A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126.3
gân Hiên tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao thở ra một hơi, thì ra là có chuyện như vậy a. Trước đây nàng còn cho rằng hắn rất tàn khốc, nhưng mà sự thật là hắn vốn cũng không thích cười.
Bên ngoài xe ngựa rất yên tĩnh, đây là địa giới quan trọng, quan phủ rất ít ủng hộ bách tính cư trú tại địa phương như thế này. Bởi vì nếu hai nước khởi xướng chiến tranh, những nơi này mới chính là xui xẻo nhất, ngoài trừ những binh tướng bắt buộc của một ít gia quyến, thì chỉ có một vài bách tính sinh trưởng ở đây không muốn rời đi.
Trên đường, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra đi qua, vũ trang tương đối đầy đủ. Bách tính thì ít lắm, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy mấy người, cũng đều vội vội vàng vàng, dừng lại mua chút ít vật dụng liền rời đi.
Xe ngựa đi thẳng một đường về phía trước, theo sau An Định Phong, đi thẳng đến binh doanh của Nguyệt Nha quan.
Hai bên đường trước binh doanh, trong phạm vi bố phòng, không cho phép người ngoài tới gần nửa bước, hai bên con đường dài binh tướng tầng tầng lớp lớp chia nhau gác. An Định Phong và các phó tướng xuống ngựa, những binh lính kia nhìn thấy chủ tướng lập tức cung kính hành lễ:
“Tham kiến An tướng quân, Lục tướng quân, Trương tướng quân, Hoàng tướng quân.”
An Định Phong gật đầu, dẫn Lục, Trương, Hoàng ba vị phó tướng, trầm ổn tiêu sái đến trước xe ngựa, cung kính mở miệng:
“Thỉnh hoàng hậu nương nương dời giá đến binh doanh.”
Binh doanh này là trọng địa, trước giờ không có nữ nhân, lần này hoàng hậu lại ngự giá thân chinh tới, có thể khiến toàn bộ binh sĩ sôi động, đồng loạt nhìn sang, chăm chú thật kĩ, tất cả đều muốn xem thử hoàng hậu nương nương đa mưu túc trí vẫn thường nghe đồn có phong phạm như thế nào.
Thanh Dao còn chưa xuống ngựa, thì Mạc Sầu và Băng Tiêu đã xuống trước, cộng thêm tất cả thủ hạ xung quanh, tất cả đều ghìm cương xoay ngựa, đi tới trước chiếc xe thứ nhất. Mạc Sầu tiến lên một bước, vén rèm, cung kính mở miệng: “Chủ tử, mời xuống xe.”
“Ừ.” Rèm gấm nhấc lên, gió nhè nhẹ thổi, ánh sáng mặt trời vàng chói mắt chiếu lên tấm rèm.
Trong ánh thái dương, một thân ảnh mảnh khảnh nhanh nhẹn vui vẻ bước ra, giống như cây cỏ mùa xuân, được nước mưa tưới mát, đội đất chui lên.
Đám binh lính kiễng chân nhìn, còn có mấy phó tướng sau lưng An Định Phong đang mở to hai mắt, hoàng hậu nương nương một thân thanh tao lịch sự, quanh thân hàn khí lãnh trầm, còn có mùi hương như có như không của hoa lan, trong không khí phập phồng còn quyện cả một chút hương mai.
Quần áo thêu hoa, uốn lượn thướt tha, tóc đen như mây, buông thả sau ót, tùy ý tự nhiên, trên đầu ngoại trừ một cây bạch ngọc trâm thì không còn thứ gì khác. Trên mặt phủ một lớp lụa mỏng phất phơ trong gió, lộ ra vẻ thần bí.
Dù có che mặt vẫn lộ ra vẻ chói lọi, nữ tử như vậy khiến nam nhân dời mắt không đi. Nhưng mà cũng không đủ để đánh tan hoài nghi thật sâu, nàng lại muốn phượng giá bắc chinh, là Đại nguyên soái nắm giữ toàn bộ binh mã Huyền Nguyệt quốc, ngay cả nam tử cũng chưa có được quang vinh đặc thù bực này. Thật khiến người ta nghĩ mãi không ra, vô phương lý giải, vì sao thánh thượng lại để một nữ tử phượng giá thân chinh.
Thanh Dao từ từ xuống xe, Ngân Hiên theo sát phía sau cũng chậm rãi bước xuống, một thân khí phách không sót chút gì. An Định Phong vừa nhìn thấy thì ngẩn ra. Nam tử yêu mị này chính là phó tiên phong Ngân Hiên sao, dũng tướng đệ nhất thủ hạ của hoàng hậu?
An Định Phong đã nghe hoàng thượng ca tụng hắn như vậy, nam nhân này nhìn qua cũng không phải người dễ chọc, có tàn nhẫn của báo, có trấn định của sư tử, có kiêu ngạo của hổ. Hoàng hậu quả nhiên không tầm thường, một thủ hạ bên cạnh đã lợi hại đến như vậy.
An Định Phong dẫn thuộc hạ tiến lên một bước, quỳ nghênh đón.
“Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Ngoài binh doanh, đám binh lính đang kiễng chân, thấy chủ tử quỳ xuống, bọn họ cũng không thể không quỳ.
Binh doanh đông nghịt, quỳ thành một đoàn, Thanh Dao đi tới, vươn tay đỡ An Định Phong, thanh âm nhàn nhạt lạnh lạnh khẽ vang lên.
“An tướng quân bình thân, trong quân doanh không cần chú trọng loại nghi lễ này.”
“Tạ ơn hoàng hậu.” mọi người đứng dậy. An Định Phong đi trước, vung tay mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh.”
Thanh Dao khẽ gật đầu, cùng An Định Phong kẻ trước người sau đi vào quân doanh.
Trên đường, chỉ thấy đoàn người của nàng, nam nữ đều có, nam tuấn dật, nữ xinh đẹp, thập phần bắt mắt. Bất quá, tới lúc mọi người nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, không khỏi ồ lên. Làm sao lại mang cả tiểu hài tử đến, còn có một con sói và một con hồ ly trắng thuần.
Đợi đoàn người các nàng đi qua, những binh lính kia nhịn không được tiến đến cẩn thận nghị luận.
“Sao mà lại mang theo cả tiểu hài tử? Nơi này là trọng địa binh doanh a.”
“Nghe nói hoàng hậu nương nương muốn phượng giá thân chinh. An tướng quân đã từ các doanh trại khác điều đến mười vạn binh mã, nghe nói hoàng hậu sẽ đích thân ra trận, thao luyện bọn họ.”
“Hoàng hậu có khả năng sao?” Người binh lính kia không lên tiếng nữa, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, hoàng hậu nhỏ nhắn mềm mại như vậy, làm cho người ta vô phương tín nhiệm.
Nàng có thể rất thông minh, có ý tưởng, nhưng hiện tại đối mặt mười vạn binh mã được không? Chưa kể đến mai sau Đan Phượng quốc sẽ không chỉ có mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí nhiều hơn.
Doanh trại, trong đại sảnh mênh mông, ghế ngồi ở giữa là vị trí của người cầm đầu, bình thường là chỗ An tướng quân ngồi, hai hàng ghế hai bên là của các phó tướng. Đây là trọng địa, bình thường mọi người ở đây thương lượng quân cơ đại sự, bốn phía canh phòng cực nghiêm, binh sĩ đông đảo, không có lệnh, người bình thường không thể vào được.
Ngày nào còn có hoàng hậu ở đây, An Định Phong tự nhiên không dám ngồi ghế chủ vị.
Ý chỉ của hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là Đại nguyên soái, hắn chẳng qua chỉ là tướng tiên phong dưới trướng nàng, bởi vậy vị trí cao nhất đương nhiên là để hoàng hậu ngồi.
“Nương nương, mời.”
An Định Phong cung kính mở miệng, thủ hạ Lục, Trương, Hoàng ba người đều ngẩn ra, sắc mặt có chút u uẩn. Tuy rằng tướng quân tin phục hoàng hậu nương nương, nhưng mà bọn họ còn chưa thấy qua thực lực của nàng, vì thế rất khó chấp nhận, một nữ tử nhỏ nhắn mềm mại như vậy lại có thể thống suất tam quân.
Thanh Dao cũng không để ý tới sắc mặt của bọn họ, chỉ gật đầu một cái, xoay người ngồi ở vị trí chủ tọa, An Định Phong ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, Ngân Hiên ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, mọi người đều theo địa vị mà ngồi xuống. Tiểu Ngư nhi, Mạc Sầu, Băng Tiêu đều đứng sau lưng nàng.
Bầu không khí trong đại sảnh tràn ngập áp lực.
An Định Phong ngẩng đầu quét mắt liếc qua chỗ trống bên người Lục Chiến Vân trầm giọng mở miệng: “Người đâu?”
“Lập tức tới ngay.”
Lục Chiến Vân mặc dù bất mãn với hoàng hậu, nhưng đối với An Định Phong lại rất cung kính, vội đứng lên đáp lời.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một binh sĩ từ ngoài chạy vào, rất nhanh mở miệng: “Bẩm An tướng quân, phó tướng và tham tướng các doanh đều tới.”
“Được, để bọn họ vào.”
An Định Phong vừa mở miệng, binh sĩ kia lui ra ngoài, mấy đạo thân ảnh rất nhanh liền theo vào, mọi người ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, thần sắc đều có chút không ổn, thậm chí có người nhìn thấy Thanh Dao ở vị trí đầu não mà An tướng quân lại ngồi ở dưới thì ánh mắt đã lưu chuyển, ẩn chứa tức giận, chỉ là ngại thân phận Thanh Dao mà chưa phát tác ngay, chỉ để trong bụng.
Chiến tranh là chuyện của nam nhân, nữ nhân này nên về nhà ôm con, chạy tới đây làm gì. Thật không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, cứ thế mà hồ đồ theo nữ nhân này. Hơn nữa đây là binh doanh trọng địa mà lại mang theo tiểu hài tử, quá đáng hơn, còn có cả súc vật.
“Tham kiến An tướng quân.”
Các phó tướng đồng thanh hô, An Định Phong phất phất tay, đứng lên, dẫn kiến các vị phó tướng: “Vị này là hoàng hậu nương nương của Huyền Nguyệt.”
“Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thanh âm hữu khí vô lực, đối với chuyện đánh Đan Phượng quốc lần này, chư tướng đều không có một chút hứng thú nào. Bởi vì mười vạn binh mã đi đánh một đại quốc, bọn họ không biết có bao nhiêu cái mạng, hiện tại người cầm đầu lại là một nữ nhân. Nếu thật sự phải đánh cũng nên là An tướng quân thống lĩnh, nếu không bọn họ thật là vô phương tín nhiệm.
Thanh Dao bình tĩnh suy ngẫm, càng nghĩ càng không yên lòng, trạng thái hữu khí vô lực, hết sức lơ đễnh, muốn chuyển biến cách nhìn của mấy người này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Kế tiếp e là nàng phải va chạm với bọn họ, khóe môi khẽ nhếch, phủ một tầng máu tanh.
“Ngồi xuống đi.”
Người trong phòng khách đồng loạt phân làm hai hàng ngồi xuống, tổng binh, phó tướng, tham tướng các của các doanh, nhân số đông đảo, liếc mắt nhìn lại một lần, khoảng hơn hai mươi người, ngoại trừ An Định Phong, không ai tin tưởng năng lực của nàng.
Thanh Dao cũng không để ý những người đó, đem ánh nhìn chuyển qua An Định Phong, chậm rãi mở miệng: “An tướng quân, mười vạn binh mã điều đến chưa?”
“Dạ, nương nương, đã điều động đủ.”
An Định Phong đứng lên đáp lời, quay đầu nhìn đám phó tướng phía sau: “Thủ hạ Lục Chiến Vân hai vạn, thủ hạ Trương Chiểu Trạch ba vạn, thủ hạ Hoàng Mộc Dương ba vạn, thủ hạ của ta hai vạn, tổng cộng vừa đủ mười vạn. Toàn bộ giao cho nương nương điều hành.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu