There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Giúp Nhau Lúc Hoạn Nạn
gu Nhiễm dùng miệng ngậm một phiến lá, nhịn không được oán trách: “Chậc chậc! Thật đúng là vất bả mà, Yêu Cơ cô nương, có thể dùng thần thức của ngươi thao túng phi châm đánh rớt vài cái lá xuống được không.”
Tô Mặc liếc xéo hắn: “Mấy cái lá này chẳng lẽ có liên quan đến việc thoát thân của chúng ta?”
Ngu Nhiễm chớp chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt có vài phần chế nhạo: “Lá cây thì có tác dụng gì chứ? Nàng quá xem trọng ta rồi.”
Tô Mặc lười lãng phí khí lực: “Vậy quên đi.”
Ngu Nhiễm vội vàng nói: “Đợi chút, dù sao cũng rất hữu dụng, rất hữu dụng.”
“Thật sao?”
Ngu Nhiễm ra vẻ nghiêm cẩn: “Nhớ là phải lấy phiến lá lớn một chút đó.”
“Lần sau không được viện cớ này nữa.” Tô Mặc dùng thần thức thao túng phi châm, phi xuyên qua, nhanh chóng cuốn lấy lá hoa, những phiến lá lớn màu xanh toàn bộ đều rớt quanh người nàng.
“Tốt lắm, cứ như vậy.” Ngu Nhiễm dùng môi đặt lá cây xung quanh, chỗ mà chỉ cần cúi đầu là có thể với tới được, cẩn thận tránh đi nơi có gió. Hắn làm rất nhanh, quanh người toàn là màu xanh, nhìn cũng nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ.
Tô Mặc nhìn Ngu Nhiễm làm, nàng thấy đôi đồng tử hắn lóe sáng vài cái, thật sự không hiểu ý định của hắn là gì.
“Khanh khanh, có phải nàng thấy bản công tử rất thần bí hay không?” Ngu Nhiễm bỗng ngước mắt cười nói.
“Giấu giấu diếm diếm, rất vô nghĩa.” Tô Mặc không thèm để ý hắn nữa.
“Nàng dám ghét bỏ bản công tử? Nàng thật sự là làm trái tim ta đau đớn, những thứ này đều chuẩn bị cho nàng đó.”
Tô Mặc dứt khoát nghiêng đầu, nàng âm thầm nghĩ cách thoát thân, đáng tiếc thần thức nàng chỉ có thể thao túng khắc họa trận văn, muốn kêu cứu nhưng nàng lại không thể xin thiếu niên trong Thiên Thư giúp đỡ, một khi hắn đã hoàn toàn bế quan thì không thể gọi hắn ra được nữa.
Văn Nhân Dịch càng không có khả năng đến đây, nơi này ở sâu trong rừng, dù là ban ngày cũng có rất ít người đi lại.
Tô Mặc không biết nói gì, nếu để lâu hơn nữa sợ là sẽ không xong. Một người bất luận cường đại thế nào cũng đều có nhu cầu sinh lý: Ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh.
Tuy rằng trong Thiên Thư của nàng cái gì cần có đều có, nhưng toàn là nguyên liệu luyện khí linh tinh này kia thôi. Đồ ăn và nước đều ở chỗ tên thiếu niên kia, không nằm trong phạm vi không gian của nàng.
Nàng suy tư một lúc lâu nhưng vẫn không có kết quả.
Chẳng qua đối phương không giết bọn họ, vậy không cần phải lo bị mất mạng.
Lúc đầu vì thử mở cơ quan, Tô Mặc đã tốn rất nhiều sức lực, hiện giờ mồ hôi nàng chảy dọc trên trán, áo tơ bích thủy đỏ nhạt cũng dần ướt đẫm mồ hôi, chất vải mỏng manh dán chặt lên thân hình mỹ lệ của nàng. Tô Mặc thì càng ngày càng mệt, nhưng thể lực Ngu Nhiễm vẫn còn dư dả.
“Hơi lạnh thì phải!” Một cơn gió thổi đến, thân mình Ngu Nhiễm hơi run run một chút.
Cũng may cơ quan chỉ trói tay trói chân, nội lực vẫn có thể thi triển, đường đường là thế tử Vô Song thành, có khi nào hắn phải gặp chuyện tình thế này đâu?
Tô Mặc cũng lạnh run, nàng chỉ cắn môi không nói gì.
Hiện giờ tay chân bị trói chặt cho dù nàng có lấy y phục trong Thiên Thư ra thì cũng không dùng được.
Mặc dù so với nước hàn đàm, so với hàn băng ngọc, cái lạnh này không tính là gì, nhưng vẫn cần nội lực hoặc linh lực để chống đỡ.
Thân thể Tôi Thể kỳ đã mạnh hơn người thường không ít, không dễ sinh bệnh, nhưng phải đến sau Ngưng Mạch kỳ thì mới có nhiều linh lực hơn.
Tối nay là đầu tháng, đã sau nửa đêm, ánh trăng nhô lên cao, không khí càng ngày càng lạnh, bất tri bất giác nàng đã nhích đến gần Ngu Nhiễm hơn một chút.
“Nơi này gần biển, ban đêm rất lạnh.” Ngu Nhiễm nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, nhưng ta vẫn có thể chịu được.” Tô Mặc kiên định đáp.
“Thân thể nữ tử là quý giá nhât, đừng để bị lạnh.” Đôi mắt Ngu Nhiễm hiện lên chút ấm áp, hắn nói: “Yêu Cơ cô nương, không bằng nàng dựa gần qua đây một chút, ta vận nội lực sưởi ấm cho nàng, nàng giữ lại sức lực của mình đi.”
“Vận nội lực dưới tình trạng này sẽ rất mệt mỏi.”
“Dù sao cả ta và nàng đều lạnh, ta vận công sưởi ấm trước, ta mệt rồi sẽ đến nàng thay phiên.”
Tô Mặc chần chờ một lát rồi cũng gật đầu, tuy trong lòng không tình nguyện nhưng nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, vì thế nàng nhích đến gần hắn thêm vài phần. Cảm giác ấm áp nhanh chóng bao trùm, Ngu Nhiễm như một bếp lò tỏa hơi nóng, nàng chỉ cần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem hắn ta thành lò sưởi là được.
Tuy rằng dựa vào lòng của “lò sưởi” nhưng Tô Mặc vẫn mong Văn Nhân Dịch có thể tìm đến, nàng nhịn không được ngước mắt hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay băng hồ đều đi theo ngươi mà, nó đâu rồi?”
“Về sau vẫn nên mang nó theo thì tốt hơn.” Ngu Nhiễm nhìn nàng, “Ta sẽ giao nó cho nàng, con hồ ly đó đôi khi cũng có chút tác dụng.”
“Mấy ngày nay hình như ngươi ăn hiếp nó rất vui vẻ đúng không?”
“Nào có?” Ngu Nhiễm chột dạ nghiêng đầu qua chỗ khác, một đại nam nhân mà bắt nạt “động vật nhỏ yếu ớt” thì đúng là chuyện không có thể diện, nếu bị nữ nhân mình thích biết thì lại càng mất mặt hơn.
Khi hắn quay đầu, đôi môi hơi lạnh như có như không cọ qua môi Tô Mặc, mềm mềm, ngọt ngọt, khiến thân mình Ngu Nhiễm cứng đờ, đồng thời hắn cũng cảm giác được Tô Mặc khẽ run lên. Hắn không ngờ chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn rung động khó nói nên lời, khác hoàn toàn với hành động lưu manh ngày trước của hắn. Phát hiện ra mình cũng có tình cảm khác thường với nàng, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, mà nàng dường như còn có phản ứng ngượng ngùng nữa.
Đêm nay thật đúng là vừa đau khổ lại vừa tốt đẹp!
Đau cũng thấy vui!
Xa xa, ánh trăng bàng bạc trút xuống, xuyên qua một cây đại thụ che trời. Xung quanh cây là những con đom đóm tỏa sáng óng ánh, ánh trăng bạc chiếu rọi lên người một nam tử yêu nghiệt tôn lên một thân trường bào của hắn. Hắn ta đang lười biếng dựa vào tàng cây, nói chính xác là ngồi trên ngọn cây, lạnh lùng nhìn những việc đang diễn ra trong hố bẫy.
Đứng bên cạnh là một nam tử thanh tú, sắc mặt hắn ta trắng bệch.
Nhìn thấy tình trạng của Nhiễm công tử, hắn thật sự vô cùng sợ hãi. Hắn không ngờ đời này hắn cũng có lúc nhìn thấy cảnh Nhiễm công tử phải cam chịu, tên Hoa Tích Dung này thật sự rất đáng sợ.
“Hạ Phong, ngươi đau lòng chủ cũ của ngươi phải không?” Nam tử yêu nghiệt liếc hắn một cái.
“Không có, không có, thật sự không có.” Hạ Phong vội vàng xua tay.
“Mấy ngày nay ta cũng rất vừa lòng với ngươi, ngươi làm việc có trật tự, so với bốn nữ nhân chỉ biết huyên náo kia thì tốt hơn rất nhiều.” Mỹ nam lười nhác ngồi đó, một chân gác lên, một chân đặt nằm ngang, khóe môi nhếch lên một độ cong mê người.
“Gia, đó là bổn phận của ta.” Hạ Phong lập tức vui vẻ trả lời.
“Nuôi ba nữ nhân hẳn là rất vất vả.”
“Vất vả, đương nhiên là vất vả.”
“Bắt đầu từ tháng này, tiền lương của ngươi tăng thêm một ngàn lượng bạc.”
“Cái gì? Gia cho ta nhiều thêm một ngàn lượng? Chuyện này… thật sự là tốt quá.” Hạ Phong mừng rỡ như điên, hắn tìm đúng một chủ nhân siêu giàu siêu hào phóng rồi. Tuy là Nhiễm công tử cũng tài đại khí thôi, nhưng người sẽ không tùy tiện bỏ bạc, càng không thường xuyên khích lệ hắn, thật sự là không có Bá Nhạc thì làm gì có người biết đến khả năng của thiên lý mã*.
(*) Câu gốc là “Thiên lý mã thường hữu, nhi Bá Nhạc bất thường hữu”: Là một câu nói nổi tiếng của Hàn Dũ đời Đường, ý nói đến chân lý khi đã có người tài nhận biết được tài, thì sẽ phát hiện ra được vô số nhân tài. Người có khả năng nhận biết nhân tài, càng hiếm hoi hơn nhân tài và càng đáng quý.
Vui mừng, vui mừng, nhưng hắn đột nhiên lại rùng mình.
Cái này, không được, hắn không thể không có khí tiết như vậy.
Hắn chỉ đang thân tại Tào doanh tâm tại Hán thôi, tuyệt đối không thể khom lưng vì năm đấu gạo. Nhưng không biết vì sao, được nam tử trước mắt thừa nhận hắn lại có chút vui mừng, có cảm giác được người khen ngợi.
Dưới ánh trăng, Hoa Tích Dung chậm rãi nâng mắt nhìn hắn, con ngươi chớp lóe, nốt ruồi lệ dưới mắt lại càng thêm xinh đẹp. Hắn khẽ nhếch môi một cái.
Dựa vào “lò sưởi”, quả nhiên là ấm áp vô cùng.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tô Mặc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đầu nàng tựa lên vai hắn, cọ cọ đổi một tư thế thoải mái, môi khẽ mấp máy.
Nhìn dung nhan điềm đạm khi ngủ của Tô Mặc, sắc mặt Ngu Nhiễm dần dần tái nhợt, tiêu hao một lượng lớn nội lực khiến hắn dần dần kiệt sức, nhưng hắn vẫn nở nụ cười như cũ. Thử làm thiếu nữ kề sát thêm vào người mình, hai người dựa lẫn nhau, tựa như một đôi tình nhân hẹn hò vào ban đêm. Hắn ngước mắt nhìn trời, trong lòng hơi cảm khái, cảm giác này thật sự là quá tốt.
Đêm càng lúc càng lạnh, Ngu Nhiễm đảo mắt qua những phiến lá cây, nhìn những giọt sương sớm chậm rãi ngưng tụ trên đó.
Từng giọt từng giọt, tích tiểu thành đại.
Hắn nở nụ cười yếu ớt.
Nội lực càng lúc càng mất nhiều, thể lực càng lúc càng kém, hắn chậm rãi khép mắt, rốt cuộc cũng chìm vào ngủ say.
Sáng sớm, người nằm bên cạnh hơi giật giật.
Ngu Nhiễm lập tức mở mắt, muốn hoạt động thân thể nhưng lại phát hiện mình không động được, xương cốt toàn thân sắp gãy rời hết. Hắn dần dần nhớ đến tình cảnh của hai người, lập tức cảm nhận được thiếu nữ đang thiếp đi bên cạnh mình.
Đầu nàng dựa vào vai hắn, khuôn mặt tuyết trắng mang vẻ vô ưu vô lự.
Ngu Nhiễm cả kinh, lúc này mới nhớ đến số tuổi thật của nàng, đúng là rất khác với những biểu hiện nàng làm lúc bình thường. Nàng luôn cho người ta cảm giác trưởng thành hơn tuổi nhiều.
“Văn Nhân, Văn Nhân Dịch…” Tô Mặc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nàng thấp giọng lẩm bẩm, nét mặt đáng yêu như đang làm nũng, âm thanh hơi khàn nhưng vẫn mang vẻ mị hoặc từ tính.
Ngu Nhiễm nhíu mi, ánh mắt có chút ảm đạm, nàng ta đang làm nũng với Văn Nhân Dịch sao?
Thật sự rất đáng yêu! Nếu Văn Nhân Dịch thấy được chỉ sợ cũng không cầm giữ nổi.
Sáng sớm là lúc nam nhân “cao hứng” nhất, nghe loại giọng điệu thế này thật là… Khụ… cơn hành hạ như tẩm gió xuân.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng cảm thấy phức tạp trước nay chưa từng có. Hắn bỗng hâm mộ Văn Nhân Dịch, cũng bực mình với hắn, là loại hâm mộ ghen ghét điển hình!
Nếu không có hắn đánh đòn phủ đầu, đi trước một bước, thì chỉ sợ nàng không tới phiên Văn Nhân Dịch mơ ước, lại càng không rơi vào vòng tay của Văn Nhân Dịch.
Lúc này Tô Mặc lại bỗng nhiên liếm liếm đôi môi khô, nỉ non: “Khát quá, nước đâu? Ta muốn uống nước.”
“Nàng khát sao? Muốn uống nước hả?” Ngu Nhiễm vội vàng hỏi.
“Ừm.” Tô Mặc nhíu mi, ngẩng đầu, vẫn chưa mở mắt, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Chờ ta.” Ngu Nhiễm nghiêng người ngậm lấy một phiến lá, cẩn thận chậm rãi đặt trước môi Tô Mặc.
Tô Mặc hơi hơi mở mắt, giữa mờ mờ ảo ảo xuất hiện một bóng nam tử áo lam, nàng kinh ngạc, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, hóa ra họ vẫn đang ở dưới bẫy.
Nàng cũng không phải ở cùng Văn Nhân Dịch, mà là Ngu Nhiễm.
Nàng nhớ mang máng vừa rồi nàng rất khát nước, hỏi Văn Nhân Dịch nước đâu, sau đó bên môi quả thật có chút nước trong. Nhưng hiện giờ nàng và Ngu Nhiễm đang bị nhốt ở đây, nước đâu ra chứ?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Sau đó Tô Mặc xấu hổ phát hiện ra miệng Ngu Nhiễm đang ngậm một phiến lá cây, đúng là mấy chiếc lá hôm qua nàng đánh rớt bằng phi châm. Những giọt sương sớm đã đọng trên mặt lá, nàng vội vàng nhìn xung quanh, mấy chiếc lá khác cũng đều đọng một ít nước bên trên.
Lúc này Tô Mặc mới hiểu vì sao Ngu Nhiễm nói những thứ này đều là chuẩn bị cho nàng.
Nếu muốn sinh tồn, thì ngũ hành không thể thiếu Thủy, người tu hành đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô Mặc có chút cảm kích, lúc nàng đang nghĩ cách để rời đi thì hắn lại nghĩ làm sao để chuẩn bị nước cho nàng.
Sau đó hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, thời gian càng trôi qua, cơ hội được cứu sẽ càng tăng lên.
“Muốn uống thêm không?” Ngu Nhiễm hỏi.
“Ta tự làm được rồi.”
“Lá đều đang ở chỗ ta, nàng với không tới.” Ngu Nhiễm lại ngậm thêm một phiến lá, lúng búng nói: “Há miệng.”
Dù sao cũng phải há miệng, Tô Mặc nhíu mi, ngậm một đầu khác của lá. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi thậm chí có thể chạm vào nhau. Tô Mặc nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi hắn nới ra nàng mới khẽ thở phào, sau đó lại phát hiện lá dính sương sớm rất trơn, môi nàng lại không thể nhúc nhích, chỉ vừa động lá đã rớt xuống, thật đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tô Mặc thoáng tức giận.
Nàng uể oải phát hiện quả nhiên một người rất khó uống được nước, trừ phi có người đút nàng.
Ngu Nhiễm phì cười, “Thôi, để ta đút nàng uống vậy.”
Đôi mắt màu hổ phách của Tô Mặc nheo lại, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người môi kề môi, khuôn mặt nữ tử trắng nõn dưới ánh mặt trời, mỗi một sợi lông mi đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Hai người nhìn có vẻ rất thân mật, ở giữa còn một phiến lá. Ngu Nhiễm nghiêng đầu, chậm rãi nghiêng mảnh lá trong miệng qua, nước sương chảy xuống, Tô Mặc hé môi mút toàn bộ nước sương vào miệng.
Khi Ngu Nhiễm đút được mảnh lá đầu tiên cho Tô Mặc, trán hắn cũng đã ướt mồ hôi.
Một giọt mồ hôi rơi xuống mi mắt, hắn hơi nhướng mày, mồ hôi đọng trên mắt làm hắn nhanh chóng phun mảnh lá trong miệng ra, nghỉ ngơi một lát lại ngậm thêm một mảnh lá nữa.
Tô Mặc thấy hắn đã không nghỉ ngơi tốt một đêm, sắc mặt trắng bệch biểu hiện hắn ngay cả lúc ngủ cũng vẫn phóng thích nội lực.
Nàng trầm mặc, không nói một câu nào, chỉ yên lặng há miệng nhận những giọt sương Ngu Nhiễm đưa tới, không chớp mắt nhìn động tác của hắn, chậm rãi phối hợp.
Hai người dè dặt cẩn trọng từng động tác nên rất vất vả, cũng rất mệt mỏi.
Chỉ hơi vô ý thì hai môi sẽ chạm nhau, nhưng lúc này Ngu Nhiễm cũng không chiếm tiện nghi gì của nàng.
Liên tiếp uống hơn mười chiếc lá, Tô Mặc đã không còn khát nữa, nàng nói nhỏ: “Nhiễm công tử, ngươi còn vất vả hơn cả ta, lần này để ta giúp ngươi.”
Ngu Nhiễm cười, cũng không khách khí, hắn ngậm lá cho Tô Mặc nhận lấy, sau đó đổ nước vào miệng hắn.
Thấy Ngu Nhiễm uống xong, Tô Mặc mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhiễm công tử, mặc dù có nước nhưng lại không có thức ăn, người kia tìm phải một nơi rất hẻo lánh, dọc đường đi qua năm dòng suối, cho dù có chó cũng không thể đánh hơi thấy mùi của chúng ta, chúng ta nhiều lắm chỉ chịu được ba đến năm ngày thôi.”
“Không sai, ta nghĩ Văn Nhân Dịch nhất định sẽ cho người tìm xung quanh đây.” Ngu Nhiễm lắc lắc đầu đáp.
Tô Mặc đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi có đói bụng không?”
“Không đói.”
Vừa dứt lời, bụng Ngu Nhiễm đã phát ra tiếng “ọt ọt”, âm thanh tuy không lớn nhưng Tô Mặc và hắn dựa rất gần nhau, đương nhiên nàng cũng nghe thấy. Ngu Nhiễm cực kỳ chán nản rũ mắt xuống nhìn cái bụng mình, mất tự nhiên nói nhỏ: “Thật không tốt mà.”
Tô Mặc đưa mắt nhìn cây cối chung quanh, dường như có dấu vết chặt cây, có lẽ muốn an toàn rời khỏi đây cũng không có khó khăn.
Hai người vẫn dựa vào nhau như cũ, nhiệt độ ban ngày dần tăng lên, cảm giác rét lạnh không còn. Bỗng từ xa có tiếng bước chân lạo xạo, Tô Mặc và Ngu Nhiễm lập tức vui mừng, nàng đoán có lẽ có ước chừng hai mươi người đến đây!
Đột nhiên đến nhiều người như vậy, nhất định là Văn Nhân Dịch mang theo các Vũ Hầu và thị vệ đi tìm bọn họ.
Tô Mặc rất vui mừng, nhưng đến khi đám người xuất hiện trong tầm nhìn thì nàng mới nhận ra tất cả đều không quen, thậm chí họ còn có vẻ lai giả bất thiện, sát ý sôi trào. Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch nhìn nhau, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ và chua xót.
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn