Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147.14
iếng nói của Mộ Dung Lưu Tôn vừa dứt, Tiểu Ngư nhi lập tức chớp chớp mắt, trong đáy mắt khó nén hưng phấn, kỳ thực nàng vẫn tiếc nuối không được nhìn thấy hôn lễ của mẫu thân, nếu như phụ hoàng đã có tâm nguyện này, cớ sao mà không làm chứ? Đối với hôn lễ lý tưởng trong cảm nhận của Tô Trần, thì nàng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Tiểu Ngư nhi ngẩn đầu lên trên khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười tươi như đoá hoa.
“Phụ hoàng, chuyện này người tìm ta là đúng rồi, ta có nghe mẫu hậu nói qua chuyện này, có một lần mẫu hậu từng nằm mơ, mơ thấy một hôn lễ xa hoa, nên sau khi tỉnh lại rất là ước ao có một hôn lễ như vậy?”
Tiếng nói của Tiểu Ngư nhi vừa dứt, Mộ Dung Lưu Tôn lập tức liền hứng thú, hắn biết giấc mộng đó kỳ thực đều là thật, nhất định là Thanh Dao muốn loại hôn lễ giống như ở thế giới của nàng, dù sao hắn đã muốn bù đắp cho nàng một hôn lễ long trọng, để cho thế nhân vĩnh viễn nhớ kỹ nhớ đến hình ảnh này, Huyền Nguyệt hoàng hậu có bao nhiêu phong hoa tuyệt đại, hôn lễ lần trước là lúc nàng tâm không cam lòng không nguyện mà cử hành, mà lúc đó người hắn cưới là nữ nhi của tả tướng Mộc Thanh Dao, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn kết hôn với Tô Trần mà hắn biết, là kỳ nữ tử đã vượt qua ngàn năm, đi tới bên cạnh hắn.
Tiểu Ngư nhi lập tức tiến đến bên tai Mộ Dung Lưu Tôn, nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt rạng rỡ càng thêm động lòng người, gương mặt đó cùng với Mộ Dung Lưu Tôn không có gì khác biệt, thật giống như một khuôn đúc ra, cũng đồng dạng mang theo khí phách, đồng dạng bộc lộ tài năng.
Hàng lông mài hẹp dài trên ngũ quan tuấn dật của Mộ Dung Lưu Tôn hơi cau lại, nhưng ánh sáng trong đôi mắt càng lúc càng lớn, cuối cùng thở nhẹ ra một cái.
“Thực sự như vậy phải không?”
“Phụ hoàng, sao ta lại lừa người được, thật là, người ta có hảo tâm muốn giúp người mà?”
Tiểu Ngư nhi không hài lòng, chớp ánh mắt với đôi mi như hai cây quạt nhỏ, cố lấy mồm kháng nghị, Huyền đế lập tức vươn tay yêu thương xoa đầu của nàng: “Được rồi, phụ hoàng tin ngươi, chỉ là áo cưới mà ngươi nói, thì ai sẽ làm đây?”
“Ngươi đã thấy qua loại áo cưới này sao?”
Mộ Dung Lưu Tôn chỉ nghĩ rằng Thanh Dao từng vẽ một bức tranh áo cưới này, vì thế Tiểu Ngư nhi mới có thể nhìn thấy, ngoài ra hắn hoàn toàn không cách nào lý giải được điều này, Tiểu Ngư nhi nghe thấy thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức che giấu nụ cười định cười, rồi tự mình chơi đùa với ngón tay, lơ đãng mở miệng: “Mẫu hậu đã từng vẽ ra bức tranh này, ta sẽ đem bức tranh đó ra, sau đó phân phó ngự tài trong cung mau chóng làm ra, phụ hoàng yên tâm đi.”
“Tốt, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm.”
“Dạ!” Phụ tử hai người liền nắm tay, rồi mang vẻ mặt thần bí, chuyện này phải giấu Mộc Thanh Dao mới được.
Tiểu Ngư nhi ly khai khỏi thượng thư phòng, nhanh chóng hồi cung để vẽ tranh, niềm mơ ước lớn nhất của nữ nhân sinh sống ở hiện đại, chính là mặc áo cưới xinh đẹp nhất, cùng người mình yêu dưới sự chứng kiến của mọi người, trở thành một đôi vợ chồng thân mật khăng khít bầu bạn với nhau suốt đời.
Mười ngày sau, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu vào trong hậu hoa viên của Phượng Loan cung.
Trên chiếc ghế quý phi, một mỹ nhân như ngọc đang lười biếng nằm trên đó, tóc mai của nàng loà xoà như nước xoã xuống, mái tóc đó đen bóng trơn truột như tơ lụa, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, làn da trắng mịn ở dưới ánh dương quang chiếu rọi xuống, còn tản mát ra chút màu hồng tự nhiên, hàng lông mi dầy đặc như đang che giấu đi ánh sáng rực rỡ của đôi mắt, trên người nàng chỉ mặc một bộ váy mỏng đơn giản, bên dưới làn váy được thêu khéo léo những gợn sóng, ở dưới ánh nắng chiếu rọi, giống như từng đợt sóng lăn tăn mà nàng thì tựa như đang ở bên trong một mặt hồ xanh thẳm, tuyệt đẹp động lòng người.
“Thế nào, hôm nay sao tới đây sớm như vậy?”
Nhưng thật lâu cũng không nghe được bên cạnh có tiếng trả lời, nên nàng xoay mình mở mắt ra, ánh mắt nàng thanh u giống như bích hồ, hòa tan nhất trì xuân thủy.
“Ngươi làm gì?”
Thanh Dao mở mắt ra, bị động tác của nam nhân bên cạnh làm cho hoảng sợ! Hắn một đời hoàng đế, lúc này lại chân thành không gì sánh được quỳ một gối xuống ở bên cạnh ghế quý phi, trên ngũ quan tuấn dật hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy, nhìn không thấy có chút nào vui đùa, thấy vậy Thanh Dao xoay người ngồi xuống, đưa tay ra kéo hắn.
“Lưu Tôn, ngươi đang làm gì?”
“Tô Trần, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
“Lưu Tôn, ngươi làm cái gì vậy?”
Thanh Dao có chút nói lắp, hắn nói vậy là có ý gì, nàng đã gả cho hắn rồi mà! Lúc này Tiểu Ngư nhi không biết từ nơi nào nhô ra, ở một bên hoan hô, còn lấy bàn tay nhỏ bé dùng sức lay lay nàng: “Mẫu hậu, đáp ứng phụ hoàng đi! Mẫu hậu, người đáp ứng đi!”
“Hai người các ngươi?”
Lưu Tôn cũng không để ý tới bộ dạng không yên lòng của Thanh Dao, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này đang toát ra ngọn lửa nóng bỏng từ đôi mắt đen kịt tà mị, nó như muốn thiêu đốt cả một mảnh thảo nguyên, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn nàng, bỗng nhiên hắn giống như biết ma thuật vậy, từ phía sau lưng lấy ra một bó hoa to.
“Tô Trần, gả cho ta đi.”
Hoa này là Nguyệt Quý, Nguyệt Quý còn được xưng là tiểu hoa hồng, vì thế hắn dùng nó để thay thế hoa hồng, bất quá đối với tất cả những chuyện này, trong lòng Thanh Dao hiểu rất rõ, nhất định là Tiểu Ngư nhi nói cho hắn biết. Tuy rằng nàng không biết hắn định làm trò gì, thế nhưng sự vui sướng từ đáy lòng rất nhiều như muốn che mất nàng luôn, không nghĩ tới ở cổ đại, cũng có người hướng nàng cầu hôn, mà còn là một hoàng đế khí phách, cuộc đời này của nàng còn cầu gì nữa chứ?
“Được!” Nàng ôn nhu mở miệng, vươn tay ra tiếp nhận một bó hoa lớn trong tay của hắn, rồi ngọt ngào cười.
Bên trong bó hoa kia còn có một hộp gấm nhỏ, Lưu Tôn đưa tay mở loại, thì ra là một viên trân châu đen to lớn trong suốt. Trân châu này là loại hiếm thấy, hơn nữa quý báu không gì sánh được, có tiền cũng mua không được, vậy mà được mài thành một chiếc nhẫn khéo léo, xinh đẹp cực kỳ, khi đeo vào trên tay Thanh Dao, thì hắc bạch phân minh, làn da nàng càng phát ra nhẵn nhụi mềm mại, mà trân châu thì càng trong suốt.
“Cám ơn ngươi.”
Thanh Dao cảm động mở miệng, nước mắt như hạt châu muốn rơi xuống, nhưng cuối cùng lại nhịn được, thời khắc vui sướng như vậy, nàng nên cao hứng mới phải.
Lưu Tôn vươn tay ra kéo nàng vào ngực, hiện tại nàng đã có thai ba bốn tháng rồi, nên mọi việc đều phải cẩn thận.
“Ba ngày sau chúng ta sẽ đại hôn, trẫm sẽ cho nàng một đại hôn lễ uy nghiêm.”
Tiếng nói của Hoàng thượng vừa dứt, Tiểu Ngư nhi liền đưa tay lên vỗ một cái, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cầm một bộ áo cưới màu trắng đi tới, áo cưới này, lần đầu tiên khi hoàng thượng nhìn thấy, đã bị chấn động cực kỳ, cả vật thể màu trắng từ trên xuống dưới, gây cho người ta một cảm giác thánh khiết, cổ áo cùng làn váy thì dùng chỉ bạc làm hoa văn nước biển, ống tay áo gần như không có, thay vào đó là một cái gì đó mỏng mảnh trong suốt, Mộ Dung Lưu Tôn vừa nhìn thấy liền tưởng tượng áo cưới này, nếu như mặc ở trên người Dao nhi thì không biết sẽ phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào, nhưng mà quá cuối hắn thực sự tưởng tượng không được, bởi vì cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua người mặc y phục như thế.
Thanh Dao từ trong lòng của Mộ Dung Lưu Tôn bước ra, đứng lên đi đến áo cưới trước mặt, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, áo cưới này cùng cái kiếp trước nàng chọn giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ có thêm hai cái tay áo, đại khái là Tiểu Ngư nhi suy nghĩ đến việc người cổ đại sẽ vô pháp tiếp thu việc ăn mặc bại lộ như vậy, vì thế đặc biệt thiết kế thêm.
“Mẫu hậu, thích không?”
Tiểu Ngư nhi cười tủm tỉm mở miệng, Thanh Dao đưa hai tay nâng áo cưới lên, áp vào trên mặt của mình, thật là mềm mại, so với hiện đại, loại vải này không biết tốt gấp bao nhiêu lần, lúc này nàng không biết dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình! Hiện tại, nàng đã có cơ hội mặc áo cưới để gả cho nam nhân mình yêu mến.
“Ân, thích.”
Trong ngự hoa viên, một cơn gió thổi qua, ấm áp một mảnh.
Ba ngày sau, hoàng đế hạ chiếu thư, từ nay về sau hậu cung vô phi, chỉ có một hoàng hậu.
Bởi vì kẻ giả mạo từng phế bỏ hoàng hậu, nên hoàng đế cùng hoàng hậu một lần nữa sẽ cử hành đại hôn lễ, cùng dân chung vui, sẽ diễu hành quanh phố phường.
Tin tức này ở Lâm An thành lập tức nổ ra như pháo trúc, càng tựa như nước biển quay cuồn, không ngừng nghênh đón từng đợt sóng, người người không ngừng bôn tẩu đến kinh thành, vì muốn nhìn thấy phong tư của hoàng đế hoàng hậu, còn có sự tích truyền kỳ ân ái của bọn họ.
Thái dương vừa nhô lên cao chiếu xuống phố lớn ngõ nhỏ, vô số đầu người, vạn người xếp thành hàng dài trên đường phố.
Đầu đường phía trên người ta di chuyển như sóng biển cuồn cuộn, quả thật chưa bao giờ có trường hợp náo nhiệt như vậy, toàn bộ người của Lâm An thành tựa hồ đều ra khỏi nhà nên hai bên đường phố bị vây chật như nêm cối, người người nhón chân ngóng cổ để được nhìn thấy Huyền đế cùng dân chung vui! Còn nữa ai mà không muốn nhìn xem tân hoàng hậu túc trí đa mưu hiện tại, nàng không chỉ trợ giúp hoàng thượng thống nhất thất quốc, còn ban bố tân chính, quân sự, dân sự, thương nghiệp, trên mọi phương diện, đều lấy được hiệu quả rất tốt.
Đây là thời gian nhiều năm qua từ khi khai quốc, Huyền Nguyệt đạt được phồn hoa nhất uy thế nhất.
Nữ nhân này tựa như một truyền kỳ, một truyền kỳ nữ tử trong mắt thế nhân.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu