Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147.7
hanh âm khàn khan của Mộ Dung Lưu Tôn vang lên, chứa đựng sự đau lòng, vì hắn không bắt được tên kia nên làm hại nàng phải vất vả người, rõ ràng là hắn không muốn để nàng xảy ra một chút xíu không tốt nào, nhưng kết quả lại gì những chuyện bên cạnh mà liên luỵ tới nàng.
Thanh Dao xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng một cái, nàng thấy trên khuôn mặt tuấn dật của hắn lộ ra thần thái âm u bất minh, làm cho giọng nói của nàng nhu hoà đi: “Không có việc gì, hiện tại chúng ta cần phải đồng lòng đối phó kẻ địch bên ngoài, chỉ có cách mau chóng giết chết Thượng Quan Hạo, Huyền Nguyệt mới có thể an định lại.”
“Tốt, vậy cứ dựa vào hoàng hậu nói mà làm đi.”
Hoàng đế trầm ổn mở miệng, hắn sẽ không để cho Dao nhi bị một chút thương tổn nào, tối nay hắn thề sẽ bày thiên la địa võng, bắt được Thượng Quan Hạo. Người của Mộc phủ hồi kinh, hoàng hậu sẽ đến Mộc phủ thăm viếng, lý do này đã đầy đủ, nhất định sẽ xuất hiện, mặc dù hắn sẽ hoài nghi trong đó có bẫy, nhưng hắn cũng sẽ đi, bởi vì hắn phải đánh một trận cá chết lưới rách, và cũng vì Thượng Quan Hạo quá hận Dao nhi.
Mộ Dung Lưu Tôn hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Thượng Quan Hạo lúc này, bởi vì bọn họ là đồng môn nhiều năm, nên Thượng Quan Hạo hiểu hắn, ngược lại hắn cũng hiểu biết Thượng Quan Hạo.
“Hoàng thượng!”
Nam An vương cùng tả tướng cùng kêu một tiếng, nhưng mâu quang của hoàng thượng đã quyết định, nên hai người họ cũng không nói thêm gì nữa, hoàng thượng so với bất cứ người nào trong bọn hắn càng lo lắng an nguy của hoàng hậu hơn, vì thế hoàng thượng nhất định là tin vào năng lực của hoàng hậu cùng sự bố trí của mình, vậy nên Lưu Chiêu cùng Mộc Ngân đành im lặng.
Thanh Dao và Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có trở lại chỗ ngồi trên cao, mà đến bên bàn ngồi xuống, Nam An vương và tả tướng thấy vậy liền có chút không tự nhiên, nên vội vàng đứng lên, Thanh Dao ngẩng đầu lên, xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống: “Chúng ta vẫn nên thương lượng một chút chuyện tối hôm nay đi, đừng cứ câu nệ hình thức mãi.”
Thanh Dao vừa mở miệng, Huyền đế cũng gật đầu đồng ý, bất quá hắn trời sinh uy nghi khí phách, mặc dù nói như vậy, nhưng cũng mang theo một chút mệnh lệnh bên trong.
“Ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Nam An vương Lưu Chiêu cùng tả tướng ngồi xuống, Thanh Dao cau mày suy nghĩ sâu xa rồi liếc mắt một cái, quay đầu về phía hoàng thượng bên cạnh, hoàng thượng dành cho nàng một cái nhìn động viên, nên nàng chậm rãi mở miệng: “Tốt, đợi một lúc nữa phụ thân một mình trở về, đem những người khác của Mộc phủ để lại trong cung đi, thay thế họ bằng cao thủ đắc lực là Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc, sau đó Nam An vương gia hãy ẩn thân ở trong một góc của Mộc phủ, mặt khác, Nam An vương có thể sai người của Phượng Thần cung mai phục tại bốn phía của mộc phủ, đêm nay bản cung sẽ sẽ về thăm mộc phủ, tin rằng tên đó nhất định sẽ động thủ.”
Thanh Dao phân phó xong, Nam An vương cùng Mộc Ngân đứng lên, cung kính lĩnh mệnh: “Dạ, bọn thần tuân chỉ.”
“Còn có một chuyện trọng yếu nữa, Nam An vương cần phải dặn dò thủ hạ, công binh xưởng của chúng ta đã bị Thượng Quan Hạo phá hủy, người cũng đã bị giết, nên có rất nhiều vũ khí bị hắn lấy đi, trong đó lực sát thương lớn nhất chính là lựu đạn và pháo khói, trong pháo khói sẽ tràn ra khói độc, còn trong lựu đạn là thuốc nổ, hai thứ đồ này đối phó với người không hề chuẩn bị thì sẽ dùng được, nhưng muốn đối phó với chúng ta nhất định sẽ có kẽ hở.”
Nam An vương cùng tả tướng vừa nghe chuyện Thượng Quan Hạo đã đoạt đi vũ khí của công binh xưởng, thì sắc mặt rất khó nhìn, sau đó lại nghe hoàng hậu nói có kẽ hở, liền vội vàng chuyên tâm lắng nghe.
Thanh Dao nói tiếp: “Lựu đạn sau khi giật ngòi sẽ có một cảm giác bị bỏng, vì nó không thể ở trong khoảng thời gian ngắn mà phát nổ, các ngươi đều là người có thân thủ lợi hại, chỉ cần thừa cơ trước khi ngòi nổ bể ra, liền đá ngược trở lại, như vậy kẻ bị thương sẽ là đối thủ, mà không phải là các ngươi, còn pháo khói mặc dù có độc, nhưng chỉ cần kéo ngòi nổ ra, liền có một mùi thuốc đông y khó ngửi tràn ra ngoài, nếu như các ngươi ngửi thấy được mùi này, trước khi khói độc tràn ngập ra, đem nó đá đến nơi có nước, nó liền tự động tắt, nếu bọn hắn không có hai món đồ này, ta tin tưởng bọn hắn cũng không có gì đáng e ngại, nhân mã của chúng ta nhất định sẽ không thua bọn hắn.”
“Dạ, thần hiểu.” Nam An vương lập tức đứng lên, nếu như nương nương không nói rõ ràng, căn bản sẽ không có người hiểu rõ nguyên lai vũ khí lợi hại như vậy cũng có nhược điểm, xem ra đừng nói là người, ngay cả đồ vật cũng có điểm yếu.
“Lập tức trở về bố trí đi.”
“Dạ.” Nam An vương cùng tả tướng Mộc Ngân song song đứng dậy, Thanh Dao cũng đứng lên, nàng nhìn Mộc Ngân, nhẹ giọng hướng một bên phân phó: “Mạc Sầu, đi đem nhị tiểu thư cùng vài người của mộc phủ an bày xuống, mấy ngày liên tiếp bôn ba, để cho các nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, mà Nam An vương cùng tả tướng đã cáo an, ngay cả Minh Nguyệt cùng Thẩm Ngọc cũng đều bị bọn họ điều đi.
Phượng Loan cung To như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Ngư nhi đã sớm tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi rồi, đại điện lúc này bỗng nhiên an tĩnh lại, Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay lên ôm lấy Thanh Dao, thanh âm từ tính vang lên, song chưởng ôm chặt eo của nàng: “Dao nhi, đừng quên chuyện đã đáp ứng trẫm.”
Thanh Dao kêu ách một tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn, không biết hoàng thượng đang nói đến chuyện gì.
Hoàng thượng kê vào lỗ tai của nàng nhẹ nhàng thì thầm: “Cuộc đời này bất ly bất khí.”
Lúc này hắn giống như một nam nhân đang nói lời tình yêu, khiến cho không khí ái muội đến cực điểm, làm cho lòng của Thanh Dao hiện giờ như có dòng nước ấm của ngày xuân, nàng tiến sát trong ngực của hắn, gật đầu: “Hoàng thượng, ta không có việc gì, ngươi yên tâm đi.”
“Ừ, trẫm sẽ như trước đến giờ cùng nàng đứng chung một chỗ.”
Trên đại điện bỗng vang lên lời nói phóng đãng ám muội, dù có bão tố thì thế nào, hai người họ sẽ đồng tâm hiệp lực, đối mặt chờ mưa gió qua đi, khi đó cầu vòng rất nhanh sẽ xuất hiện, và ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!
Tả tướng Mộc Ngân cao ngạo hồi kinh, bên trong Lâm An thành người người đều biết, mọi người xôn xao nghị luận chuyện Mộc gia chật vật bỏ chạy, và thiên kim của Tả tướng bị Thái Phó tự khanh Triệu gia hưu, khiến cho thiên kim tả tướng đâm đầu xuống hồ tự sát, nói chung mọi thuyết đều được đưa ra, cái dạng đề tài gì cũng đều có.
Bên trong Lâm An thành lúc trước có rất nhiều người tiếc hận bởi vì Mộc Ngân cả đời trung thành và tận tâm, không nghĩ tới về già, lại rơi vào kết quả như vậy, thực sự là gần vua như gần cọp a, thế nhưng không ngờ ngay lập tức phong vân nổi lên, nguyên lai đây chẳng qua là người xấu làm ra, hoàng hậu là bị ác nhân hãm hại, hiện tại hoàng thượng chân chính đã hồi cung, hơn nữa phu phụ hoàng thượng càng thêm phu thê tình thâm, vì thế tả tướng rốt cuộc có thể ngẩn cao đầu mà hồi kinh.
Ở một khách sạn tửu lâu, trong phòng khách lầu hai, có một cánh cửa sổ mở rộng phân nữa, một nam tử với gương mặt âm ngao lãnh chìm, mái tóc đen xoã xuống che lại hơn phân nửa mặt, làm cho người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn, chỉ một đôi mắt như lang như hổ, nhìn chằm chằm mặt đường.
Hắn từng chén từng chén rượu một mà uống, bên trong gian phòng trang nhã đầy rẫy mùi rượu, thật lâu ngoài cửa mới có thanh âm gõ nhẹ vang lên.
Rồi có giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiến vào.”
“Dạ.” Một bóng người quỷ mị tiền vào, nhìn như bóng ma, hơn nữa ánh mắt rời rạc, cả người đờ đẫn như một khúc gỗ.
“Tả tướng thực sự hồi kinh sao?”
“Đúng vậy, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, tả tướng và gia quyến, xác thực đã về mộc phủ, trong triều còn có thật nhiều đại thần đăng môn bái phỏng.”
“Tốt, thật sự là quá tốt.” Bàn tay to của nam tử đột ngột vỗ lên mặt bàn lấy lên một chén rượu, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, sau đó hung hăng đặt xuống bàn, xoay mình đứng dậy, ác khí tận trời mở miệng: “Mộc Thanh Dao, đêm nay ta sẽ lấy người của mộc phủ khai đao, ta muốn nổ cho mộc phủ của ngươi chỉ còn hai ba mảnh, ai bảo ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Nói xong hắn liền lôi kéo cửa phòng, trường bào màu đen phấp phới tạo thành một đạo đường vòng cung, sau đó thân ảnh biến mất trong chớp mắt.
Buổi tối, bầu trời xanh trong như một khối ngọc lưu ly được nước rửa qua, làm nó sạch sẽ trong vắt đến hiếm thấy, chỉ có vài đám mây lơ lững trôi ở giữa không trung, như tùy ý nhàn nhã đi dạo.
Mộc phủ, ngọn đèn dầu được thắp sáng trưng, trong ngoài phủ, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào.
Tả tướng hồi kinh, đã được phục chức lại toàn bộ, nên các đại thần trong triều, tranh nhau đến đây chúc mừng, bất quá triều đình lúc này đang là lúc nguy cấp, vì thế tả tướng Mộc Ngân không có mở tiệc tiếp tân khách, nên những khách nhân đến chúc mừng cũng chỉ ngồi một chút liền đi trở về, đến chạng vạng cả phủ vừa mới quạnh quẽ một chút chút, thì hoàng hậu dẫn vài tên cung tỳ hồi phủ thăm người nhà.
Tả tướng Mộc Ngân dẫn tất cả lớn nhỏ trong quý phủ đồng loạt ở bên ngoài đại môn, quỳ nghênh phượng giá.
Thanh Dao được Mạc Sầu dìu xuống phượng liễn, tự mình đở dậy phụ thân, cùng đoàn người vào trong mộc phủ.
Thanh Dao đi ở bên cạnh Mộc Ngân, nhẹ giọng hỏi: “Trong phủ không còn tân khách chứ?”
Mộc Ngân nhỏ giọng trả lời: “Đều bị đưa về cả rồi.” Chính vì đêm nay Thượng Quan Hạo sẽ tới, nên hắn mới không tổ chức yến hội, chiêu đãi tân khách, chỉ để cho bọn họ ngồi một chút, liền đưa bọn họ hồi phủ.
“Ân, vậy là tốt rồi.” Thanh Dao nghe vậy cũng yên lòng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng có sát khí ẩn núp trong chỗ tối, Thượng Quan Hạo quả nhiên đã tới, bất quá đến tột cùng là thuộc hạ của hắn, hay là hắn tự mình đến, thì không thể biết được, nhưng bất kể là ai, tối nay nàng thề sẽ để cho bọn họ có đi không có về, nghĩ đến đây ánh mắt nàng đột nhiên hiện lên sắc bén, tiếp theo liền cười vang trò chuyện.
“Phụ thân có khỏe không?”
“Nhờ phúc của nương nương, tất cả cũng khỏe.”
Mộc Ngân thân là gương mẫu của các vị quan lại, cho nên ngôn hành cử chỉ luôn luôn đúng quy củ, Thanh Dao sửa chữa hắn rất nhiều lần, cũng không tạo nên chút tác dụng nào, vì thế cuối cùng chỉ mặc hắn thôi, bất quá đối với tư tưởng cổ hủ của cổ nhân nàng đúng là có cái nhìn mới mẽ.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu