Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Công Tử
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1585 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lão Tử Là Chính Nhân Quân Tử
gươi!
Lão Cao bỗng nhiên quát to một tiếng làm mọi người giật mình.
- Ngươi có hay không… có hay không thấy một công tử dáng dấp khoảng chừng này chạy vào đây?
Lão Cao hỏi như nã đạn, nhìn như nộ hỏa đã công tâm sẵn sàng nhảy vào liều mạng với đối phương, mà hoàn toàn không nghĩ tới việc lúc này chính mình và thủ hạ bị ma nữ đầy mị hoặc này dùng sắc đẹp giữ lại, không thể đi đâu được.
- Ah..công tử thì chưa thấy, nhưng mà thấy mấy tên rất hung hăng thô lỗ.
Mỹ nữ cười nhẹ, mắt thoáng hiện lên một tia mị sắc.
- Ai?
- Không phải chính là chư vị sao.
- Ngươi…
Hạ Đại Đức vừa muốn phát tác thì bị ánh mắt long lanh liếc xéo quá, lập tức trong đầu ong ong lên, cơn giận dữ kia đột nhiên hóa thành dục niệm thô bỉ.
- Thực sự không có?
Lão Cao cắn môi, giọng điệu âm trầm hỏi, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mỹ nữ này.
- Không có là không có, không tin thì ngươi lục soát đi.
Mỹ nữ làm như chẳng thèm để tâm đến mấy gã nhàm chán này, đôi môi đỏ mọng nước bĩu lên, trông vẫn phong nhã thoát tục nhưng có thêm vài phần tiếu ý.
Mọi người nhìn mỹ nữ làm bộ dạng như vậy bỗng trở nên thẫn thờ, tâm thần loạn động cố ép mình nhìn sang hướng khác… Trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể đi vào nơi khuê phòng của nàng thì không biết sẽ như thế nào… Viễn cảnh thật là hấp dẫn nhưng tự bọn chúng cũng biết là không thể.
Một bọn mặc giáp trụ thô kệch như bọn hắn hấp tấp chạy vào phòng ngủ của người ta – cho dù chủ nhân của gian phòng này cũng chỉ là một nàng ca kỹ, nhưng quanh nàng phong tình tràn ngập, dung mạo lại như thiên tiên, làm cho đám binh sĩ có phần không dám khinh nhờn.
Mọi người lúc này trong lập tràn ngập cảm giác áy náy, muốn lập tức rời khỏi tiểu lâu này.
- Lục soát!
Bỗng nhiên nghe lão Cao hét lớn một tiếng.
- Cái gì?
Chúng nhân nhất thời sững sờ, không thể lý giải nổi tại sao lão đại của mình lại trở nên sắt đá như vậy?
- Lục soát cho ta!
Lão Cao cắn răng hạ lệnh. Một tay véo mạnh vào trong thịt. Cơn đau nhức khiến hắn miễn cưỡng bảo trì được trạng thái tỉnh táo.
- Ah. Các người dám…
Mỹ nữ hờn dỗi quát. Khuôn mặt đang tươi cười lần đâu tiên xuất hiện nét hoảng hốt.
- Chúng ta đang phá án, nếu cản trở thì cũng giống như là tòng phạm!
Lão Cao từ sau lưng rút ra một tấm lệnh bài.
Mỹ nữ trong mắt tinh mang xẹt qua. Liếc qua tấm lệnh bài rồi lầm bầm.
- Hừ, soát thì soát. Bản cô nương cũng chả giấu nam nhân trong phòng.
Chúng Cấm quân được mỹ nữ cho phép liền tỏa đi lục soát.
- Đại nhân, Tây sương phòng không có.
- Đông sương phòng cũng không có ai.
- Khuê phòng trống không.
- Phòng khách không có người.
Thần Sách Doanh vẫn là Thần Sách Doanh, quả nhiên hiệu suất làm việc rất cao, chỉ sau một tuần trà đã lục soát xong cả tòa tiểu lâu.
Lão Cao lần đầu tiên đỏ mặt lên, vội ôm quyền hướng về phía mỹ nữ mà tạ tội.
- Trong lúc sơ ý ta nhất thời nghi ngờ sai chỗ, mong rằng cô nương không lấy làm phiền lòng.
- Khách khách, quân gia nói đùa rồi – ai, nước cũng lạnh rồi.
Lão Cao tự cảm thấy thẹn liền kéo theo đám huynh đệ nhanh chóng ly khai.
Trong lúc đang đi ra ngoài, có kẻ không nhịn đựơc quay đầu lại, chỉ mong có thể một lần nữa được nhìn thấy tiểu mỹ nhân liếc mắt một cái.
- Ngươi đó! Cút ra đây cho ta.
Tiếng bước chân đã đi xa, mỹ nữ ngọc thủ khẽ chạm xuống nước, hứ một tiếng hỡn dỗi nói.
- Phù…
Bàng Dục thò đầu lên khỏi mặt nước.
- Ha ha ha! Đa tạ hảo tỷ tỷ, vừa rồi thật là quá nguy hiểm mà.
- Hứ, nói ngọt quá nhỉ, sao lại không giống kẻ vừa mới chiếm tiện nghi của người ta.
Mỹ nữ vừa véo hắn một cái, vừa cười rộ lên, bộ dáng phong tình vạn chúng, quả thật mê người quá đi thôi.
Vừa rồi Bàng Dục ẩn thân trong thùng gỗ, hai thân thể kề sát vào nhau, đặc biệt khuôn mặt hắn được chiếu cố đặc biệt ở giữa hai giọt nước to lớn mềm mại kia, may là cũng không phải trực tiếp tiếp xúc mà còn qua mớ tóc dài bồng bềnh trong nước của nàng không thì chắc hắn dục hỏa công tâm mà chết chứ đừng nói đến nghẹt thở mà chết, chậc cảm giác tuyệt diệu thế nào thì có lẽ cũng chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ chứ khó mà có thể miêu tả được.
Bàng Dục lúc đó bị kích thích đến nỗi gần như quên mất nguy hiểm cận kề, hai tay nhất thời đem tấm thân đẫy đà của mỹ nữ ôm chặt lấy. Hương thơm đầy mị hoặc cho dù ở dưới nước cũng như có như không lan tỏa vào mũi hắn, là một loại mê hương làm say lòng người.
Mỹ nữ vì che giấu cho hắn nên giả bộ nhàn nhã không có gì xảy ra. Thế nhưng mỗi lần nàng cử động là lại tạo ra một ma sát hết sức kích thích, khiến tiểu anh hùng của Bàng Dục khó chịu khôn cùng, đúng là mỡ dâng miệng mèo mà.
Đừng nói là Bàng Dục không có kinh nghiệm ‘thực chiến’ gì, cho dù hắn có là loại tâm tình phóng đãng thường xuyên trêu hoa gẹo nguyệt thì bây giờ cũng tuyệt đối không chịu nổi cảm giác thuần khiết dấy lên trong lòng.
Cũng may mà mỹ nữ có thể chịu đựng được, từ đầu đến cuối cắn răng không thốt lên một tiếng kêu đáng nghi nào, cho đến tận lúc bọn lão Cao rời đi hết.
Bàng Dục giãy dụa chui ra khỏi mặt nươc, há mồm thở dốc đương nhiên muốn thể hiện lòng biết ơn của mình, còn cái chuyện kia thì.. Coi như cái gì cũng chưa xảy ra là tốt rồi!
Thật ra cũng chả cần nói lời thừa, ta đây là chính nhân quân tử, dù có chiếm chút tiện nghi cũng là do tình thế ép buộc, trong lòng ta chắc chắn không có một ý nghĩ bậy bạ nào muốn khi dễ mỹ nữ và tấm lòng của nàng – đúng, tay chân ta là do bản năng điều khiển, tất nhiên là cũng có ngọ nguậy không ít, nhưng mà đó hoàn toàn do tên lão Cao thừa hơi nhiều chuyện cứ nấn ná không chịu đi đó chớ!
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng dường như hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái bồn đặt trước mặt không quá nửa thước kia.
Vóc người của mỹ nữ này thật là cực phẩm trong cực phẩm a.
- Đệ đệ thông minh.
Mỹ nữ phát ra một thanh âm mê mị hút hồn, khuôn mặt quyến rũ của nàng bỗng tràn đầy dã tính, gò má xinh đẹp như chạm sát vào mặt Bàng Dục, miệng nở ra một nụ cười vô cùng bất hảo.
- Chuyện.. chuyện gì?
- Vừa rồi ngươi khi dễ tỷ tỷ?
- A… cái này…
- Vậy hiện tại đến phiên tỷ tỷ khi dễ ngươi, tên láu lỉnh này, đến đây.
- Ngươi đừng, đừng tới đây, qua tiếp nữa ta… ta gọi người!
Bàng Dục sợ đến nỗi liên tục lùi về sau.
Bàng Dục thuần khiết sợ tới mức lùi hẳn ra sau, bỗng nhiên sống lưng cứng đờ đúng là dán vào tường không thể lùi hơn nữa.
Khốn kiếp, lão tử làm sao vậy chứ, mỹ nữ đưa tới bên miệng mà không ăn thật không còn thiên lý!
Nghĩ thông suốt một điểm “then chốt” này, Bàng Dục nhào tới, nào ngờ lại chụp vào khoảng không.
Mỹ nữ thoáng cái biến mất, sai rồi, nàng ta đang choàng lụa mỏng ngồi ở mép giường, hai bên sa trướng hồng nhạt bị lôi kéo buông xuống, bỗng nhiên cửa chính bị một cước đá văng ra, đối diện đúng là mặt xanh Diệp Cô Thành Diệp đại hộ vệ và lão Cao, Hạ Đại Đức cùng một đám Cấm quân!
Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh - Xuân Công Tử