That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146.3
hanh Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì lúc này ở phía sau bỗng vang lên tiếng cười sang sảng, hai người liền xoay mình nhìn sang, trong lúc này Xích Hà lão nhân một thân bạch y, đầu đầy tóc bạc, thật giống như thế ngoại thần tiên đang đạp ánh trăng mà đến, hắn đứng ở bên cạnh Thanh Dao mĩm cười nhìn nàng.
“Trong thế giới to lớn này, cái gì cũng có thể tồn tại, bao gồm Quỷ Hồn, bao gồm không gian dị thế.”
Xích Hà lão nhân tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao không khỏi nhớ tới năng lực của hắn, biết chuyện trước năm trăm năm, biết chuyện sau năm trăm năm, hơn nữa lời nói vừa rồi của hắn ẩn sâu huyền cơ, có phải chứng tỏ, hắn kỳ thực biết nàng không thuộc về nơi này, mà đến từ một dị thế khác, nghĩ thế con ngươi của Thanh Dao bỗng nổi lên ánh sáng, chăm chú nhìn chằm chằm Xích Hà lão nhân.
“Ta có thể nhờ người giúp ta một việc không?”
“Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện này.”
“Để cho ta nằm mộng trở về kiếp trước, ta muốn nhìn xem bọn họ sống có tốt hay không, có vui vẻ hay không.”
Đây là tiếc nuối vẫn dấu kín dưới đáy lòng của nàng, nàng thật sự muốn nhìn một chút bọn họ sống có tốt hay không, thân thể của tổ mẫu vẫn còn khỏe mạnh chứ, cha mẹ vẫn còn sống kiểu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao, Tiêu Duệ có phải đã một lần nữa tiếp nhận một tình cảm mới hay không, lòng nàng chỉ nguyện mỗi một người trong bọn hắn đều sống vui vẻ hạnh phúc.
“Này, cứ thử xem đi.”
Xích Hà lão nhân chần chờ một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng với Thanh Dao, nói thật chuyện này không phải dễ làm, thế nhưng nàng không giống với người khác, từ trường cảm ứng của nàng rất mạnh, vì thế sẽ có cơ hội dựa vào ý niệm mà gọi được nàng một lần nữa trở lại thời không đó không chừng.
Lưu Tôn từ đầu tới đuôi vẫn không nói gì, hắn chỉ nắm chặt tay nàng, dành cho nàng sự ủng hộ, hơn nữa đối với những chuyện nàng nói ra cũng không cảm thấy kinh ngạc, tựa hồ từ lâu trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Đoàn người ở trong đình ngồi xuống, Xích Hà lão nhân lấy ra một vật loang loáng khí, chính là một trái thủy tinh cầu, lần trước ở bên trong thư phòng đã đánh vỡ một cái, không nghĩ tới ở đây vẫn còn một cái khác.
Thủy tinh cầu ở trong bóng đêm tản mát ra ánh sáng rực rỡ, Xích Hà lão nhân đem nó đặt ở trên bàn đá, rồi ngoắc tay ý bảo Thanh Dao đến gần, hắn cầm thủy tinh cầu đặt vào tay của nàng, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Thủy tinh cầu, nhân từ thần, hãy giúp đỡ nàng trở lại kiếp trước, nơi nàng muốn đi.”
Ánh mắt Thanh Dao chậm rãi nhắm lại, thân thể từ từ ngã sang một bên, Lưu Tôn nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy nàng, mà nàng thì hô hấp vẫn đều đều, tựa như đang ngủ, Lưu Tôn lo lắng ngẩng đầu lên nhìn sư phụ: “Nàng không có việc gì chứ?”
“Sẽ không, bất quá có thể trở lại kiếp trước hay không, thì phải xem ý niệm của nàng có đủ mạnh hay không?”
Thanh Dao mơ hồ phiêu diêu một đường đi theo tia sáng, tiến về phía trước, tựa hồ như có một sức hút mạnh mẽ dẫn đi, mang theo nàng tới cánh cửa của thời gian, về tới hiện đại, nơi đường phố quen thuộc, hai bên đường với nhiều nhà cao tầng, bầu trời tối đen vì đã quá khuya, tuy nhiên trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, Thanh Dao một đường đi về tân phòng mà lúc trước mình cùng Tiêu Duệ định kết hôn, đi đến dưới lầu, nàng cho rằng sẽ không có ai, thế nhưng lại phát hiện trên lầu hai vẫn sáng đèn, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới, không ngờ thân thể tự động xuyên qua cửa mà đi vào, sau đó tiếp tục bước lên lầu hai, nơi tân phòng của bọn họ.
Trong tân phòng, có treo một bức ảnh chụp thật to, nàng nhìn kỹ thì thấy người trong hình đúng là mình, trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên, tấm ảnh chụp đã có chút ngã vàng, nhưng khung ảnh thì được lau đến sáng bóng, có thể thấy được người này cực kỳ được trân trọng.
Thanh Dao đem tầm mắt chậm rãi quét một vòng, bên trong tân phòng mọi vật điều không thay đổi, chẳng qua có rất nhiều thứ đã cũ đi, nhưng vẫn được bảo tồn hết sức tốt, hơn nữa ở đây vẫn có người ở.
Gây ra lớn chuyện thế mà Tiêu Duệ vẫn ở chỗ này, thì có thể thấy được trong lòng của hắn có bao nhiêu đau đớn, lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình, nữ nhân mình yêu là bởi vì mình mới chết, thật là một sự dày vò quá lớn, nghĩ đến đây Thanh Dao không khỏi vì hắn mà đau lòng, lúc trước cũng hắn rất yêu nàng, nhưng có lẽ tất cả mọi chuyện đều do trời định sẵn, không phải lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của nàng.
Cước bộ di chuyển, nàng đến phòng vi tính kế bên.
Nàng nhìn thấy Tiêu Duệ, hắn rất gầy, sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn đang lẳng lặng ngủ, Thanh Dao liền đi tới, bộ dáng bây giờ của nàng chính là bộ dáng kiếp trước, cũng chính là Tô Trần, nàng nắm tay Tiêu Duệ, nhẹ nhàng gọi hắn: “Tiêu Duệ, Tiêu Duệ.”
Tiêu Duệ chậm rãi mở mắt ra nhìn Thanh Dao, cũng chính là Tô Trần, mắt hắn mở to có vẻ khó tin, còn nhẹ xoa mắt một lần nữa, cuối cùng hắn thì thào mở miệng: “Tô Trần, ngươi cuối cùng cũng chịu vào giấc mộng của ta, ngươi biết không? Mấy năm nay, ta vẫn ở chỗ, ta tin ngươi nhất định sẽ trở về tìm ta, rốt cuộc ngươi cũng đã trở về.”
Thanh Dao nghe lời nói của hắn, mũi có chút ê ẩm, thật lâu mới mở miệng “Tiêu Duệ, hãy buông tha cho chính mình đi, tất cả đều đã được định sẳn, ta vẫn còn sống, sống thật khỏe mạnh, còn gặp được người nam nhân yêu thương ta, còn có con của ta nữa, ngươi hãy quên ta đi, cố gắng sống thật tốt, tất cả đều đã được số phận định trước.”
“Trần Trần, ngươi đang nói cái gì đấy?”
Tiêu Duệ có điểm không hiểu, nàng nói nàng còn sống, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy nàng đã chết mà, mấy năm qua, hắn đều không thể tha thứ cho chính mình, nếu nàng còn sống, vì sao không đến gặp hắn, nàng không biết hắn nhớ nàng đến cỡ nào sao?
“Tiêu Duệ, nguyên lai trên đời này có thời không song song, kỳ thực ta và ngươi vẫn sống ở trên một đường thẳng song song, chỉ là không thể gặp nhau mà thôi, nhưng mà ta sống rất tốt, nên ta hi vọng ngươi hãy buông tha cho chính mình.”
“Trần Trần.”
Trên gương mặt tuấn dật của Tiêu Duệ bỗng nhiên giản ra, trong ánh mắt hiện lên sự thoải mái, tựa hồ hắn đã thực sự buông xuống, mấy năm nay, hắn vẫn tự vằn dặt mình, đã làm hại rất nhiều người thương tâm, thống khổ, hiện tại biết Trần Trần vẫn còn sống, còn có người yêu thương nàng, hắn cũng thấy vui vẻ, mặc dù biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn tình nguyện tin điều này.
“Trần Trần, nhất định phải hạnh phúc, dùng sức mà hạnh phúc, ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho ngươi.”
Tiêu Duệ phất tay, bóng dáng của Thanh Dao bỗng có chút mơ hồ, rồi từ từ biến mất, hắn cũng không gọi nàng lại, chỉ nằm ngất dưới ngọn đèn còn cười đến hài lòng, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi.
Mà Thanh Dao sợ thời gian không còn nhiều, nên chỉ dựa vào một cỗ ý niệm trong lòng để đi thăm tổ mẫu của chính mình, bà đã rất già, nhưng vẫn còn ưu nhã giống như trước, hơn nữa còn rất thản nhiên chấp nhận lời giải thích của nàng, còn cùng nàng nói chuyện, cuối cùng thì xoa xoa đầu nàng rồi cười: “Trần Trần, có thể sau bốn ngàn ngày qua nhìn thấy được ngươi, đây là chuyện mà tổ mẫu vui vẻ nhất.”
“Tổ mẫu.”
Thanh Dao vươn tay ôm chặt tổ mẫu, nước mắt rơi như mưa từng giọt rơi vào lòng của hai người, hòa hợp thành một hồ nước thân tình.
Nhưng vẫn còn một việc khiến người ta tiếc nuối, bởi vì vô luận nàng cố gắng như thế nào, cũng không đi vào trong mộng của cha mẹ được, hay là tình cảm giữa nàng và bọn họ quá mỏng manh, vì thế dù nàng cố gắng như thế nào cũng không thành công, cuối cùng lại bị một cỗ ánh sáng dẫn trở về, Thanh Dao phát ra một tiếng gọi khẽ, làm Lưu Tôn khẩn trương nắm chặt tay nàng không ngừng gọi.
“Dao nhi, Dao nhi, làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Thanh Dao tỉnh lại, mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mắt là một nam tử với ánh mắt nặng nề nồng đậm yêu thương, trong bàn tay của hắn chân khí nong nóng cuồn cuộn không ngừng truyền khắp toàn thân của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại, từ nay về sau, nàng sẽ là người không còn kiếp trước, chỉ có kiếp này, cùng hắn làm bạn suốt đời.
“Ta không sao, ” nàng cử động thân thể một chút, trên mặt mồ hôi tràn ra da thịt, cùng ánh đèn bên trong đình giao thác với nhau, làm cho dung nhan của nàng càng xinh đẹp như hoa, nàng không còn sự đạm mạc trước đây, lúc này cả khuôn mặt tươi cười như gió xuân: “Cám ơn người, sư phụ.”
Nàng theo Lưu Tôn thân thiết gọi Xích Hà lão nhân như vậy, khiến lão nhân thoả mãn gật đầu, ý vị thâm sâu mở miệng.
“Thế gian vạn vật đều có duyên, thời gian là ngắn, vẫn nên quý trọng người cùng những việc bên cạnh mình đi, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hắn nói xong thu lại thủy tinh cầu, dẫn tiểu đệ tử ở phía sau chậm rãi đi ra khỏi đình, bên trong đình an tĩnh lại, Thanh Dao quay đầu nhìn Lưu Tôn, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng, bàn tay thon dài nhẹ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng: “Trước đây ngươi tên gì?”
Thanh Dao ngước mắt lên nhìn hắn, nguyên lai hắn đã sớm biết, đồng thời cũng chấp nhận nàng như thế.
“Tô Trần.”
“Tô Trần, người mà trẫm thích cho tới bây giờ vẫn là Tô Trần.” Hắn chấp nhất mở miệng, vươn tay ra kéo nàng vào ngực, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc nàng mới vào cung, cười nói thản nhiên với bộ dạng phục nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo, khi đó, nàng chính là Tô Trần, không phải là nàng kia, vì thế mới có thể chân chánh hấp dẫn hắn, bởi vì nàng là Tô Trần, một luồng hồn phách đến từ dị thế, nhưng cũng chính là nữ tử hắn yêu thương.
“Cám ơn, Lưu Tôn.”
Nàng nằm ở trong ngực của hắn, khẽ động cũng không động, sau này ngực của hắn chính là nhà nàng, có hắn liền có nàng, nàng sẽ không bao giờ do dự tịch mịch nữa, không bao giờ sợ nữa, cũng sẽ không bao giờ không tin nam nhân nữa.
Lưu Tôn im lặng không nói lời nào, chỉ lặng lẻ ôm nàng chặt hơn, trên không trung hoa mai đang chập chờn trong gió, hai người cùng nhau nhìn vầng trăng tròn trên trời cao, trăng tròn người đoàn viên nên làm cho tất cả mọi thứ cũng đẹp hơn.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu