Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107.2
ghĩ gì thế?”
Vô tình lâu không có nghe tiếng của Thanh Dao, liền quay đầu nhìn sang, nhẹ giọng hỏi.
Chỉ thấy nữ nhân luôn luôn quạnh quẽ, lúc này trên mặt ngoại trừ bao phủ một tầng ánh trăng rạng rỡ, còn có một chút tưởng niệm, tựa hồ đang suy nghĩ nhớ đến người quan trọng nào đó, vừa nghĩ tới người mà lúc này nàng suy nghĩ, đáy lòng không khỏi cứng lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn,hắn không khỏi cười rộ lên tự giễu.
Hắn dường như trở nên càng ngày càng có lòng tham.
Vô tình, ông trời đã hậu đãi ngươi, cho ngươi gặp phải một người như thế, cho ngươi trong lúc lãnh tâm lãnh tình, còn cảm giác thích một người, bao nhiêu đó đã đủ.
Nhưng bất kể hắn làm sao trấn an chính mình, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nguyên lai thích một người, sẽ có cảm giác rất bá đạo, chỉ muốn trong lòng nàng chỉ nhớ kỹ bản thân mình thôi.
Trong lòng Vô tình rối rắm, Thanh Dao cũng không biết, nàng vẫn đang chìm đắm ở suy nghĩ của mình, đang tính toán, chờ tất cả đều kết thúc, sẽ len lén trở về Huyền Nguyệt thăm thừa tướng phụ thân, tiện thể nhìn xem tình trạng của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, quyết định xong, liền thấy hài lòng hơn, quay người dùng ta đấm nhẹ đầu, đôi mắt đen loé ra ánh sáng yếu ớt.
“Vô tình, ta nhớ nhà, nhớ phụ thân, còn có thân nhân.”
Vô tình sửng sốt, lập tức hiểu ra, vừa nàng đang nhờ người nhà sao? Vừa hiểu không phải như mình suy nghĩ, trong lòng trở nên thật cao hứng, những cảm giác không thoải mái cũng tiêu tán mất, khóe môi câu dẫn ra tiếu ý, nụ cười này, làm cho Mộc Thanh Dao ở đối diện nhìn ngây người.
Nàng chưa từng nhìn thấy Vô Tình cười quá, lúc hắn không cười, đã đẹp đến nhân thần căm phẫn, hiện tại hắn cười.
Đừng nói nam tử, ngay chính nữ tử cũng thất hồn, ánh mắt của hắn như một đầm hồ trong suốt đầy ánh sáng, thật giống như có đèn chiếu sáng trên mặt hồ, dập dờn rực rỡ và minh khiết, da thịt dưới ánh trăng không chỉ trong suốt, hơn nữa trắng noãn mịn màng, môi đỏ au đẹp mê người, lúc này hắn khẽ nghiêng thân thể, trên đầu tóc đen như mây trút xuống dưới, cả người thật giống như một khối bánh ga-tô mê người, làm người ta ăn rất vui vẻ… (TT: sao mà trong suy nghĩ của tỷ Vô tình ko phải là búp bê thì cũng là bánh ga tô O_O)
“Vô tình, có ai nói với ngươi hay không, khi ngươi cười lên thật là đẹp mắt.”
Thanh Dao âm thầm suy đoán, rốt cuộc là dạng cha mẹ gì, có thể sinh ra nam tử mỹ đến bực này, nhưng vì cái gì đến cuối cùng lại nhẫn tâm ném đi đứa bé đáng được chiều chuộng như vậy, nghĩ đến đây lòng nàng liền hung hăng nhói đau, hắn nhiều năm như vậy nhất định rất khó khăn để trãi qua.
Phán đoán xong, thanh âm nhu nhuận của Thanh Dao bỗng nhiên vang lên: “Vô tình, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ta nhất định sẽ trở lại vài thập niên trước, nếu như khi đó gặp phải ngươi, ta nhất định phải dùng hết năng lực của mình để cho ngươi cuộc sống hạnh phúc.”
Thanh Dao nói xong, làm cho Vô Tình chấn động, cả người giống như bị hóa đá.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn lẫn nhau, chính giữa chỉ cách một bàn trà, ngay cả hô hấp đều có thể nghe rõ ràng.
Trong con ngươi đen nhánh của hai người đều có mặt của đối phương rất rõ ràng.
Vô tình trong bóng đêm chậm rãi bao phủ một tầng sương, một lần nữa nhìn thấy không rõ đáy lòng của hắn, nhưng thanh âm từ tính vang lên, đã không còn lành lạnh như trước.
“Thanh Dao, cám ơn ngươi, ông trời đã cho ta lúc này gặp được ngươi, ta đã rất vui vẻ, từ ta gặp được ngươi ta đã biết rất nhiều chuyện mà trước đây không biết, nguyên lai trên đời không phải chỉ có lạnh lùng, cũng không phải chỉ có vô tình, còn có rất nhiều cảm thụ khác, có biết giờ khắc này ta rất là vui vẻ không.”
Giờ khắc này, hắn không bao giờ là nam nhân lãnh huyết vô tình nữa, mà là một nam nhân đơn thuần không có một chút tạp niệm.
Bộ dạng này của hắn, làm Thanh Dao đau lòng.
Đúng vậy, là đau lòng, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm tim của mình, thế nhưng nàng đau lòng vì Vô Tình, chỉ cần nghĩ tới những tội nghiệt mà hắn phải chịu, tâm liền cảm thấy đau đớn, nếu như có thể, nàng thật muốn lựa chọn thay hắn gánh chịu đau khổ này.
Cuối cùng có một ngày, nàng muốn đích thân tìm được người bỏ rơi hắn, hỏi bọn hắn sao nhẫn tâm đối đãi với cốt nhục của chính mình như thế?
Hắn tốt như vậy, đơn thuần như vậy, tại sao muốn bỏ rơi hắn.
“Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, mới là người làm cho ta vui vẻ như vậy, sẽ không bao giờ có người thứ hai làm được.”
Vô tình nồng đậm nói, vẫn dừng lại ở Thanh Dao bên tai, tha cho vang lên.
Lúc này nghe lời của hắn, nàng rất vui vẻ, so với bất cứ lúc nào thì cũng hài lòng hơn, bởi vì nàng là người hy vọng hắn hạnh phúc nhất, chỉ cần mình có thể làm cho hắn hạnh phúc, thì cái gì nàng đều nguyện ý làm, mặc dù trên đời tất cả mọi người nói hắn lãnh huyết vô tình, nói hắn thị máu thành ma, thế nhưng ở đáy lòng của nàng, hắn hiện tại là một nam nhân tốt.
Hắn sẽ cười, sẽ hài lòng, thế nhưng đây là đều chỉ nàng mới có thể làm cho hắn.
Vì thế sau này nàng sẽ vẫn làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn quên mất những thống khổ trước đây.
“Vô tình, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ta được không? Hắn là người rất tốt, còn có hai tỷ tỷ của ta, các nàng nhất định sẽ rất hân hạnh được biết ngươi.”
Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, ngước mắt hỏi ý kiến vô tình.
Vô tình cười một chút, đêm nay hắn thực sự thật sự quá cao hứng, một đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn.
“Được
Người nhà của nàng chính là người nhà của hắn, có thể dưỡng dục ra Thanh Dao thông tuệ động lòng người như vậy, hắn thật đúng là muốn gặp mặt bọn họ?
Hai người nằm ở trên ghế, trong lòng đều có chút dâng trào, nói chuyện rất tự nhiên, ngữ khí so với trước đây thân thiết hơn rất nhiều.
“Vô tình, ta sau này vẫn ở vô tình cốc, ngươi có thể đuổi ta đi hay không.”
“Sẽ không.”
“Vậy nếu như ta vẫn gây với ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi chứ?”
“Sẽ không.”
“Vậy nếu có một ngày ta chọc giận ngươi giận dữ, ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi?”
“Ta vĩnh viễn sẽ không giận dữ với ngươi.”
“Vậy nếu như ta thực sự chọc ngươi nổi điên thì sao?” Thanh Dao rất quấn quýt cái đề tài này, vẫn truy vấn mãi, nàng muốn biết nếu có một ngày mình thực sự chọc hắn nổi điên, hắn có thể đem nàng đuổi ra cốc hay không.
“Chọc ta nổi điên a, ” Vô Tình cười rộ lên, ánh mắt sáng như sao, ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm: “Vậy ta liền đem ngươi nhốt ở trong cốc, cả đời không cho phép đi ra.”
“A, ” Thanh Dao kêu sợ hãi,, sau đó nở nụ cười, rồi hai người cùng cười, cảm giác này không giống đối với người thân cho lắm.
“Vô tình, trong cốc quá tịch mịch, ta muốn mang một ít tiểu khất cái trở về.”
Lần này Vô Tình nhướng mài, có chút ngạc nhiên: “Mang những tên trở về làm gì, chơi đùa với Tiểu Ngư nhi sao?”
Thanh Dao khóe môi nhất câu, nghiền ngẫm cười, tên kia mà muốn tiểu khất cái chơi cùng sao, chỉ cần nàng ta có thể nói, chỉ sợ đến lúc đó sẽ doạ cả một đống người, Thanh Dao nhớ tới hình ảnh kia là tức cười, bất quá bây giờ thảo luận chính là chuyện tiểu khất cái.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu