Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147.12
hân hình Mộ Dung Lưu Tôn lao thẳng tới trước, dẫn đầu xông lên ngăn trở lối đi, thân ảnh màu tím ngạo nghễ đứng thẳng ở trước song cửa sổ, lúc này cái tên đang định chuồn ra cửa sổ, xoay mình thu tay lại, lui trở về trong phòng. Bỗng nhiên, trường bào của hắn rơi xuống đất, mọi người liền nhìn thấy rõ hình ảnh trước mặt, dưới ánh đèn sáng ngời, có một nam tử một thân y phục phong lưu đang đứng thẳng ở trong phòng, khuôn mặt của hắn tuấn tú, nhưng cũng không phải là khuôn của Thượng Quan Hạo mà bọn họ quen thuộc, như vậy rất hiển nhiên là hắn đã dịch dung, với thuật dịch dung như vậy, cho dù hắn có đi qua trước mặt, bọn họ cũng sẽ không nhận ra, bất quá lúc này có hoàng thượng ở đây, sao có thể để hắn chạy trốn được.
Thượng Quan Hạo không nghĩ tới Mộ Dung Lưu Tôn lại tự thân xuất mã, ý niệm loé lên đầu tiên trong đầu là muốn chạy trốn, nhưng vừa cử động một cái, cả người đột nhiên lui lại, rơi xuống trước giường lớn khắc hoa, bàn tay to của hắn vừa nhấc lên, liền bắt lấy nữ nhân hoa dung thất sắc nằm ở trên giường đang dùng tấm chăn quấn chặt thân thể, nữ nhân kia ngước mắt nhìn vào đôi mắt khát máu của Thượng Quan Hạo, nước mắt của nàng không ngừng được mà tuôn rơi, run rẩy hét toáng lên.
Một tiếng hừ lạnh thô bạo vang lên: “Im miệng.”
Tiếp theo bàn tay của hắn dùng sức nắm chặt, chỉ nghe rắc một tiếng, cái cổ đang ngay ngắn chỉnh tề kia bị gảy lìa, nàng nọ liền mở to mắt chết không nhắm mắt, có lẽ nàng ta không ngờ một khắc trước họ còn hoan ái không gì sánh được, giờ khắc này liền nhẫn tâm ra tay giết mình, nguyên lai trên đời này còn có người hung ác như vậy, so với lang sói không kém bao nhiêu.
Trong căn phòng màu đỏ, một mảnh dày đặc mùi tanh của máu.
Mộ Dung Lưu Tôn không nghĩ tới chỉ chớp mắt một cái hắn lại giết đi một người, mạng người trong mắt hắn thật không bằng cỏ rác, tim của Mộ Dung Lưu Tôn trong nháy mắt bị khơi mào ma tính, thị huyết tàn hận, ánh mắt thì tàn bạo đầy sát khí mà nhìn hắn ta, Mộ Dung Lưu Tôn cắn răng mở miệng gằng từng chữ một: “Thượng Quan Hạo, tên tiểu nhân này, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Dứt lời, hắn không nói thêm một câu nào nữa, phi thân lên tấn công Thượng Quan Hạo, lúc này thân hình của Nam An vương di chuyển định xông lên tiếp ứng, Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình quát một tiếng: “Lui ra.”
Hôm nay hắn muốn chính tay bắt lấy tên này, thiên đao vạn quả hắn ta, mới có thể làm yên ổn những vong hồn bị chết dưới cơn khát máu của hắn.
Tấm áo choàng đen bị kình phong thổi qua nên đường hoàng mở rộng, quanh thân cương khí bể ra, mà Thượng Quan Hạo định tiến lên đánh trả, nhưng căn bản chưa đụng chạm vào được thân thể của Mộ Dung Lưu Tôn, đã bị cương khí trên người hắn đánh văng ra, phải rút lui vài bước, tâm trạng bỗng nhiên hoảng hốt, không nghĩ tới bây giờ võ công của Mộ Dung Lưu Tôn lại càng lợi hại hơn trước, tối nay nếu muốn toàn thân trở ra thì không thể mạnh mẽ chiến đấu, chỉ có thể dùng trí.
Thượng Quan Hạo vừa chuyển động tâm tư, thì Mộ Dung Lưu Tôn làm sao mà không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẻo hủy thiên diệt địa, hắn nhanh chóng tấn công tới tấp.
Hắn sẽ không để cho tên này có bất luận một chút cơ hội nào nữa.
Tối nay nhất định phải bắt được hắn ta, bằng không lại không biết có bao nhiêu người sẽ chết nữa.
Vì thế sát khí tràn ngập khắp nơi, Mộ Dung Lưu Tôn tiến công càng mạnh mẽ tàn ác.
Thượng Quan Hạo thấy vậy cũng không dám khinh thường, hắn ngưng thần toàn lực mà chống đỡ, nội lực của Mộ Dung Lưu Tôn tựa hồ so với trước càng lợi hại hơn. Nếu như hắn phân tâm một chút thôi, chỉ sợ rất nhanh liền bị thương ở trong tay của hắn ta, nghĩ đến chỗ này, khóe môi của Thượng Quan Hạo câu ra nụ cười: “Sư đệ chẳng lẽ ngươi thực sự muốn giết ta sao?”
Người vô liêm sỉ như vậy, quả thật hiếm có trong thiên hạ, đám người canh giữ trước cửa phòng, tất cả đều nhìn hắn khinh thường, mà người không khách khí như Tiểu Ngư nhi thì trực tiếp ói luôn, nàng thật là chịu không nổi nữa.
“Câm miệng.”
Mộ Dung Lưu Tôn quát một tiếng chói tai, khí lực dưới chưởng càng đánh mạnh hơn, ra chiêu nhanh hơn lợi hại hơn, căn bản là không vì lời nói của Thượng Quan Hạo mà bị rối loạn chiêu thức, ánh mắt của Thượng Quan Hạo trở nên u ám, chẳng lẽ tối nay chính là ngày chết của hắn. Không được, nếu như rơi vào tay của Mộ Dung Lưu Tôn, chỉ sợ sẽ chết rất thảm, nếu đã không thể sống, thì dù chết, mình cũng không muốn để cho Mộ Dung Lưu Tôn dễ chịu,
Ý niệm vừa chợt lóe, thân thể xoay mình mang theo hơi thở tử vong cùng thị huyết sát khí đánh tới, đây là chiêu đồng vu quy tận, hắn không tin, Mộ Dung Lưu Tôn không muốn sống?
Thượng Quan Hạo vừa tung ra chiêu thức, thì cùng lúc đó Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình lui về phía sau một bước, lộ ra một khoản trống, thấy vậy Thượng Quan Hạo không tự chủ được mà nở nụ cười, đây là cho mình cơ hội không phải sao?
Thân hình của hắn bỗng nhanh như thiểm điện lủi ra cửa mà chạy đi, những người gác cửa căn bản ngăn không được hắn, vì quanh thân hắn bỗng nhiên dâng lên luồng khí mạnh mẽ, nên người khác không thể đụng chạm được hắn. Thế nhưng lúc này, ở phía sau bỗng truyền đến hàn ý lành lạnh thấu xương, Mộ Dung Lưu Tôn không đánh trước mặt, mà cương khí của hắn thì lại hướng về phía chính diện, cho nên một chiêu này của Mộ Dung Lưu Tôn hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, vì thế lúc này nội tâm đại biến, sự khủng hoảng thoáng cái che mất lý trí của hắn, việc này chỉ diễn ra trong thời gian nháy mắt.
Chỉ thấy ngũ chỉ của Mộ Dung Lưu Tôn biến thành móc sắt, đánh thẳng vào trên lưng của Thượng Quan Hạo, rồi đột nhiên nắm chặt, sau đó dùng sức ấn xuống, chỉ nghe thanh âm răng rắc không ngừng vang lên, như tiếng đầu khớp xương bị gãy lìa, nhiều tiếng thanh thúy liên tiếp.
Thượng Quan Hạo thân thể mềm nhũn, nhưng trong lòng thì lạnh lẽo, hắn biết cột sống trên lưng đã răng rắc gãy lìa, không còn là một thể, một chiêu này của Mộ Dung Lưu Tôn đã hủy đi cột sống của hắn, trong nháy mắt đau đớn bao quanh người, cả thân thể mất thăng bằng, ngã xuống trên mặt đất rồi co quắp lại, hắn cũng không dám chần chừ, liền nhấc bàn tay to lên hướng về huyệt thiên linh cái đánh một chưởng.
Nhưng Mộ Dung Lưu Tôn đâu cho hắn chết dễ dàng thế, như vậy sẽ không có cách nào trả lời với người trong thiên hạ, không có cách nào giao phó với người đã chết.
Nên thân thể Mộ Dung Lưu Tôn nhanh nhẹ như kinh hồng, đưa tay lên đem trường kiếm trong tay Nam An vương rút ra, nó như hóa thành ngân long chớp mắt đã cắt đứt gân tay gân chân của Thượng Quan Hạo, làm cho hai mắt của hắn ta trợn to, kinh hãi không gì sánh được, nhưng rốt cuộc cũng không động đậy được chút nào, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống đất, mặt mày thì xám như tro tàn, chỉ còn lại tàn mệnh bị kéo dài mà thôi.
“Ngươi giết ta đi.”
Hắn kêu lên, Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình thu tay lại, đi tới gần Thượng Quan Hạo, sau đó vung tay lên, lột bỏ chiếc mặt nạ ở trên mặt của hắn xuống, lộ ra diện mạo cũ, quả nhiên là Thượng Quan Hạo, cái tên lòng dạ ác độc kia.
“Giết, thì nhất định phải giết, nhưng ta muốn cho người trong thiên hạ một công đạo, những người có người thân chết bởi tay ngươi, sẽ tận mắt nhìn thấy trẫm làm như thế nào để trừng phạt ngươi.”
“Lưu Tôn.” Lúc này, Thượng Quan Hạo đột nhiên rơi lệ, đáng tiếc không ai đồng tình với hắn, tất cả đều khinh thường trừng mắt nhìn hắn, hổ lang tuy ghê tởm, nhưng ít nhất bọn chúng không có trái tim, Thế nhưng người này, so với hổ lang còn ác độc gấp mười lần.
Mộ Dung Lưu Tôn không hề nhìn Thượng Quan Hạo nữa, hắn quay đầu nhìn Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng An Định Phong đang đứng trước cửa phòng: “Đem hắn mang về, giao cho Hình bộ, ba ngày sau dạo phố thị chúng, buổi trưa của ba ngày nữa giải đến hình tràng chịu hình thiên đao vạn quả.”
Lời vừa nói ra, Thượng Quan Hạo không chịu đựng nổi nữa, đông một tiếng liền ngất đi.
Mộ Dung Lưu Chiêu cùng An Định Phong vung tay lên, liền có thủ hạ vọt tới, một lôi một nắm kéo hắn đi. Lúc này thân thể của hắn mềm mại, tựa như một con tôm không có xương, còn gân tay gân chân thì bị đứt, cột sống trên lưng cũng bị đánh gãy, hiện tại chỉ còn chờ chết mà thôi.
Mọi người cùng đi ra ngoài, vì bên trong gian phòng hiện giờ đang tràn ngập mùi máu tanh, Nam An vương cùng An Định Phong nhìn về hướng của hoàng thượng, lúc này ở phía sau lưng hai người đã ướt đẩm, vừa rồi gì quá tập trung chú ý. Nên đã khẩn trương đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hiện tại khi bị gió thổi qua khiến cả hai phải rùng mình.
“Đi thôi, tất cả đều đã tốt.”
Mộ Dung Lưu Tôn nặng nề mở miệng, đúng vậy, tất cả đều đã tốt rồi, nhưng mà bọn hắn lại trả giá quá cao…
Bên trong Phượng Loan cung, Thanh Dao vẫn không thể ngủ yên, cứ ở trên đại điện đi qua đi lại không ngừng, lúc này Mạc Sầu đứng ở sau lưng của nàng để trấn an nàng: “Nương nương, không có việc gì, người yên tâm đi.”
Đáng tiếc trong lòng Thanh Dao tựa như một đoàn lửa nhỏ, sớm biết như vậy thì nàng sẽ kiên trì đi theo bọn họ, đỡ phải ở đây nóng ruột nóng gan như vậy, họ chính là hai người mà nàng quan tâm nhất a! Thanh Dao càng nghĩ càng phiền. Lúc này từ bên ngoài cửa điện vang lên thanh âm của thái giám “Hoàng thượng giá lâm.”
Nghe thấy vậy Mạc Sầu lập tức nở nụ cười: “Nương nương, nô tỳ đã nói không có việc gì, người lại không tin, xem đi, hoàng thượng đã trở về rồi.”
Thanh Dao cũng không để ý tới lời nói của nàng, thân hình di chuyển một cái trực tiếp đi ra ngoài đón, trước cửa đại điện thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngư nhi đã chạy vội vào trước, sau đó là thân ảnh cao lớn của Lưu Tôn, thấy hai người bình yên vô sự, trong lòng của nàng cũng nhẹ nhõm hơn, lúc này nàng mới biết quanh thân đã đổ mồ hôi lạnh, cả người mềm yếu vô lực, thiếu chút nữa đã ngã xuống trên mặt đất, Lưu Tôn nhanh chóng đi lên trước một bước đỡ lấy nàng, ôn nhu mở miệng: “Đã không có việc gì.”
Nguyên lai chờ đợi so với hành quân chiến tranh càng dày vò lòng người hơn.
“Vậy là tốt rồi.”
“Nương, tên kia đã bị bắt được, bị phụ hoàng bắt đó, cột sống cũng bị hủy đi, gân tay gân chân thì bị cắt đứt, hiện tại hắn muốn trốn, so với lên trời còn khó hơn.”
“Tốt rồi, cuối cùng cũng bắt được hắn.” Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng khom lưng ôm lấy Tiểu Ngư nhi, sau đó sờ sờ đầu của tiểu nha đầu này, hiện tại nàng rất cảm tạ trời xanh đã để cho nàng ấy sống lại làm con gái của nàng: “Tiểu Ngư nhi, cám ơn ngươi.”
“Nương.”
Tiểu Ngư nhi cười rộ lên, rất vui vẻ, nàng đã nghe ra được, câu nói này của nương bao hàm bao nhiêu cảm tình bên trong, nàng rốt cuộc cũng làm cho nàng ấy thừa nhận mình, tận đáy lòng đã chân chính đón nhận mình: “Nương, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong còn hướng về phía phụ thân chớp chớp mắt, sau đó dẫn Mạc Sầu nhanh chóng đi ra ngoài làm cho đại điện an tĩnh lại.
Mộ Dung Lưu Tôn đem bàn tay nhấc lên ôm lấy nàng đi vào bên trong, con ngươi chói mắt chứa đầy thâm tình, như vững vàng bao phủ lấy nàng: “Dao nhi, sau này mọi chuyện sẽ tốt.”
“Ân, mọi chuyện rồi sẽ tốt.”
Nàng đem đầu tựa ở trên vai của hắn, nghe tiếng tim của hắn đập mạnh mẽ hữu lực, chỉ mong sau này con đường tương lai không có mưa gió chỉ có cầu vòng, bất quá mặc kệ đó là cái gì, thì bọn họ cũng cùng nhau nắm tay để đối mặt.
Cuộc đời này, bất ly bất khí.
Lâm An thành, lần thứ hai lại náo nhiệt vô cùng. Nhưng lần náo nhiệt này không giống với trước đây, lúc này mỗi người đều phẫn hận không gì sánh được, hai bên đường phố đầy ấp người, tửu lâu quán trà càng đông người hết chỗ, lúc này trên mặt người người đều là chán ghét, con ngươi thì đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi.
Trên đường phố, có một đội quan binh mặc huyền y, áp giải một chiếc xe chở tù, đi dọc theo đường phố, đi đến chỗ nào cũng đều có rất nhiều người dùng trứng gà cục đá hay những vật nặng mà ném qua, trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng bốp bốp. Tuy rằng người ở trong xe chở tù lúc này đã thê thảm không gì sánh được, thế nhưng hận ý trong lòng mọi người cũng không có chút nào giảm thiểu, ngược lại họ chỉ cảm thấy như được giải hận.
Trong đám người đó còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu phẫn nộ: “Đánh chết tên bại hoại này đi, đánh chết kẻ bại hoại này, thật quá xấu xa mà.”
“Cần phải đem hắn ngũ mã phân thây.”
“Bầm thây vạn đoạn.”
Đây là tù nhân làm cho người ta phẫn hận nhất từ trước đến nay, ý thức của người ở trong xe tù có chút mê man, nghe bên tai có tiếng quát tháo, rồi có cái gì đó ném vào trên người hắn, nhưng hắn đã không có cảm giác đau đớn nữa, bởi vì toàn bộ thân thể hiện tại đều cứng ngắc. Lúc này một cái trứng thối chuẩn xác không gì sánh được ném tới, đập vào trên mặt của hắn, lòng trắng trứng thúi chảy xuống trên gương mặt, ánh mắt của hắn lúc này hoang mang mê muội, hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã không còn quan trọng nữa.
Dạo phố ba ngày, ba ngày sau ở ngọ môn chịu hình thiên đao vạn quả.
Ánh nắng mùa hạ chói chang chiếu lên trên đài cao vừa được vựng, bách tính vây quanh chật như nêm cối, thời gian vừa đến, thì người phụ trách giám trảm, là hộ quốc đại tướng quân An Định Phong, dẫn một đội tinh binh leo lên đài cao, đi theo phía sau họ là xe chở tù, chậm rãi bị quân lính đẩy ra, cuối cùng có người đem hình phạt của Thượng Quan Hạo đọc ra cho mọi người được biết, trải qua ba ngày dằn vặt, cả người hắn đã hấp hối. Bất quá để hắn ghi nhớ những tội lỗi của mình, nên dù hắn phải chết, cũng không thể thản nhiên chết như vậy, tất nhiên phải chịu hình phạt thiên đao vạn quả rối mới chết.
“Canh giờ đến.”
Lệnh bài vừa rơi xuống, hai tên đao phủ đang cầm đao nhọn đi ra, mang theo hàn quang sáng quắc của đao nhọn.
Hình phạt thiên đao vạn quả, là một cực hình cực kỳ tàn khốc, cũng là một loạt hình pháp bị cấm sử dụng, không nghĩ tới hôm nay lần thứ hai phát huy công dụng.
Một nghìn đao để dồn người ta vào tử địa, nên dù là chỉ có chín trăm chín mươi chín đao, cũng không thể làm cho hắn chết, chỉ khi đúng một nghìn đao, nó chuẩn xác không gì sánh được đâm vào trái tim, thì hắn mới chân chính tử vong.
Từng tiếng thét bén nhọn thống khổ vang lên, người kia vốn đang hấp hối nhưng cũng không chịu nổi mà thét lên, cái đau lan tràn đến quanh thân, mặc dù có đầu thai bao nhiêu kiếp, chỉ sợ cũng sẽ nhớ kỹ nổi đau thấu tim này.
Trong đám người đông đúc vắng vẻ không tiếng động, người người trợn to hai tròng mắt nhìn người thụ hình trên đài đang vặn vẹo cơ thể thành một đoàn, mọi người cũng tự nhắc nhở mình cùng con cháu đời sau, sống trên đời không nên làm chuyện xấu, quả báo không phải là không báo, mà thời gian chưa tới thôi, nhưng cái đáng sợ nhất vẫn là chịu hình thiên đao vạn quả a…
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu