Nhiễm. Nàng lồng đầu ngón tay vào ống tay áo, âm thanh thong thả lạnh nhạt, cao quý ưu nhã nói: "Ngươi đã đến rồi."
Ngu Nhiễm đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, từ từ nghiêng người, khụy gối mà ngồi.
Ánh mắt hắn nhìn qua bốn phía, một hồi lâu mới khe khẽ phát ra một tiếng thở dài nói: "Hôm nay cô nương chọn nơi này không tệ, thảm cỏ rậm rạp xanh mơn mởn thoải mái như thế, vậy hai người chúng ta liền tỷ võ ở đây đi đi, thế nào?"
Tô Mặc lạnh nhạt nói: "Ngươi nói không đúng rồi, sân cỏ rất thoải mái, nhưng tỷ võ thì không thích hợp cho lắm."
Ngu Nhiễm hỏi "Vì sao?"
Tô Mặc nghiêng qua con ngươi, mặt mày xinh đẹp rạng rỡ phát sáng nói: "Hiện tại thảm cỏ này thích hợp nhất chính là nằm lên nó ngắm những vì sao, ngươi sao không thử một lần?"
Ngu Nhiễm vỗ vỗ bên người, cười nói: "Không bằng nàng cũng cùng thử với ta đi?"
Tô Mặc tư thái mỏng manh xinh đẹp, gót sen uyển chuyển đi về phía hắn, ngồi ở bên người hắn, từ từ nằm nghiêng, ánh mắt như nước.
Ngu Nhiễm không nhịn được nói: "Sao đêm nay vô cùng sáng, cỏ nơi này cũng đặc biệt mềm mại, người cũng rất đẹp."
"Vậy sao?" Tô Mặc liếc nhìn hắn.
"Ừ, làm lòng người cũng vui vẻ thoải mái." Ngu Nhiễm cởi áo ngoài ra, từ từ đắp lên trên người nàng, thanh bội kiếm đặt ở một bên.
Tô Mặc nằm nghiêng ở bên người hắn, híp mắt lại, giống như con mèo nhỏ mỹ lệ lười biếng, nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách với hắn. Ngu Nhiễm không khỏi cảm thán thời khắc ấm áp này thật sự làm cho người ta vui vẻ. Đáng tiếc hắn lại không thể tiến lên ôm lấy thân thể của nàng, hung hăng hôn cho thỏa, chỉ có thể giả bộ trưng ra bộ mặt phớt lờ. Cái này thật đúng là nằm mơ cũng không thể khiến hắn muốn làm gì thì làm. Hắn thật sự cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà, Tô Mặc đã chậm rãi nói: "Chỉ tiếc ngày mai ta không thể tới đây nữa rồi."
Ngu Nhiễm nói: "Vì sao?"
Tô Mặc mấp máy môi, "Không có vì sao cả."
Ngu Nhiễm nằm cạnh nàng, sắc mặt trầm xuống nói: "Ta đã nghe Tô gia nói tìm người tới cầu hôn nàng, có phải hay không?"
Tô Mặc sóng mắt lưu chuyển, lạnh nhạt nói: "Xem ra ngươi đã biết, ngươi quả nhiên là tin tức rất linh thông."
"Bọn họ là những người nào?" Ngu Nhiễm hỏi.
"Ba người, thân phận đều rất cao quý." Nàng đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng nghịch đầu ngón tay, y phục trắng phiêu động theo gió.
"Nói như vậy Tô tiểu thư là muốn chọn một trong ba có phải hay không?" Ngu Nhiễm ngửa người về phía sau, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi.
"Không sai, ba chọn một, ta sẽ thành thân sớm thôi." Nàng ánh mắt nhàn nhạt.
Ngu Nhiễm không khỏi cắn răng, hắn thầm hận, trong mộng thế mà cũng bị nữ nhân này hành hạ đến vậy.
Hắn không ngờ đường truy thê của mình ở trong mộng cũng nhấp nhô dài dòng như thế. Tất nhiên trong mộng gả cho người khác cũng không phải thật. Nhưng kì lạ là có vô số trở ngại cản đường hai người bọn họ. Hắn không khỏi nheo mắt, nhướng mày kiếm.
"Xem ra ta thành thân làm ngươi thất vọng?" Tô Mặc khẽ cười, từ từ ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn.
"Cõi đời này không người nào có thể làm cho ta thất vọng." Ngu Nhiễm nâng con ngươi nói.
"Lần trước ngươi nói yêu thích ta, ta cho là ngươi sẽ thất vọng." Tô Mặc sâu kín thở dài, ánh mắt phức tạp.
"Ta hiện tại vẫn rất ưa thích nàng, mà ta sẽ không thất vọng, bởi vì ta sẽ làm ba người bọn họ tuyệt vọng."
"Tuyệt vọng? Là có ý gì?"
"Tới một ta giết một, tới hai ta giết hai, tới ba ta liền giết ba người."
"Ngươi đang nghiêm túc?" Tô Mặc không thể tin nhìn hắn.
"Khanh khanh, ta giống người thích đùa lắm sao?" Ánh mắt Ngu Nhiễm rất nghiêm túc.
"Khanh khanh?" Tô Mặc có chút kỳ quái về cách xưng hô này, tiếp theo nói: “Nhưng mà ba người bọn họ đều có thân phận địa vị rất cao trong giang hồ, không ai dám ra tay với họ, thân phận của ngươi tuyệt đối không thể so sánh được.”
“Nàng thật là xem thường ta, ta mà dễ đối phó sao.” Ngu Nhiễm làm động tác cắt cổ.
Tô Mặc che miệng, đôi đồng tử sáng lấp lánh. Nàng biết hắn là người nói ra thì sẽ làm được, liếc hắn một cái nói: “Mặc dù sống chết của bọn họ ta không để trong lòng, chỉ là bọn họ chính là người cha ta tìm về để làm tấm khiên bảo vệ cho ta. Ngươi nếu giết họ rồi, tương lai của ta càng thêm khổ sở. Dù sao ta cũng là nữ nhân thân thuần âm, thân phận của ta vô cùng phiền phức.
“Ta biết, nàng đang sợ người đã bắt nàng đi có phải hay không?” Ngu Nhiễm hơi nghiêng mắt. Thầm nghĩ rằng những hòn đá cản đường trong giấc mộng này có thể dễ dàng xử lý được, lại không ngờ đường truy thê bấp bênh đến thế.
“Ngươi đã biết rồi?” Lúc này Tô Mặc chầm chậm nâng mắt, mục quang trầm xuống.
“Không sai, ta đã biết rồi.” Ngu Nhiễm nhỏ giọng trả lời.
“Ta không còn là xử nữ.”
“Ta biết.”
“Ngươi để ý sao?” Trong lòng Tô Mặc trầm xuống một nhịp, đột nhiên cười lớn một tiếng, “Kỳ thật bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ để ý.”
“Ta không để ý.” Lúc này ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn Tô Mặc đầy chân thành.
“Ngươi… nói đùa.”
“Ta không nói đùa, ta thật sự không để ý.”
Ngu Nhiễm thầm nhủ đến cả Văn Nhân Dịch hắn còn không thèm để ý, huống chi chỉ là mộng cảnh hư huyễn chứ.
Hắn thề son sắt: “Ta có thể không để ý quá khứ của nàng, không để ý nàng đã từng gặp phải chuyện gì, vả lại nàng càng thương tâm, ta càng phải đối tốt với nàng, thậm chí còn phải tốt hơn nữa, bởi vì chỉ có ta mới là người thật lòng muốn cưới nàng làm thê tử.”
“Lời này là thật sao?” Tô Mặc ánh mắt lấp lánh.
“Nàng không tin ta ư?”
“Hai chúng ta hiểu nhau không nhiều lắm.”
“Nhưng mà ta đã thích nàng rất lâu rồi, ta đến nơi này chính là vì nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Nàng nhìn về phía hắn, khó tin đánh giá nam tử này. Ánh mắt nàng dần trở nên ấm áp, thậm chí trong lòng còn có nơi từ từ tan chảy ra. Nàng đột nhiên phát hiện, đằng sau dáng vẻ lười biếng không để ý của hắn này lại là phong thái không chịu thỏa hiệp, không chịu từ bỏ, cao ngạo ngông nghênh.
Ngu Nhiễm điềm nhiên nói: “Ta biết hiện giờ trong lòng nàng còn có vết sẹo chưa giải được, nên nàng mới không chịu chấp nhận ta có phải hay không?”
Tô Mặc mở đôi môi hồng nhưng lại không nói được lời nào. Nàng cảm thấy hắn không giống như mọi ngày.
“Có điều ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp cho được người này, nếu không gặp được ta cũng sẽ đi tìm hắn, quyết liệt đối đầu với hắn.”
“Không được.” Tô Mặc kêu lên, ngay cả nàng cũng bị dọa cho sợ.
“Tại sao lại không được?” Ngu Nhiễm nâng đôi chân mày, hắn có chút khó hiểu. Mặc dù chỉ là một giấc mộng, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy dường như ẩn dấu chút gì không ổn.
Tô Mặc nói: “Ngươi không nên đi tìm hắn, ta không muốn gặp lại người đó.” Nàng hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tóm lại nếu gặp hắn, ngươi cũng phải trốn đi.”
Ngu Nhiễm lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại phải trốn? Tên nam nhân đã từng chạm nàng kia, nếu nàng cứ nhớ mãi không quên, thế thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Ngu Nhiễm hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, nếu nàng cứ khúc mắc không giải, thì hắn làm sao có thể lay động tâm can nàng đây?
Trong lòng hắn cảm thấy cái nam nhân tưởng tượng kia hoàn toàn không là cái gì so với Văn Nhân Dịch? Chỉ là trong mộng, nàng không nhớ Văn Nhân Dịch mà lại xuất hiện nhân vật như vậy, thật kỳ quái.
Dù là cảnh trong mộng, hắn cũng bất giác có chút hiếu kỳ với tên nam nhân này.
Tô Mặc bất giác mấp máy môi, nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lóe vẻ trầm tĩnh mà bi thương, chầm chậm nói: “Nói tóm lại lời ta đã tận, hôm nay không còn sớm nữa, ngươi về trước đi thôi!”
Âm thanh của nàng vô cùng lạnh nhạt, mang theo tiếng nước chảy róc rách, ánh trăng băng lãnh, vẻ hàn lạnh nói không hết.
Ngu Nhiễm biết nàng đây là hạ lệnh đuổi khách, bất giác nói: “Tại sao?”
“Bởi vì ta cao hứng. Còn có, về sau ngươi đừng đến tìm ta nữa.”
“Nàng bảo ta không cần tìm nàng nữa sao?” Ngu Nhiễm nâng đôi chân mày, không ngờ đối phương lại đối xử với mình như vậy.
“Đúng vậy, ngươi đi đi, về sau vĩnh viễn đừng đến tìm ta.” Nàng lạnh nhạt nói với hắn một tiếng, trong giọng điệu hoảng hốt mang vẻ kiên quyết.
Ngu Nhiễm ngẩn ra trong chốc lát, nhìn nữ tử trước mắt đột nhiên trở nên ngang ngạnh, hắn cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mày ánh mắt người đó, nhìn thật lâu nhưng cũng không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.
Thần sắc hắn có chút lạnh, giữa chân mày lộ ra tia rối rắm nặng nề, tâm tình càng thêm phức tạp.
“Tại sao chứ?”
Tô Mặc cũng không nhìn hắn, trong ánh mắt nàng dường như mang theo chút ghét bỏ, lạnh nhạt nói: “Những việc này ta không muốn người khác biết, ngươi hà tất làm ra bộ dáng hiểu rõ ta? Chúng ta lẽ nào là bạn bè ư?”
“Chúng ta không phải là bạn bè.” Ngu Nhiễm nhỏ nhẹ trả lời, hắn chỉ muốn làm tình nhân với nàng mà thôi.
“Nếu ngươi là bạn của ta, có lẽ còn có tư cách này không phải hay sao?”
Ngu Nhiễm nhỏ nhẹ “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Cho nên ngươi tính là cái gì của ta đây? Ngay cả bạn bè cũng không phải, giữa ta và ngươi vốn dĩ chỉ là người xa lạ mà thôi.”
“….” Ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn nàng, đồng tử có chút ảm đạm.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, vả lại vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi.”
Thời khắc này nàng đã thay đổi rồi, thay đổi càng thêm lãnh mạc, càng như cách xa ngàn dặm, có chút không thể hiểu nổi.
Ngữ khí nàng rất lạnh, ánh mắt càng lạnh, không gì có thể lạnh hơn nữa.
Mộng cảnh, dù là mộng cảnh, nhưng lại là hiện thực vô cùng vô tận.
Ngu Nhiễm càng không động, hắn trầm giọng nói: “Mặc dù không phải là bạn, lẽ nào trong lòng nàng từ trước đến nay đều không có ta sao?”
“Trong lòng ta chưa từng có ngươi.” Tô Mặc trả lời.
“Thế thì tại sao nàng mỗi đêm đều đợi ta?” Ngu Nhiễm hỏi.
“Bởi vì nhàm chán.” Tô Mặc lạnh nhạt trả lời: “Ta vốn dĩ là nữ nhân nội tâm trống rỗng nhàm chán.”
“Lẽ nào nàng không thích ta?”
“Thật xin lỗi, trong lòng ta đã sớm có người khác rồi.”
“Là ai?” Ngu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
“Người đó tốt hơn ngươi, trong lòng ta đã không thế chứa thêm người nào khác nữa, hắn vẫn cứ ở trong lòng ta.”
Nghe thế, hắn cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy bi phẫn, cảm thấy đau đớn vô cùng, thậm chí là tuyệt vọng thống khổ.
Thì ra ngay cả trong mộng nàng cũng không thể chấp nhận ta. Lẽ nào trong mộng còn có nam nhân nào đó ẩn dấu trong lòng nàng?
Đột nhiên, Tô Mặc dựng đôi mày đẹp lên trừng hắn nói: “Ta vừa mới nói ngươi đi đi, ngươi là kẻ điếc sao, lẽ nào ngươi không nghe thấy sao?”
“Ta nghe thấy rồi.” Ngu Nhiễm rốt cuộc chầm chậm gật đầu.
“Nếu đã nghe rồi, ngươi vì sao còn chưa đi?” Tô Mặc giọng điệu vô tình chỉ trích Ngu Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Ta chưa từng thấy qua nam nhân nào phiền phức, da mặt dày như ngươi.”
Nghe xong lời này, lòng Ngu Nhiễm có chút đau đớn, “Được rồi, ta đi.”
Tô Mặc vẫn nhìn theo bóng hắn, lành lạnh nói: “Ta ở bên bờ hồ kỳ thật chỉ muốn an tĩnh một mình, ta buồn chán mới tỉ võ cùng với ngươi, ta thật sự đã không muốn nhìn thấy ngươi nữa, bởi vì ta xem thường ngươi.”
Ngu Nhiễm vốn dĩ đi rất chậm, đi mà còn do dự. nhưng lúc này đã chịu không nổi nữa rảo bước li khai.
“Ngu Nhiễm.” Tô Mặc nhìn bước chân hắn càng đi càng xa, đột nhiên gọi một tiếng, giọng điệu của nàng dường như không nỡ.
Ngu Nhiễm một lần nữa bước chậm lại.
Lúc này Tô Mặc lại cắn cắn môi nói: “Tóm lại…ta sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi.”
“Biết rồi.” Ngu Nhiễm trong lòng có chút đau đớn, bất kỳ một nam nhân nào đều có dũng khí và chính trực của mình.
Hắn chầm chầm rời đi, mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng trào ra một tia lãnh ý.
Dù là trong mộng nàng cũng cự tuyệt mình, bài xích mình. Hắn bất giác tự cười, từ khi nào thì hắn bắt đầu lo được lo mất? Hắn cư nhiên lại vì một nữ nhân mà trở nên không giống mình nữa.
Hắn chầm chậm đi về phía trước, bước chân lảo đảo, trong lòng như chết lặng. Hắn vì nàng lo được lo mất, nàng lại chưa từng để hắn vào trong mắt. Trong lòng hắn hỗn loạn nhưng chua xót nhiều hơn. Hắn đang nghĩ, từ đầu đến cuối rốt cuộc hắn đã sai ở đâu?
Lẽ nào thật sự chính hắn quá dây dưa, quá cố chấp? Hay là Tô Mặc thật quá lạnh lùng quá vô tình? Cảm giác yêu một người khó chịu đến như vậy, dù trong mộng cũng không ngoại lệ. Lần này rời đi, giữa hắn và Tô Mặc rốt cuộc đã kết thúc rồi, dù cho tỉnh mộng cũng không có cơ hội gặp lại nữa.
Hắn bước đi khoảng vài trăm bước, lại nghĩ đến cái áo khoác còn để lại nơi đó, còn có bội kiếm. Lẽ ra trong mộng cảnh hắn có thể không cần để ý những cái này. Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xoay người vòng lại.
Khi Ngu Nhiễm theo đường cũ chầm chậm trở về, bất ngờ nhìn thấy nữ tử đang ôm chặt lấy hai chân mình, cắn cắn môi ngồi trên thảm cỏ, ôm áo hắn mà rơi nước mắt.
Hắn bất giác ngẩn người, ngu ngốc đứng ở đó, nàng cư nhiên lại ôm lấy áo hắn, tay cầm thanh kiếm của hắn.
Thì ra nàng cũng rất đau lòng, thì ra nàng…
Vậy mà, sau khi Tô Mặc nhìn thấy hắn, vội vàng lau nước mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi đã đi rồi, còn trở lại làm cái gì?”
“Không quay lại làm sao biết được nàng cư nhiên đang khóc chứ.” Giọng nói của hắn mang chút vui mừng.
“Ta khóc là vì ban đêm gió lớn, cát bay vào mắt thôi.”
“Vậy ta giúp nàng thổi.”
“Không cần.”
Ngu Nhiễm lại chầm chậm ngồi xuống, nhìn áo mình đang nằm trong tay nàng, lòng có chút vui vẻ, “Kỳ thực nàng không nỡ để ta đi có phải hay không?”
Tô Mặc cắn cắn môi, “Ta chỉ là lấy áo của ngươi lau nước mắt thôi.”
Nhìn thấy bộ dạng nói dối của nạng, Ngu Nhiễm nhịn không được chầm chậm vươn tay ra, hắn cảm giác được nàng trong mộng có rất nhiều bí mật. Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt như châu ngọc của nàng, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Vậy mà nàng không từ chối. Ngu Nhiễm trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng điên cuồng. Thái độ của nàng đối với mình quả nhiên có chút khác biệt.
Hắn hỏi: “Nàng đang lo lắng cho ta có phải hay không?”
“…”
“Lo ta không phải là đối phủ của nam nhân kia? Lo cho tính mệnh của ta?”
“…”
“Trong tim nàng căn bản không có ai khác đúng không? Vừa rồi nàng chỉ cố ý làm ta tức giận bỏ đi mà thôi.” Hắn nhịn không được hỏi liền ba câu.
Tô Mặc nhìn hắn thật lâu, rồi gật đầu, “Con người chàng da mặt vừa dày vừa không nói lý lẽ.”
Ngu Nhiễm nhếch mép cười, “Đối với nữ nhân từ trước tới nay luôn tự chủ trương như nàng, da mặt phải dày thì mới được.”
Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, rũ mắt nói: “Nam nhân đó không phải là nhân vật đơn giản, chàng tốt nhất không nên đi tìm hắn. Đương nhiên nếu là ai lấy ta cũng đều sẽ không tốt. Ta là thân thuần âm, số phận xoay chuyển trong tay nam nhân có quyền thế. Ta gả cho bất kỳ nam nhân nào cũng đều không có lợi cho người đó. Bất luận là ai lấy ta, cả đời đều không được an ổn. Ta chỉ vì muốn tốt cho chàng, cho nên ta tuyệt đối không thể lấy chàng. Tốt nhất chàng nên quên ta đi.”
Ngu Nhiễm nói: “Đừng sợ, về sau ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ chứng minh mình có thể bảo hộ được nàng.”
Ngu Nhiễm thầm nhủ rằng, trong hiện thực, dựa vào thân phận tôn quý, dựa vào thực lực của mình, hắn đương nhiên có thể dễ dàng bảo hộ được nàng.
Tô Mặc trong mộng thực sự khiến người ta thương tiếc. Hắn đã nhìn quen mặt lạnh lùng cường thế của nàng, mà nay Tô Mặc lại có một phong tư tiểu nữ nhi ý nhị khác.
Có điều, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Tô Mặc trong mắt hắn nhìn như thế nào cũng đều thấy đẹp.
“Chàng còn muốn tìm người đó hay không?” Tô Mặc nhìn hắn hỏi, “Chàng tuyệt đối không được đi tìm hắn, hắn là kẻ rất có quyền thế.”
“Đó là việc của ta.” Ngu Nhiễm thâm tình nhìn nàng nói, “Ta chỉ muốn hỏi nàng… trong lòng nàng có để ý đến ta hay không?”
Lúc này Tô Mặc nhìn chằm chằm hắn một lúc, gò má ửng hồng, nhè nhẹ gật đầu.
Tim Ngu Nhiễm nhẹ run lên, lòng như nở hoa. Cảm nhận được nàng có tình ý với hắn, Ngu Nhiễm vui mừng khôn xiết, cứ như đang nở rộ pháo hoa sáng rực.
Tình yêu thì ra chính là cảm giác như thế này, lúc khiến người ta vui vẻ, lúc khiến người ta đau buồn. Giống như đang thưởng thức quả mật chua chua ngọt ngọt.
Trái tim hắn rất lâu mới có thể bình tĩnh lại. Không thể không nói thân thế của Yêu Cơ này quả thật vô cùng phức tạp và đáng thương. Nếu không phải Tô Mặc trong hiện thực trước sau gặp được hắn và Văn Nhân Dịch. Nếu không phải nàng biết cách tự mình cố gắng vươn lên, biết cách từng bước củng cố địa vị, biết cách tìm kế sinh nhai cho bản thân như thế nào, mà không phải là cứ tự trách thân phận mình; vậy nàng sẽ gặp phải cảnh tượng đau khổ hệt như cảnh trong mơ, thậm chí có khi còn thảm hại hơn.
Lúc này hắn lại nghĩ, kẻ bắt cóc nàng rốt cuộc có tồn tại trong hiện thực hay không? Nhưng hắn mặc kệ nam nhân kia là ai, dù cho là trong mộng, hắn cũng sẽ không tha cho kẻ đó.
Ngu Nhiễm lười biếng nằm trên cỏ, cánh tay gối sau đầu.
Tô Mặc cư nhiên lại nhẹ nhàng mà dựa vào người hắn, không có chút kháng cự nào. Đây là việc mà lúc hai người tỉnh mộng không bao giờ xảy ra.
Sương đêm nặng hạt, nàng cảm thấy giày có chút ướt. Nàng cởi giầy tất, lộ ra đôi chân ngọc xinh đẹp, nhẹ nhàng đạp lên cỏ.
Cỏ xanh mơn mởn cọ cọ dưới chân nàng, giọt sương lướt qua mu bàn chân, ánh mắt Ngu Nhiễm rơi vào chân nàng, chân của tiểu thư khuê các tuy chỉ có phu quân mới có thể nhìn thấy, nhưng Yêu Cơ nàng trước nay chưa từng đề ý. Hắn còn nhớ lúc thi tài khiêu vũ với Bách Hoa Đường, nàng cũng để chân trần như thế.
Ánh mắt Ngu Nhiễm nhịn không được dịu dàng nhìn qua, thật là gót chân trắng như tuyết, xinh đẹp như châu ngọc, sáng ngời đáng yêu.
Lúc trước Ngu Nhiễm không rõ vì sao có vài đế vương có sở thích “yêu chân” như thế. Thời khắc này, sau khi nhìn thấy chân ngọc của nàng, hắn rốt cục đã hiểu rõ rồi. Đôi chân ngọc ngà mỹ lệ trước mắt chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên đời.
Đột nhiên hắn vươn tay ra, bắt lấy chân nàng đặt vào lòng bàn tay mình, nhịn không được vuốt ve mắt cá chân xinh xinh.
Làn da dưới tay trơn bóng, vừa đầy nắm tay, mà tay của hắn cũng nhẹ nhàng cẩn trọng, tỏ rõ tâm ý khẩn trương trong lòng.
Hành động to gan của hắn khiến Tô Mặc bất giác ngẩn người. Đột nhiên hắn có chút hư hỏng chọc chọc lòng bàn chân nàng.
Tô Mặc vô thức “ưm” một tiếng, chuyển chân nhẹ nhàng đá lên người hắn.
Trong mắt Ngu Nhiễm, hành động này như trẻ con hờn dỗi vậy.
Mà nàng nhìn thấy ngón chân mình nhẹ nhàng cong lên, cả khuôn mặt ửng hồng, lòng hắn cũng vui vẻ vô cùng.
Tô Mặc hôm nay giống như trẻ con, lúc khóc, lúc buồn, lúc thương tâm, lúc tinh nghịch, quả thật khiến cho hắn đại khai nhãn giới. Hắn tin rằng Văn Nhân Dịch tuyệt đối chưa từng thấy qua mặt này của nàng. Thời khắc này hoàn toàn thuộc về hắn và nàng mà thôi. Thời khắc này khiến Ngu Nhiễm cảm giác hoàn toàn tâm viên ý mãn, niềm vui không gì sánh được.
Ngu Nhiễm dịu dàng cúi người xuống, hôn lên mắt cá chân nàng, hôn lên mu bàn chân nàng, lại hôn lên các ngón chân nàng.
Hai mắt Tô Mặc sáng lấp lánh, cũng không cự tuyệt, mà hắn nhịn không được hôn lên đùi của nàng, chầm chậm hôn dần lên phía trên, cho đến hôn lên môi của nàng, dịu dàng và ấm áp.
Lúc này hắn thật muốn vô sỉ với nàng hơn một chút nữa, nhưng chỉ sợ dọa đến giai nhân trong giấc mộng, đi ngược lại với ước muốn của mình.
Có điều, trong mộng quả thật quá tốt đẹp, căn bản sẽ không xuất hiện một tình địch đáng ghét như Văn Nhân Dịch.
Ở nơi không xa, một thiếu niên kiêu ngạo tuấn mỹ nhìn thấy Tô Mặc và Ngu Nhiễm, ánh mắt kiêu căng lóe qua một tia khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng liền chuyển thân bỏ đi.
Lúc này, hắn ôm lấy bờ vai thơm ngát của thiếu nữ, trên trời ánh sao long lanh, trăng sáng vằng vặt.
Lúc này, hắn nắm chặt tay nàng, chỉ mong chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (*Nắm tay nhau, bên nhau đến già)
Lúc này, nàng dựa vào lòng hắn, thời khắc dịu dàng kéo dài đến thiên trường địa cửu, địa lão thiên hoang.
Chỉ thấy hai người hôn nhau một hồi, vui đùa một trận, lại ôm lấy nhau, nằm trên thảm cỏ, lẳng lặng ngủ một đêm.
Nhưng khi Ngu Nhiễm thức dậy, làn gió ôn hòa thổi qua, bên hồ mát mẻ, lại phát hiện thiếu nữ bên cạnh đã không thấy đâu, bên người lưu lại một tờ giấy nhỏ, dùng đá đè lên, chính là bút tích của Tô Mặc, diễm lệ mà xinh đẹp: “Ngu Nhiễm, gặp được chàng ta rất vui. Tháng này ta rất nhanh sẽ phải đính hôn rồi. Sau này thật không thể ở cùng nhau được nữa. Chỉ tiếc ta không thể làm nữ nhân của chàng. Ngày hôm qua tất cả chỉ xem như một giấc mộng mà thôi.”
Ngu Nhiễm bất giác nhìn chằm chằm mảnh giấy, trong chốc lát đỡ lấy trán.
Hồi lâu, lại cười khẽ một cái, “Mộng à! Ta đương nhiên biết chứ.”
Đột nhiên, trong đôi đồng tử lóe qua thần sắc lợi hại thâm trầm, “Đính hôn sao… Ta cũng biết chứ, có điều, nàng nhất định phải làm nữ nhân của ta.”
*
Đường Trường An, một nam tử quần áo lụa là, tư thế oai hùng, thúc ngựa phóng tới. Nam tử trên ngựa ăn mặc chỉnh tề, xem ra vô cùng hào hoa phú quý bất phàm. Chính là Bạch công tử trong tam đại thế gia trên giang hồ.
Vào trong thành, hắn bất giác thở dài một cái.
Vừa mới đến hắn có chút khẩn trương, vả lại nghe nói Tô gia tiểu thư vô cùng mỹ lệ khả ái. Hắn đã từng xem qua tranh vẽ Tô tiểu thư, quả thật chính là mẫu người trong lòng hắn thích.
Hiện nay hắn đã có chút nóng lòng muốn đi nhìn nàng ta một cái. Thậm chí nghe nói công tử hai đại thế gia khác đều cùng nhau xuất phát rồi, hắn nhất định phải đến trước một bước. Thế là hắn chỉ mang theo ngân phiếu bên người, tự mình thúc ngựa tới đây. Đội ngũ rước dâu ba ngày sau mới tới. Hắn tin rằng Tô gia nhất định sẽ bị thành ý của mình làm cho cảm động.
Hắn áp chế một chút kích động trong lòng, thúc ngựa đi nhanh hơn.
Nhưng mà hắn vừa mới tới giao lộ, nơi con đường nhất định phải đi qua, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen quỷ dị.
Hắn vội kéo dây cương, tuấn mã dựng thẳng thân lên, chân trước giương cao, hí dài một tiếng.
Thân thủ người nọ quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng hắn, một cước đá bay hắn xuống ngựa, sau đó đánh một chưởng thật mạnh vào cổ hắn.
Tức thì, trước mắt hắn tối đen.
Lúc hắn tỉnh lại, nâng đôi mắt lên, phát hiện bên người cư nhiên lại nằm vài nữ tử trần như nhộng. Hắn lập tức chấn kinh, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình cư nhiên bị người ta đưa vào kỹ quán.
Hắn che lại những phần trọng yếu, vội vã muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại bị những nữ nhân kia chặn lại đòi ngân lượng. Nào ngờ trên người hắn một văn tiền cũng không có.
Túi tiền cư nhiên lại bị hắc y nhân kia lấy đi. Hơn nữa hắn còn bị bỏ lại làm tiền đặt cọc.
“Các vị từ từ một chút, ta không có ngân lượng.”
“Tối hôm qua vị công tử kia chỉ để ngươi lại làm tiền cọc.” Chúng tỉ muội lập tức cười khinh bỉ nói: “Các hạ không có tiền cũng đến kỹ quán, cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
Ngày tiếp theo, lập tức có người tuyên truyền trong các quán trà lâu rằng Bạch công tử giang hồ thế gia cư nhiên vào ngày cầu thân Tô gia tiểu thư, trên người không có một văn tiền lại chạy đến kỹ viện dạo chơi, sau đó cả người trần truồng chạy trốn. Từ đó về sau, danh dự đã bị quét sạch không còn gì.
*
Khương gia, là đại thế gia đứng thứ hai trên giang hồ, Khương công tử chính là nhân tuyển thứ hai. Nhưng mà tính cách của vị công tử này lại vô cùng cẩn thận.
Nghe nói hắn ta hàng ngày đều thích ẩn mình trong phòng không ra ngoài. Tính tình lãnh mạc, nói năng thận trọng. Phương diện sinh hoạt cũng rất ngiêm túc cẩn thận. Tính cách trước nay chưa từng vọng động, nữ nhân và bài bạc đều không đụng đến, bên người luôn có người bảo hộ. Thậm chí một lần đi nhà xí đều có năm tuyệt đỉnh cao thủ đi theo. Bốn người thủ ở bốn phương đông tây nam bắc. Còn lại một người thì thủ trên nóc nhà xí. Trước nay chưa từng có cơ hôi cho người khác tiếp cận. Dù cho lúc đi tắm cũng có người bảo hộ bên cạnh.
Nghe nói hắn dùng bữa trước nay đều không dùng đầu bếp cố định, để phòng ngừa có kẻ hạ độc trường kỳ.
Nghe nói mỗi tháng đều phải thay vài cái tửu lâu khác nhau, bên người luôn có người Đường môn chuyên thử độc thay hắn.
Ngu Nhiễm phải mất ba ngày mới trà trộn vào được tửu lâu mà hắn thường dùng cơm, giả thành người làm công sau nội đường. Mất một ngày cũng đã hiểu được quy luật dùng cơm của đối phương.
Có lúc dù cho đối phương có chuyên gia thử độc, nhưng loại thuốc sổ mãn tính lại không dể dàng thử ra được. Đương nhiên Ngu Nhiễm không muốn lấy mạng hắn, chỉ muốn hắn không thể đi cầu thân được thì thôi. Thuốc sổ không có độc dược, thời gian phát tác cũng không nhanh, nhưng cũng đủ để hắn làm bạn với nhà xí ba ngày bốn đêm rồi.
Lúc này Ngu Nhiễm còn phóng hỏa trong viện của đối phương, thiêu sạch đồ cưới, trên dưới vô cùng hỗn loạn.
Ngoài đường có một bóng người bay qua, chính là Ngu Nhiễm. Hắn quăng bộ đồ đen vào trong giếng. Ngón tay nhẹ nhàng chà chà thuốc sổ màu trắng, ánh mắt Ngu Nhiễm lộ một tia cổ quái.
Từ lúc hắn vào trong mộng, mộng cảnh quả thật là giống hệt như thật vậy, không giống với lần trước hắn tiến vào giấc mộng hoàng lương. Trong lòng bất giác ngàn vạn cảm khái. Dường như mỗi người trong mộng đều có ý nghĩ y như người thật vậy. Ai cũng đều có hỉ nộ ái ố.
Trong thành trì, có người mỗi ngày xem kịch vui, có người cãi và nhau trên đường, cùng có người bôn ba kiếm sống.
Ở ngoại thành, bách tính an cư lạc nghiệp, có người sửa đường, có người xây cầu.
Trong trong ngoài ngoài, ánh mắt Ngu Nhiễm lướt qua cảm xúc thâm trầm tối tăm, trầm mặc trong chốc lát.
Ngu Nhiễm tay cầm quạt, cẩn thận thử nói một câu với người kế bên, “Ngươi không có thật.”
Nào ngờ đối phương cư nhiên lại nhìn hắn đầy vẻ cảm thông, không những không biến mất mà còn giễu cợt nói một câu, “Vị công tử này không có việc gì chứ? Bệnh tình thật không nhẹ à, tuổi còn trẻ vậy mà bị điên, thật là đáng tiếc!”
Ngu Nhiễm hô hấp nghẹn lại, rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ những người trong giấc mộng này không chỉ có hắn và Tô Mặc, mà còn có rất nhiều người khác nữa hay sao?
Trước mắt chính là một thế giới ảo mộng rộng lớn. Bọn họ đều là người thật đang ngủ, sau đó không cẩn thận rơi vào trong giấc mộng này.
Ngu Nhiễm trong lòng lách tách một cái, bất giác thở dài một hơi. Xem ra Viện phu nhân xuất vốn lớn rồi. Giấc mộng hoàng lương nghe nói là tiên khí. Cư nhiên có thể dẫn đến vô số người trong mộng cảnh. Đều là mỗi người diễn một vai trò của riêng mình. Nếu là như thế, không ai có thể phát hiện mình đang nằm mộng. Ngu Nhiễm cảm thán.
Trước mắt thật là ----- mọi người đều mộng chỉ duy mình ta tỉnh.
*
Ngày thứ bảy, Ngu Nhiễm mặc hắc y, một mình đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn ra xa.
Một đoàn người cưỡi ngựa đến, chính là đội ngũ của Lục gia, thế gia giang hồ thứ ba.
Đội ngũ vô cùng lớn, nhân thủ vô số, bên trong xe ngựa chính là sính lễ phong phú.
Một người mặc cẩm phục hoa y ngồi trên ngựa, chính là Lục công tử, mục quang hắn lãnh ngạo nói: “Nghe nói chuyện gả nữ nhi này rất được người của sơn trang Tô gia coi trọng, tiểu thư Tô gia kia dường như cũng rất xinh đẹp.”
Một tên bên trái nói: “Cho nên lần này tam đại công tử thế gia đều tới cầu thân, có điều hai nhà kia đã xảy ra chuyện rồi, nhưng lại có lợi cho chúng ta.”
Một tên bên phải nói: “Có điều sự việc xảy ra cho hai nhà trước vô cùng kỳ quái, cho nên lão gia sắp xếp vô số cao thủ cùng nhau lên đường.”
Tên bên trái nói: “Lần này chúng ta chiếm được tiên cơ, xem ra tiểu thư Tô gia nhất định sẽ gả cho công tử rồi.”
Kẻ bên phải nói: “Chỉ tiếc điều ngươi biết không nhiều, kỳ thật nữ nhân kia lại có chút vấn đề.”
Lục công tử hỏi: “Ồ, là vấn đề gì?”
Kẻ bên phải nói: “Nghe nói nữ tử kia đã từng mất tích một đoạn thời gian. Việc này không nhiều người biết lắm, có điều hỏi thăm kỹ một chút sẽ hiểu rõ, tóm lại ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Lục công tử cười nhẹ một tiếng, “Quản những việc đó làm cái gì, bản công tử chỉ cần cưới nữ nhân này, dù có là dâm nữ cũng chỉ cần có lợi là được rồi.”
Sau đó hai kẻ ha ha cười phá lên.
Nào ngờ cười không được mấy tiếng, nơi xa truyền đến âm thanh của một người rằng: “Các ngươi nói ai là dâm nữ hả?”
Hai kẻ chấn kinh, chưa thấy người, chỉ thấy từ xa xuất hiện ba mươi cung tiễn. Mặc dù không có ai thao túng nhưng bẫy đã sớm được chuẩn bị sẳn sàng.
Tsau đó, vô số nỏ cứng mãnh liệt bắn ra như bay, dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không thể tránh khỏi. Phía trước, mấy con ngựa giương cao vó, hí dài một tiếng, lại lũ lượt trúng tên, mười mấy người lập tức té từ trên ngựa xuống. Đội ngũ bảo vệ đồ cưới phía sau cũng bị trúng tiễn, toàn thân đầy máu, đối phương lại chỉ là một nam nhân, thân mặc hắc y, quỷ mị xuất hiện.
Nỏ cứng bay ra, còn mang theo khói lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, gian xe sính lễ bốc cháy, qua một cuộc ác đấu, chúng nhân đều bị hắc y nhân đánh cho máu thịt mơ hồ.
Trong đó, Lục công tử kẻ nói từ “dâm nữ” kia đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thảm không chịu nổi, tay chân đứt lìa, dưới thân trúng tiễn, không còn giao hợp được nữa.
Ngu Nhiễm tung người vài cáithoát khỏi hiện trường, hắn rửa tay bên bờ suối, lạnh lùng nói: “Dám mơ ước lão bà của Ngu Nhiễm ta, dù có mộng tưởng hão huyền cũng không được, các ngươi chết chắc rồi.”
Sau khi hắn mang kiếm trở về, cởi áo ngoài ra, chầm chậm lau rửa vết thương trên người.
Hôm nay đoàn người Lục gia đến cầu thân, thực lực vô cùng lớn, thậm chí gặp được vài cao thủ Tôi Thể, hắn bị năm mươi cao thủ bao vây trước sau, đánh chết hai mươi tên, làm trọng thương hai mươi tên. Để mười tên chạy thoát.
Dù là trong mộng nhưng những kẻ này ra tay cũng đủ ác độc, có thể thấy được toàn là cao thủ.
Viện phu nhân lần này bỏ vốn thật lớn, cư nhiên dẫn cả cao thủ vào đây. Ngu Nhiễm biết bà là muốn cảnh cáo hắn phải tuân thủ quy tắc trong mộng. Nếu không phải hắn đã thức tỉnh, thi triển vô số chiêu số ngoài hiện thực, chỉ sợ cũng khó mà toàn thân thối lui.
Hắn không phải là cao thủ dùng kiếm, trong mộng lại để hắn dùng kiếm, không thể thi triển vẽ phù triện, Ngu Nhiễm cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Ngu Nhiễm suy nghĩ, nói đi nói lại thì việc dễ dàng nhất trong mộng chính là giết cha của Yêu Cơ.
Thậm chí nếu bản thân giết được “kẻ thù”, đến lúc đó Yêu Cơ trở nên cô độc, lại bắt đầu khống chế nam nhân cường đại truy sát chính mình. Thật là vừa yêu vừa hận, kịch tình này quả thật chính là vừa vô sỉ biến thái vừa không biết xấu hổ. Viện phu nhân cư nhiên cũng có khẩu vị ác ôn như vậy.
Ngu Nhiễm còn không có lời nào để nói, hắn nhẹ nhàng xử lý vết thương, rên lên một tiếng, cảm thấy vết thương thật đau à. Cảm giác này không khác gì hiện thực hết.
Chính vào lúc này, cửa bị đẩy ra. Một nữ tử từ bên ngoài đi vào. Chính là nữ tử xinh đẹp mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Chính vào lúc này, cửa bị đẩy ra. Một nữ tử từ bên ngoài đi vào. Chính là nữ tử xinh đẹp mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tô Mặc nhãn quang lạnh lùng nhìn hắn, mím môi chất vấn: “Những việc đó đều là chàng làm sao?”
Ngu Nhiễm đang mặc trung y màu trắng, dưới ánh nến vóc người hiện ra mê hoặc không gì sánh được. Hắn cười xấu xa, lập tức thành khẩn nói: “Không sai, chính là ta làm.”
Tô Mặc cắn cắn môi, “Chàng rốt cuộc có yên đi hay không?”
“Ta khẳng định sẽ không để yên, vĩnh viễn cũng không.” Ngu Nhiễm nhẹ nhàng bước đến trước mặt nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
“Chàng rốt cuộc muốn làm như thế nào?” Ánh mắt Tô Mặc lại rơi vào những vết thương trên người hắn.
Ngu Nhiễm mắt giật lên một cái nói: “Bởi vì ta muốn cưới nàng, về sau bất kể có bao nhiêu người tới, chỉ cần ta còn một hơi thở ta đều tiêu diệt sạch sẽ, nếu không trừ khi ta chết.”
Tô Mặc lồng ngực co rút, “Chàng điên rồi! Bọn họ có bao nhiêu cao thủ? Chàng quả thật điên rồi!”
Ngu Nhiễm ánh mắt thâm tình nói: “Không sai, ta điên rồi. Ta vì nàng mà điên rồi.”
Tô Mặc ánh mắt lấp lánh nói: “Nhưng mà ta không phải là xử nữ.”
Ngu Nhiễm thật lòng nói: “Ta đã sớm nói qua ta không để ý. Cho dù có chết vì nàng ta cũng không để ý.”
Tô Mặc cắn cắn môi nói: “Nhưng mà chàng chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ngu Nhiễm chấn kinh, ngu ngốc hỏi: “Nàng vừa nói gì?”
Tô Mặc dẩu môi, thành thật nói: “Ta nói chàng chết rồi ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ta sợ mất chàng.”
Ngu Nhiễm trong lòng vui mừng khôn tả, nhãn thần sáng lên trông thấy, “Tóm lại ta chính là muốn chứng minh chính mình có thể bảo hộ được nàng, ngay cả người của giang hồ tam đại thế gia ta đều có thể dễ dàng đánh bại. Đương nhiên sẽ không sợ kẻ nào mang nàng đi. Ta vì chứng minh ta muốn lấy nàng, ta có thực lực lấy nàng.”
Tô Mặc gật đầu nói: “Ta biết, chỉ cần chàng không hối hận, ta nguyện ý gả cho chàng.” Nàng thì thầm nói, ánh mắt mơ hồ.
Ngu Nhiễm lập tức cười nói: “Không hối hận, tuyệt đối không hối hận, một trăm lần không hối hận.”
Lát sau, Tô Mặc nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, ngón tay vuốt ve vết thương hắn, “Nhiễm, có đau hay không?”
“Đau, nàng giúp ta thổi đi.” Ngu Nhiễm cười tà, dáng vẻ lười biếng ngồi trên ghế dài.
Nhìn nàng chầm chậm cúi người xuống, môi hồng nhẹ thổi lên vết thương trên người hắn. Hơi thở của nàng vừa mềm vừa nhẹ, làn da Ngu Nhiễm đã xuất hiện một lớp phấn hồng, đan điền cũng nóng lên.
Mặc dù rất đau, nhưng trong tâm Ngu Nhiễm lại tràn đầy cảm động, thầm hô ba mươi lần vạn tuế. Giấc mộng hoàng lương chính là cái đồ tốt. Hắn không phải lo lắng có bất kỳ ai đến làm phiền bọn họ.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cảm thụ hô hấp của nàng trên làn da mình, tự thì thầm với chính mình rằng: “Tiểu tử Văn Nhân Dịch không có ở nơi này, bản công tử xuất thủ liền lập tức có thu hoạch. Thật là vừa thoải mái vừa vui vẻ. Lúc này cảm giác không bị ai nhiễu loạn thật là tốt quá đi.”
Nằm mộng có lúc thì ra là việc rất dễ dàng. Nhưng mà tỉnh lại rồi lại vô cùng gian nan và trắc trở. Có người túy sinh mộng tử, chỉ vì không muốn đối diện với hiện thực mà thôi.
Nhưng Ngu Nhiễm lại cảm thấy cảnh trong mộng cho dù tốt, nhưng hắn tỉnh lại cũng dám đối mặt. Thì ra trong mộng, chính hắn cũng có mùa xuân! Sau khi tỉnh lại, cảm giác đó sẽ là nào đây?
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên trước sau vẫn cứ lười biếng ngồi trên cây, hoa bay tán loạn, mà ánh mắt hắn mang theo khinh bỉ. Dần dần, quan sát cảnh tượng trong phòng, ánh mắt Tiểu Thất nhìn Ngu Nhiễm cũng dần biến đổi. Tia khinh bỉ ban đầu đã hóa thành một loại cổ quái.
*
Leo lên lầu cát, tiếng pháo bên ngoài đột nhiên vang lên rộn rã, Ngu Nhiễm cảm giác trái tim mình đập lên thật nhanh. Trong lòng hoan hỉ, nhãn quang không lúc nào không mong ngóng bên ngoài.
Người khác luôn lo sợ bản thân gặp phải sự tình tốt đẹp vui thích nhưng lại chỉ là một giấc mơ. Hắn lúc này lại lo lắng chính mình ngàn vạn lần đừng nên thức dậy.
Tóm lại, nhìn tới nhìn lui, Văn Nhân Dịch không có ở đây thực sự là một chuyện quá tốt.
Đợi hắn sau khi thành hôn, đợi hắn có con xong, Ngu Nhiễm lại có chút mong đợi nhìn thấy biểu tình của Văn Nhân Dịch.
Mặc dù chỉ là mộng, Ngu Nhiễm cảm giác trong tim mình máu nóng không ngừng chảy, thời khắc này quả thật là quá chân thực rồi, chân thực đến nỗi khiến hắn căng thẳng khẩn trương.
Cảm giác lần đầu tiên làm tân lang tất nhiên là sẽ khẩn trương rồi. Hắn mặc hỉ phục đỏ rực, trước ngực cài đóa hoa lớn màu đỏ. Nữ tử đối diện cũng mặc một thân hỉ phục màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Trên đầu mặc dù rất nặng, nhưng lại trang điểm vô cùng long trọng và hoa lệ. Hắn còn thỉnh thoảng nhìn thấy cằm dưới trắng như tuyết của Tô Mặc lộ ra, và đôi môi đỏ mỹ lệ khả ái động lòng người. Trong nét cười lộ ra ba phần vui vẻ sáng lạn.
Tâm tình có chút hồi hộp, có chút khát vọng, ngón chân Ngu Nhiễm đạp đạp trên đất.
“Tân lang tân nương chuẩn bị bái thiên địa.” Rốt cuộc, người chủ trì bên ngoài đã bắt đầu lớn tiếng hô lên.
Hỉ nương dáng người mập mạp cong eo bước đến, cười cười đem một tấm lụa đỏ đưa cho Ngu Nhiễm, đầu kia thì đưa cho Tô Mặc.
Cảm giác dải lụa đỏ gắn kết tình yêu và duyên phận giữa hai người được nàng nắm chặt trong tay, Ngu Nhiễm luôn thấy có một loại cảm giác nói không nên lời. Sau bao ngày mong đợi, rốt cuộc đã có được một ngày tốt đẹp như hôm nay.
Hai người theo sau nhẹ nhàng rời đi, Ngu Nhiễm bởi vì thất thần mà bước chân chậm lại, khiến Tô Mặc không cẩn thận đụng vào người hắn.
“Nương tử à, nàng đi đường phải cẩn thận chút.” Ngu Nhiễm bên môi gợi ý cười.
“Là chàng phải cẩn thận đó, mũi của ta vừa mới bị đụng đau rồi đây nè.” Tô Mặc phản bác lại một câu.
“Về phòng ta xoa cho nàng, xoa toàn thân nha.” Ngu Nhiễm cười nói, Tô Mặc lại đỏ ửng cả mặt.
Nhìn ánh nến hỉ đỏ rực lấp lánh, long phượng trình tường, trân châu trên mão phượng Tô Mặc hòa cùng ánh nến sáng rực. Thật đỏ đến chói mắt, châu viên ngọc nhuận, xanh xanh đỏ đỏ, sáng đến hoa cả mắt.
Ngu Nhiễm nắm lấy tay nàng, bước ra đại sảnh, tiếng pháo vang lên giòn tan, mọi người bên ngoài náo nhiệt vây xem.
Người chủ trì thấy hai người bước vào, lập tức hô lớn: “Nhất bái thiên địa!”
Ngu Nhiễm lập tức khom người, Tô Mặc cũng theo đó cúi đầu khom lưng. Cái lạy này, trời đất chứng giám, nhật nguyệt giao hòa.
Người chủ trì tiếp tục hô: “Nhị bái cao đường!”
Ngu Nhiễm dẫn nàng cùng hành lễ với “kẻ thù”, lại bất kể hắn là ai, bái trước rồi tính sau. Cho dù có là một ông già trong mơ thì cũng rất đáng yêu. Nếu hắn biết lão nhân gia nào làm cha của Tô Mặc trong mộng, làm lão Thái Sơn của hắn, khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ tặng cho lão ấy kẹo hỉ.
Người chủ trì cuối cùng hô lớn: “Phu thê giao bái.”
Ngu Nhiễm và Tô Mặc chầm chậm xoay người, nhìn về đối phương, hành lễ một cái. Cái lạy này sinh tử cùng nhau, bạch đầu giai lão, chấp tử chi thủ, vĩnh viễn không chia lìa.
Trong khoảnh khắc đó, một cỗ nhiệt khí từ trong lồng ngực Ngu Nhiễm cháy lên, quỷ dị khó nói. Vừa nóng vừa như có gió xuân thổi qua. Lúc này Tô Mặc cũng ngẩn người, cảm giác một hơi thở nóng như lửa đốt lan ra từ đan điền. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Tiểu Thất đứng phía ngoài đám đông, nhãn quang lạnh nhạt nói: “Cư nhiên trong mộng mà cũng lập khế ước phu thê được, lần này làm giả thành thật, thật là thú vị.”
Cuối cùng, người chủ trì ánh mắt vui mừng nói: “Lễ xong! Tân lang tân nương đưa vào động phòng!”
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn