Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140.4
guyên lai nơi nào có nhiều nữ nhân thì nơi đó có chiến tranh, những nữ nhân nơi hậu cung thực sự là đáng sợ.
Mạc Sầu tay chân lưu loát một lần nữa gói kỹ giấy dầu lại, nàng biết sẽ như vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt như giấy của tiểu nha đầu này, màu trắng màu xanh đang xen nhau, có một số gần như trong suốt, con ngươi mở thật to, đăm đăm lạnh lẽo, thanh âm như băng hàn vang lên.
“Ở nơi nào phát hiện nó?”
“Ôn Đức cung.”
Mạc Sầu chậm rãi mở miệng, tiếng nói của nàng vừa dứt, thân thể bé nhỏ đã như cuồng phong xông ra ngoài, trong tức khắc phẫn nộ như chú sư tử con, Mạc Sầu cả kinh, rất sợ nàng bị thiệt thòi, lập tức đem giấy dầu gói kỹ Mao Tuyết Cầu rồi giao lại cho một tiểu thái giám bên cạnh, trầm giọng phân phó: “Lập tức đem đi mai táng.”
“Dạ, Mạc Sầu tỷ tỷ.”
Thanh âm của Tiểu thái giám kia có chút phát run, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy thảm trạng của Mao Tuyết Cầu, trong lòng có chút hoảng hốt, đi đứng đều nhũn ra, vẫn cảm thấy đôi mắt to dữ tợn của mao tuyết cầu cứ theo dõi hắn, làm cho hắn cước bộ nhẹ trượt, vội vàng quay đầu đi về.
Những người còn lại theo Mạc Sầu đi đến Ôn Đức cung.
Trên đại điện Ôn đức cung, đèn cung đình đã treo lên, Mai phi một thân sa y hồng phấn, cười đến đắc ý, mặt mày đều vui vẻ.
Bên cạnh nàng đang đứng thẳng một cung nữ xinh đẹp, một bên ôn nhu nói, một bên đắm vai cho nàng.
“Nương nương, hôm nay thật cao hứng quá”
“Ngẫm lại trừ đi tiểu súc sinh kia, ta đã có thể cao hứng, nhìn xem công chúa có thể làm gì ta?”
Mai phi đắc ý mở miệng, lần trước nha đầu kia dám đánh nàng, lần này nàng liền lột da tiểu hồ ly của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta dám lột da nàng sao, Mai phi cười đắc ý, bên cạnh trên mặt tỳ nữ nụ cười cứng ngắc một ít, không hiểu vì sao chủ tử lại muốn cùng một đứa bé đấu, bản tính tiểu công chúa không tốt, ngươi không để ý tới nàng là được, sao lại cùng một đứa bé tính toán, giết sủng vật của tiểu công chúa, chỉ sợ việc này chưa xong đây, tỳ nữ nghĩ đến đây, trên người thỉnh thoảng toát mồ hôi lạnh, nhưng hết lần này tới lần khác chủ tử lại không có nữa điểm nhận ra, chỉ bởi vì hoàng thượng sủng ái nàng mà thôi, thế nhưng nàng không ý thức được, phía sau công chúa là hoàng hậu nương nương, năng lực của nương nương ở Huyền Nguyệt cũng không thua vì hoàng thượng.
Hoàng thượng sẽ vì nàng mà đắc tội với hoàng hậu sao? Đây là chuyện không thể nào.
Tỳ nữ này mặc dù biết đạo lý đó, thế nhưng nói cùng chủ tử, e sẽ bị giáo huấn lại, nàng còn ra lệnh một thủ hạ võ công cao cường ở phủ học sĩ tiến cung giết sủng vật của tiểu công chúa, còn tàn nhẫn đến nỗi lột da lông, phơi nắng ở trên cây, bây giờ nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, muốn chối cãi cũng không có biện pháp, hoặc là chủ tử căn bản không muốn chối cãi, nàng còn cho là mình làm một chuyện giỏi nữa chứ? Lại không biết đại họa sắp xảy ra trước mắt.
Lúc này, có thái giám từ bên ngoài vọt tới, vẻ mặt trắng bệch.
“Bẩm nương nương, tiểu công chúa đã tới.”
Mai phi vừa nghe, khóe môi câu ra nụ cười ta, cầm chung trà trong tay nặng nề đặt ở trên kỷ trà cao, lạnh lùng răn dạy.
“Hoảng cái gì? Nàng chỉ là một đứa bé, ngươi sợ nàng làm cái gì?”
Mai phi nói xong sửa sang lại tóc của mình, lôi kéo y phục, ưu nhã phất phất tay: “Đi xuống đi, nàng qua đây thì cứ để nàng qua đây đi.”
Nàng nghĩ nếu lúc này công chúa lại đánh nàng, nàng cũng không tin, hoàng thượng sẽ cho phép nàng ta hai ba lần đánh nàng, lúc này nàng ta đánh nàng, thì hoàng thượng nhất định sẽ vì nàng mà chủ trì công đạo, Mai phi đang tính toán, thì tỳ nữ phía sau sắc mặt đã tái đi, đại họa lâm đầu rồi mà chủ tử còn có thể thản nhiên tự đắc, thật bội phục nàng, không biết suy nghĩ mà? Thanh âm khẽ run run: “Nương nương, vẫn nên tránh đi, nô tỳ sẽ cho người ta đi mời hoàng thượng, nói không chừng nương nương còn có thể không có việc gì.”
“Cái gì? Ta sợ nàng?”
Mai phi trừng mắt, trợn mắt hướng về phía sau, nhìn nô tài vô dụng bên cạnh, trong lòng liền nổi trận lôi đình, không tệ, tiểu công chúa kia điêu ngoa tùy hứng, chẳng lẽ nàng còn có thể đánh nàng lần nữa, chẳng qua là một sủng vật thôi, lột da thì lột da, nàng ta có thể giết nàng sao, nếu như nàng ta đánh mình nữa, đúng lúc có thể bẩm báo hoàng thượng, mọi thứ cùng tính sổ một lượt, Mai phi âm thầm tính toán.
Bên ngoài đại điện xông tới một đạo thân ảnh nho nhỏ, tựa như cuồng phong quét lá rụng, quét ngang không để lại dấu vết, chớp mắt người đã đứng ở trước mặt Mai phi, bàn tay nhỏ bé lạnh lùng giận dữ chỉ vào Mai phi.
“Là ngươi giết Mao Tuyết Cầu? Hay là bị người ta sai sử?”
Đôi mắt đen của Tiểu Ngư nhi mở lớn, quanh thân sát khí, khóe môi nhất câu, là sát khí thị huyết, ùn ùn từ đỉnh đầu thoát ra, Mai phi hậu tri hậu giác có điểm sợ hãi, nhưng lúc này, nàng vẫn đang còn cố tranh chấp: “Là ta làm thì thế nào? Ai bảo ngươi lần trước đánh ta, ngươi đánh ta, ta lột da tiểu hồ ly của ngươi, đây coi là có oán báo oán?”
“A?”
Tiểu Ngư nhi xoay mình đứng lên rống giận tận trời, tiểu thân thể đột ngột nhảy dựng, tiến lên kéo lấy tóc của Mai phi, liều mạng kéo xuống, hoàn toàn điên rồi, nàng bị giận đến điên lên, vừa nghĩ tới thảm trạng của Mao Tuyết Cầu, nàng cái gì cũng không để ý, tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng bởi vì tập võ, nên lực tay rất lớn, hai tay nàng dùng sức đè lại đầu của Mai phi, đè sát xuống đất.
Trên đại điện tất cả mọi người đều bị sợ hãi, kêu lên: “Công chúa? Nương nương?”
Tiểu Ngư nhi quả thật đã bị chọc tức, lúc này nàng cơ hồ như điên rồi, tuy rằng đã trải qua hai kiếp, mỗi kiếp đều gặp không ít người.
Nhưng nàng tự nhận cho tới bây giờ chưa từng gặp qua một người, giống nữ nhân hư hỏng trước mắt này, quá tàn nhẫn, vừa nghĩ tới Mao Tuyết Cầu, lệ trong mắt của nàng liền chảy xuống.
“Ta đánh chết ngươi.”
Nàng nói xong, tay nhỏ bé kéo xuống, hỏa dược thương liền chỉa vào trán Mai phi, này hỏa dược thương tuy rằng không lợi hại như súng, thế nhưng bắn chết một người vẫn dư sức, Mạc Sầu bị hù doạ sợ hãi, kinh hoảng kêu lên: “Công chúa, công chúa, không thể?”
Mai phi càng sợ đến tim đều ngưng đập, lúc này nàng là thật hối hận, không có việc gì đi chọc nàng ta làm gì, Tây Môn Tân Nguyệt vì sao không động thủ để đối phó nàng ta, vì biết các nàng không dễ chọc, vì sao hết lần này tới lần khác mình lại ngốc thế, Mai phi cũng sợ đến phát khóc, thế nhưng Tiểu Ngư nhi căn bản mặc kệ người khác, tay nhất câu, bóp cò nổ súng ······
Động tĩnh ở đây, đã sớm có người bẩm báo cho hoàng thượng, còn có hoàng hậu nương nương ở Phượng Loan cung.
Một đạo thân ảnh minh hoàng vừa đi đến đã nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đại điện ôn đức cung từ trên xuống dưới quỳ đầy người, mà Tiểu Ngư nhi thì một tay dùng sức ấn đầu của Mai phi, một tay dùng súng hoả chỉa vào ót của nàng, Mai phi đều sợ đến chết khiếp, cứ như vậy ngã trên mặt đất, rơi lệ, một câu nói cũng không dám nói, lúc này nhìn thấy bóng dáng của hoàng thượng, tựa như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, thầm nghĩ ôm chặt lấy, nên dùng sức kêu lên: “Hoàng thượng cứu ta.”
Mà Tiểu Ngư nhi nghĩ đến người đàn ông này không chỉ hại phụ hoàng của mình, bây giờ còn đem những nữ nhân này gọi tiến cung, hại Mao Tuyết Cầu, trong lòng hận ý bùng phát, súng hoả trong tay giơ lên chuẩn bị bắn, bất quá giữa lúc điện quang hỏa thạch, bàn tay của hoàng thượng tung ra chưởng phong mạnh mẽ, làm cho súng hoả của nàng bị đánh bậc ra, tuy không bắn trúng đầu Mai phi, nhưng cũng trúng vai của nàng, làm nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng hét rầm lên.
Toàn bộ đại điện một mảnh hoảng loạn, hoàng thượng nhìn Tiểu Ngư nhi là đầu sỏ gây nên, ánh mắt động nhiên một mảnh băng hàn, dường như nhìn thấy một màn ở Cự Đỉnh phong ngày đó, chính mình bị thứ này đánh trúng mới rớt xuống vách núi, làm cho Vạn Hạc quốc mất đi, người của hoàng thất không một ai may mắn tránh khỏi.
Bàn tay lần thứ hai đánh ra, Tiểu Ngư nhi mở to hai mắt, mặc dù biết người trước mắt không phải phụ hoàng, nhưng khi nhìn gương mặt giống nhau như đúc, lại tàn nhẫn, không để ý tình cảm một chưởng đáng xuống, làm cho nàng ngơ ngẫn quên động, lúc này ngoài cửa điện bay vào đến một đạo thân ảnh màu trắng như quỷ mỵ, một tiếng khẽ kêu lên: “Dừng tay.”
Người đã lủi qua đây, Tiểu Ngư nhi bị chưởng phong của hoàng thượng đánh bay ra ngoài, thân ảnh phiêu dật kia đón nàng vào trong lòng, hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi, ngươi không sao chứ.”
Tiểu Ngư nhi nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào mở miệng: “Nương, Mao Tuyết Cầu bị nữ nhân kia giết, nó đã chết.”
“Nương đã biết.”
Thanh Dao nói xong, nhìn không nhìn một màn trên đại điện, hoàng thượng lạnh lùng nhìn các nàng, thấy Thanh Dao ôm Tiểu Ngư nhi, quay đầu liền đi, không khỏi vừa tức vừa giận, lạnh lùng hét lớn: “Đứng lại, hoàng hậu, Tiểu Ngư nhi thiếu chút nữa đánh chết người, cứ như vậy mà đi?”
Thanh Dao xoay mình dừng lại thân thể, quay đầu lại xa nhìn sang, ánh mắt là một mảnh sương mù, rét căm căm mở miệng.
“Ngươi còn muốn thế nào? Vì một nữ nhân thiếu chút nữa giết nữ nhi của mình, lòng của ngươi thật là cứng rắn, chẳng lẽ thật sự muốn giết nàng, sao ngươi không hỏi xem Mai phi đã làm cái gì? Một mỹ nhân nhưng hết lần này tới lần khác lòng dạ rắn rết? Nhìn xem đây chính là người mà hoàng thượng thưởng thức à, đúng là luôn luôn không giống với người khác.”
Nói xong câu, Thanh Dao cũng lười để ý tới gương mặt xanh mét của nam tử kia, trực tiếp ôm nữ nhi đi ra ngoài, Mạc Sầu cùng mấy người thái giám cung nữ đuổi theo sát phía sau.
Trên đại điện Ôn đức cung, ngự y đã chạy tới, đang khám cho Mai phi, hoàng đế lạnh lùng nghiêm nghị quét Mai phi liếc mắt một cái, bình tĩnh đặt câu hỏi: “Ngươi làm chuyện gì chọc giận công chúa?”
“Ta?” Mai phi có chút sợ hãi, cắn răng, điềm đạm đáng yêu kêu một tiếng, sắc mặt một mảnh tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng đều xám trắng: “Là thiếp thân làm sai rồi, hoàng thượng bỏ qua cho thiếp thân một lần đi, thiếp thân không nên bắt sủng vật của công chúa, thiếp thân chỉ là sinh khí lần trước nàng đánh thiếp thân, vì thế mới nhất quyết giết sủng vật kia.”
Mai phi không dám có chút giấu giếm, rất nhanh nói ra chuyện đã xảy ra, mặt của hoàng đế thoáng cái lạnh xuống, xem ra những nữ nhân này đều là thứ không có đầu óc a, có khuôn mặt đẹp, nhưng một điểm suy nghĩ cũng không có, người nào lại không chọc, lại chọc người của hoàng hậu, nàng có thể thống nhất thất quốc, sao lại dễ đối phó như vậy. Ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện đối với nàng hạ thủ nữa?
“Các ngươi thật làm cho trẫm thất vọng.”
Hoàng đế khí hận ném một câu, cũng không quản Mai phi chết sống, trực tiếp quay đầu lại đi ra ngoài, một đống người ùn ùn rời khỏi ôn đức cung, Mai phi khóc đến lê hoa đái vũ, cực kỳ hối hận, thế nhưng đã không ai để ý tới nàng nữa.
Phượng Loan cung, Thanh Dao trấn an Tiểu Ngư nhi, vươn tay ôm nàng, hỏi Mạc Sầu: “Lục soát như thế nào?”
“Không có gì cả.” Mạc Sầu tâm tình trầm trọng mở miệng, hoàng thượng căn bản không có ở trong tam cung, như vậy bài trừ tam cung, còn có thể ở địa phương nào đây? Đúng lúc này có một đạo thân ảnh hấp tấp tử ngoài cửa điện vọt vào, chính là Băng Tiêu, khuôn mặt nàng có vẻ kích động.
“Nương nương, nô tỳ nhìn thấy Tây Môn Tân Nguyệt đi một chỗ.”
“Đâu?” Thanh Dao buông thẩn thể của Tiểu Ngư nhi ra, xoay mình đứng lên, ánh mắt của những người trên đại điện nhất tề nhìn chằm chằm Băng Tiêu, chỉ thấy ánh mắt nàng nhảy lên ánh sáng lăng hàn, lãnh chìm mở miệng: “Hoán Tẩy cục.” (phòng giặt ủi)
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu