Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115.5
ông tử là người vô tình thị huyết như thế nào, bọn họ sao lại không biết, lần này hành động của bọn họ đã làm hắn tức giận, chỉ sợ mỗi người cũng không có kết cục tốt, nhưng mà bọn hắn chỉ phụng mệnh hành sự, dù cho chết không có chỗ chôn, cũng là sứ mệnh bọn hắn.
“Là hắn kêu các ngươi tới, đáng hận.”
Thanh Âm Vô tình vừa rơi xuống, thân hình đã lăng không nhảy lên, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vừa thấy công tử tức giận, bắt đầu ra tay, tự nhiên họ không dám chậm trễ, hai người sớm phi thân tới, mà Mạc Sầu cũng theo sát phía sau, rất nhanh đón đánh.
Tuy rằng vài người đối phó với mười mấy hắc y nhân.
Thế nhưng kia mười mấy người kia không phải là đối thủ của bọn họ, trong đoàn người bọn họ, mỗi người đều là võ công cao cường, bởi vậy không cần đến một canh giờ, đối phương mười mấy người, đã thương nặng, còn bị chết, Vô Tình ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu xuất ra đều dồn người ta vào chỗ chết, căn bản không có một chút lòng thươi hại, xem ra công tử là thật nổi giận.
Ai cũng biết chuyện này, thế nhưng ai lại dám lùi bước.
Chủ tử của họ cũng là một kẻ ngoan độc, bọn họ tiến cũng chết, mà lùi cũng chết, chỉ đành phải chiến đấu.
Vài người còn lại đâu phải là đối thủ của Vô Tình, nên rất nhanh liền bị Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đánh bại, Vô Tình còn đánh gãy gân tay bọn họ, chậm rãi mở miệng.
“Các ngươi tốt nhất hãy tìm một nơi mai danh ẩn tích mà sống, đừng sống cuộc sống trên lưỡi đao vết máu này nữa.”
Nói xong nhảy thân lên xe ngựa, Mạc Sầu cũng lên xe ngựa, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thu xe đẩy, tung người đánh xe rời đi, lúc đi qua mười mấy người đó, liền nghe được nam nhân dẫn đầu, nhẹ nhàng mở miệng.
“Công tử, phía trước ngươi không thể đi đâu.”
Vô tình mài nhíu lại, nếu hắn đã nói như thế, phía trước nhất định càng có nhân vật lợi hại hơn chờ bọn họ, đến tột cùng là ai muốn ở trên đường đi chặn bọn họ, bất quá dù là núi đao biển lửa, bọn họ cũng muốn tiến lên, nhất định phải cứu Tiểu Ngư nhi một mạng.
Dọc theo đường đi mọi người dẫn một lòng nghĩ, không biết phía trước có cái gì chờ bọn họ, nếu người dẫn đầu kia cảnh cáo bọn họ, tất nhiên là có kẻ lợi hại đang chờ.
Nhưng mắt thấy đã đến linh sơn, nhưng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là họ phô trương thanh thế.
Đêm tối, một mảnh đen kịt.
Linh sơn đã tới rồi, thế nhưng ai ngờ, trước mắt lại có một bộ hình ảnh như thế.
Những đôi mắt xanh biếc, giống như nhiều ngọn ngọn đèn nhỏ lung linh, ở trong bóng đêm đung đưa. Chỉ thấy dưới chân núi linh sơn, bốn phía đã bày ra thiên la địa võng, không phải người, mà là mãnh hổ cuồng sư, hằng hà mãnh thú làm thành một vòng tròn, vững vàng canh gác linh sơn, căn bản không có cách nào khác lên núi, sư tử hổ báo, mở to đôi mắt khác máu, thỉnh thoảng lay động bờm, gầm lên giận dữ, toàn bộ linh sơn chấn động tựa hồ cũng hoảng sợ.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngồi ở trên xe ngựa, đã lâu mới kịp phản ứng.
Những mãnh thú này, không chỉ là hổ báo, trong đó còn có rất nhiều sói.
Ở trong bóng đêm đi tới đi lui nhiều vô số kể, hơn nữa không chạy tán loạn khắp nơi, mà rất có quy tắc coi chừng Linh Sơn, vừa nhìn thấy xe ngựa bọn họ tới gần, ánh mắt huyết hồng kia, giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng chưa nhào lên tấn công người phía trước, bất quá miệng há to, lộ ra một miệng răng nanh trắng toát, thỉnh thoảng phát động tiếng rống oanh động.
“Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?”
Vô tình vén rèm nhìn ra bên ngoài, rất nhanh liền trông thấy trận bố trí này, không nghĩ tới, thậm chí có thế ngoại cao nhân giúp đỡ hắn ta đối phó bọn họ, xem ra hắn ta không phải hạng người hời hợt, bằng không làm sao lại an ổn ngồi ở chỗ cao đây?
Thanh Dao cũng nhìn thấy tất cả bên ngoài, sắc mặt âm ngao lãnh chìm xuống, đôi mài dài nhỏ nhíu chặt lại, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tiểu Ngư nhi chết, không, nàng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Vô tình, làm sao bây giờ?Cứ coi như các ngươi võ công lợi hại hơn nữa, chỉ sợ cũng đấu không lại đám hổ sư này, hơn nữa hổ sư này tựa hồ đã nghe người điều động.”
Vô tình nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng có điểm cấp bách, tuy rằng võ công của bọn họ rất lợi hại, thế nhưng mãnh thú quá nhiều, hơn nữa người có thể khống chế được số lượng động vật khổng lồ như thế, nhất định là hạng người thân thủ bất phàm, đàn của hắn e rằng không đơn giản điều khiển được chúng nó.
“Nếu không dùng cầm công đi.”
Vô tình mở miệng, tốt xấu gì cũng phải thử xem, song cầm hợp nhất, nhìn xem có thể đẩy lùi những mãnh thú này hay không?
“Tốt, bất quá ta có kiến nghị tốt hơn ” Thanh Dao nói xong, đem Tiểu Ngư nhi trong tay giao cho Mạc Sầu.
“Phàm là người có thiên phú kinh người, kỳ thực đều có nhược điểm, chính là võ công của hắn không nhất thiết tốt, tựa như hắc bạch Song Sát vậy, chúng ta dùng cầm công, công kích đám cuồng thú này, người núp trong bóng tối nhất định sẽ hiện thân phản kích, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt phải nắm lấy cơ hội này, lập tức đem người kia bắt lại.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Vô Tình gật đầu, hướng ra phía ngoài mở miệng: “Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi đã nghe chưa?”
“Dạ, công tử!” Hai người lên tiếng trả lời, quanh thân có ý định chờ phân phó, rồi cẩn thận nhìn bốn phía.
Cho dù đã vào đông, cảnh vật nơi khác tiêu điều, thế nhưng linh sơn vẫn tràn đầy màu thông xanh ngắt như trước…
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu