Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134.3
ian phòng cách vách.
Vô tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, con ngươi của hai người loang loáng sát khí.
“Xem ra phải nhanh một chút diệt trừ nàng, chạy về Vân Thương quốc, chẳng lẽ ngươi thực sự chuẩn bị theo nàng cùng nhau về vô tình cốc?”
Thanh Phong lạnh lùng chất vấn, ánh mắt của Vô Tình hiện lên thống khổ, sắc mặt khó xử đến cực điểm, thương tổn nàng là một chuyện có bao nhiêu thống khổ, thế nhưng nếu có nàng, Vân Thương quốc sẽ diệt vong, nàng chết tốt xấu có thể cứu giản một hồi, nàng tựa như một thanh lợi khí, trước tiên phải phá hủy lợi khí, sau đó nghĩ biện pháp đối phó những người này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vô Tình ngước mắt nhìn Thanh Phong: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng.”
Hắn biết tâm ý của hắn ta, Thanh Phong ngước lên ánh mắt u nhiên, chợt lóe lên trầm thống rồi rồi biến mất: “Hiện tại đã không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường, trừ phi ngươi thực sự muốn lấy một quốc gia đổi một nữ nhân.”
Hắn làm không được, từ nhỏ sứ mệnh của hắn là quốc gia lớn hơn bất luận cái gì.
“Ta biết.” Vô Tình gục đầu xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, thống khổ đem mặt vùi ở lòng bàn tay, tại sao phải rơi vào cục diện như thế, nếu nàng chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, nhưng nếu là người bình thường, những kẻ thiên chi kiêu tử như bọn họ còn có thể yêu nàng như vậy sao?
Ngày thứ hai, Thanh Dao ra lệnh xuống, kế tiếp chuyện đánh Vân Thương quốc do đại tướng quân An Định Phong toàn quyền chỉ huy, chính mình thì trấn thủ ở hậu phương cùng Vô Tình quay về vô tình cốc.
Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng không nói gì theo mẫu thân. Bởi vì mẫu thân quyết định chuyện gì không luận kẻ nào thay đổi được.
An Định Phong dẫn mấy người phó tướng cùng tham tướng mang đám người của Thanh Dao đưa lên xe ngựa, Băng Tiêu bởi vì bị quân côn, vết thương còn chưa tốt nên không thể hộ tống các nàng đi về vô tình cốc, mặt khác An Định Phong còn phái mười mấy tinh binh đưa các nàng về vô tình cốc…
Xe ngựa một đường cuồn cuộn chạy, nhắm phương hướng vô tình cốc mà đi…
Bên trong xe ngựa, bầu không khí rất trầm buồn, trong không gian rộng lớn có vài người đang ngồi nhưng đều trầm mặc không nói gì, ai cũng không nói gì.
Tiểu Ngư nhi luôn luôn thích náo nhiệt. Nên ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ này rồi nhìn sang chỗ kia, rồi chu miệng lên, vô lực cuối đầu xuống.
Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên một tiếng kêu nhỏ, sát khí trải rộng, Mạc Sầu quá sợ hãi, rất nhanh vén rèm lên chỉ thấy trên đường lớn, mười mấy người mặc trang phục màu đen, trên cây to còn có rất nhiều, chừng trên dưới một trăm người, đang chặn lối đi của xe ngựa, những người này vừa nhìn thấy đã biết lai giả bất thiện, sát khí nồng đậm.
Mạc Sầu quá sợ hãi, quay đầu nhìn phía chủ tử.
“Không tốt, có thích khách.”
Thanh Dao vẫn bất động, ngẩng đầu lên cười nhìn Vô Tình cùng Thanh Phong ở đối diện, chậm rãi một chữ một lời mở miệng.
“Còn có cần thiết phải ngụy trang nữa sao?”
Vô tình kinh ngạc, con ngươi bao phủ u ám, không nghĩ tới nàng đã biết, mình còn cho là đã giấu diếm đủ sâu, nguyên lai sớm đã bị người ta khám phá, sở dĩ nàng nguyện ý theo hắn về vô tình cốc, cũng bởi vì muốn cho hắn lộ ra kẽ hở sao? Thế nhưng cái giá phải trả tựa hồ quá lớn, nàng tin rằng có thể từ trong tay của hắn toàn thân trở ra sao?
“Ngươi chừng nào thì biết được?”
Vô tình không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, hắn cho là mình đã rất giống, không nghĩ tới vẫn là lộ ra kẽ hở.
Thanh Dao cười đến vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng mở miệng; “Vô tình yêu dược thảo như mạng, mà ngươi lại có thể mặt không đổi sắc bước lên dược thảo mà đi qua, trước sau căn bản là hành vi của hai người.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, thanh âm đột ngột cất cao, tựa như biển gầm: “Ngươi là ai? Văn Ngọc, hay là Trưởng Tôn Trúc?”
Vô Tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khổ, xem ra nàng đối hai người bọn họ thực sự căm thù đến tận xương tuỷ, vừa mở miệng liền đoán ra thân phận hai người bọn họ, Vô Tình đang muốn lên tiếng, thì Thanh Dao giơ tay lên ngăn cản hắn mở miệng, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng.
“Ta đoán thử, ngươi là Văn Ngọc, ngươi là Trưởng Tôn Trúc.”
Nàng một tay chỉ vào Vô Tình, một tay chỉ vào Thanh Phong, nặng nề lên tiếng.
Ánh mắt nhấc lên cơn sóng biển giận dữ hủy thiên diệt địa, không nghĩ tới Vô Tình đã chết, bọn họ còn đem hắn ra mà lợi dụng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trên xe ngựa, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi thân thể co rụt lại, dựa vào phía sau Thanh Dao, mà tay của Tiểu Ngư nhi thì đã lặng lẽ sờ lên súng hoả, không nghĩ tới hai nam nhân nàycăn bản không phải Vô Tình công tử cùng Thanh, mà là hai người khác giả trang.
“Ngươi vĩnh viễn vẫn thông minh như vậy.”
Vô tình nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực hắn chính là Văn Ngọc, ánh mắt hắn đầy đau xót, hắn không muốn thương tổn nàng mảy may nào.
Nhưng bây giờ nàng thật lợi hại, nếu như chưa trừ diệt nàng, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc tất nhiên sẽ khó giữ được, trừ đi nàng, còn có thể có một đường sinh cơ, vì thế mặc dù hai người bọn họ đều rất yêu nàng, nhưng là lại vô pháp lấy nàng ra so sánh cùng một quốc gia, bọn họ không thể trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong, đây là trọng trách của người trong hoàng thất.
“Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao ngươi cùng Vô Tình lại giống như vậy, hơn nữa chuyện xảy ra chi tiết giữa hai chúng ta cũng biết, đến tột cùng bằng cách nào ngươi làm được?”
Đúng vậy, nàng thật tò mò, vì sao Văn Ngọc đối với tất cả chuyện Vô Tình lại quen thuộc như vậy, hắn làm sao mà làm được, mặc dù bọn họ bắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cũng không có khả năng bức bọn họ giao ra tất cả sự tình, lúc đầu Thanh Phong đã ở trước mặt Vô Tình lập một lời thề nặng, từ nay về sau sau sẽ không bao giờ làm chuyện thương tổn đến nàng nữa, nên hắn sẽ kiên quyết không nói cho bọn họ biết các việc này, vậy bọn họ làm như thế nào biết được.
Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong ở phía sau, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc, sau đó một chữ một lời mở miệng.
“Trưởng Tôn Trúc quen biết một thế ngoại cao tăng, hắn hiểu rất sâu thuật dịch dung, nhưng không phải là thuật dịch dung tầm thường, mà là một loại bí thuật tàn khốc, tìm ra mười mấy người có gương tương tự với cùng Vô Tình, lấy đi làn da trên mặt họ để chế tác mặt nạ da người, trải qua thời gian dài đến hai năm, hơn mười mấy lần thí nghiệm, rốt cuộc đã chế ra mặt nạ da người hoàn mỹ không rảnh, mặt nạ da người này là dùng ngân châm khâu vào da, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, liền hoàn toàn dung hợp ở trên mặt mình.”
Thanh Dao kinh hãi mở to mắt, trên đời lại có bí thuật độc ác máu tanh như vậy, mà tên cao tăng kia cuối cùng cũng không có kết cục tốt, ác nhân cuối cùng sẽ có ác báo.
Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đã trực tiếp ói ra, nghĩ đến người trước mặt này, trên mặt là mặt nạ lấy từ trên thân thể người chết, nghĩ thế nào cũng không làm cho người ta có thể bình tĩnh được, mà những người bị hại chết không biết thống khổ đến bao nhiêu?
“Như vậy vì sao đối với chuyện của ta cùng Vô Tình, lại hiểu biết sâu như vậy chứ?”
“Là di hồn đại pháp, chỉ cần vận dụng di hồn đại pháp, tất cả ký ức trong đầu của Thanh Phong đều rót vào đầu óc của ta, như vậy thì chuyện của ngươi cùng Vô Tình ta làm sao không biết?”
Vô tình tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao chỉ vào Thanh Phong ở bên cạnh, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc.
“Trên mặt của hắn cũng không phải là mặt nạ da người nữa chứ?”
Thanh Dao một lời rơi, Vô Tình lắc đầu: “Hắn chỉ là dịch dung bình thường, chỉ vì các ngươi đem lực chú ý đều đặt ở trên người của ta, cho nên mới phải bỏ quên hắn.”
Trong mã xa đang nói chuyện thì bên ngoài đã đánh nhau, binh khí chạm vào nhau, sắc bén mà chói tai, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi cảnh giới nhìn chằm chằm hai người nam tử đối diện, công phu của bọn họ nhất định vô cùng lợi hại, ba người các nàng căn bản không phải là đối thủ của người ta, vì thế súng hoả nhất định phải một kích tức trúng…
“Vì thế hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”
Thanh Dao sẳng giọng, thanh âm vừa rơi xuống, Thanh Phong ở đối diện cũng chính là Trưởng Tôn Trúc năm ngón tay co lại, trực tiếp đánh qua đây, trường kiếm Mạc Sầu vừa kéo vun tới tách nó ra, bên trong xe ngựa không gian quá nhỏ, không gian lớn nhất căn bản cũng thi triển không ra.
Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc vận công, dòng khí mạnh mẽ bắn ra, làm thùng xe bể văng bốn phía, hai bóng người như hai cái giao long đằng ra ngoài, ba người Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng theo sát phía sau phi thân lên, Tiểu Ngư nhi còn quá nhỏ, chịu không nổi chân khí quá mạnh, thân thể bắn ra, bay lên giữa không trung, Trưởng Tôn Trúc thân hình trầm xuống, trường kiếm vung lên, trực tiếp đâm tới, Thanh Dao hoảng hốt, phi thân nghênh đón, hoàng vĩ cầm tung ra một kích, mạnh mẽ tách ra kiếm khí của hắn, đưa tay lên ôm lấy Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi rơi xuống trong ngực của nàng, thế nhưng Trưởng Tôn Trúc vẫn chưa dừng tay, nhát kiếm thứ hai đâm qua đây, Thanh Dao thân hình chuyển động, một kiếm dù chưa trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn đâm trúng bả vai, đau đến nàng nhíu chặt mày, rơi xuống đất rút lui hai bước rồi đứng lại.
Tiểu Ngư nhi thấy thế giận dữ, súng hoả giơ lên, nhắm ngay Trưởng Tôn Trúc, bắn một phát, tuy không bắn trúng Trưởng Tôn Trúc, nhưng lại trúng vào cánh tay của Vô Tình khi hắn bay lên, thiên tàm ti trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, đau đớn trong nháy mắt bao phủ hắn, thân hình run lên, rơi xuống đất…
Lúc này, từ trong rừng rậm ngoại một đám người phi thân chậy ra, dẫn đầu là một nam tử cuồng phóng không bị cản trở, trường bào bay lượn, cả người như thiên ngoại thần tiên.
Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy nam tử trước mắt, sớm đã quên cố kỵ thân phận của hắn mà kêu to lên.
“Phụ hoàng, cứu chúng ta.”
Ngân hiên không nói lời nào, thân thể như cầu vồng, càng như giao long trong nước, vừa nhìn thấy Thanh Dao bị thương, trong lòng giận nổi lên một chưởng đánh tới, trực tiếp công kích phía Vô Tình, đều là tên hỗn đản này giở trò, hôm nay hắn nếu không giết tên này, thì không đủ để tiết hận…
Tiếng kêu của Tiểu Ngư nhi đã làm cho rất nhiều người ở nơi này kinh hãi, tất cả mọi người đều biết thân phận của Tiểu Ngư nhi là Huyền Nguyệt công chúa, nên nếu nàng gọi phụ hoàng, vậy thì Ngân Hiên chính là Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc con ngươi trở nên sâu thẳm, nguyên lai Huyền đế vẫn ẩn thân ở bên cạnh hoàng hậu, thảo nào đại quân chỉ huy thẳng tiến thế như chẻ tre.
Hôm nay bọn họ đâu còn thành công sao?
Ngân hiên cũng lười để ý tới ý nghĩ của người khác, thân thể nhảy lên, bàn tay mang theo cường đại kình phong, đánh thẳng về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc phải cuộn người nhịn đau xuống tránh ra, Trưởng Tôn Trúc kiếm thế tấn công bắt đầu, nếu không hắn ra tay chỉ sợ Văn Ngọc không phải là đối thủ của Ngân Hiên, ai sẽ nghĩ tới đứa bé kia lại toát ra một màn biễu diễn như thế.
Đám thủ hạ Ngân hiên mang đến, cùng với đám người lúc trước An Định Phong phái ra bảo hộ Thanh Dao kết hợp một chỗ, rất nhanh liền giết được thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
Dầy đặc mùi tanh của máu tràn ngập ở giữa không trung.
Tiểu Ngư nhi nhìn Trưởng Tôn Trúc và phụ hoàng đánh cùng một chỗ, lần thứ hai tức giận, lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng tránh ra.”
Ngân hiên rất nhanh nghiên người, súng hoả của Tiểu Ngư nhi lần thứ hai vang lên, Trưởng Tôn Trúc nào dám nhận lấy, phi thân tách ra, mà Ngân Hiên thân hình vừa dời, nhanh như chớp đánh về phía Văn Ngọc đã trúng một phát súng, một chưởng vỗ xuống ở giữa ngực của hắn, mang ra mười phần lực đạo, chớp mắt xỏ xuyên qua thân thể hắn như một búp bê vải rách bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, thẳng tắp rơi xuống, ngã trên mặt đất, mở to một đôi con ngươi mỹ lệ nhìn Thanh Dao, đáy mắt là vẻ lưu luyến, không muốn, trong đầu hiện lên từ này trước, nếu như lúc đầu hắn thật tình đối xử với nàng, có thể sẽ cảm động nàng, sau đó cùng nàng quy ẩn, thế nhưng tất cả mọi thứ đã rất xa vời.
“Xin lỗi…”
Hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, khóe môi nở ra nụ cười vui mừng, tất cả mọi thứ của trần thế hãy trả về cát bụi rốt cuộc đã cùng hắn không còn quan hệ, hơn nữa nàng vẫn còn sống, biết nàng scòn ống thật tốt, chí ít chính mình cũng không phải mang nổi đau đớn một mình.
Trưởng Tôn Trúc ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, không nghĩ tới Văn Ngọc lại bị giết…
Mà thủ hạ hắn mang đến chỉ còn lại một phần, rất nhanh thối lui đến phía sau hắn, mười mấy người cảnh giới nhìn chằm chằm bên này, trầm giọng mở miệng: “Thái tử, trở về đi.”
“Còn muốn chạy, muốn cũng đừng nghĩ.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu