Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104.2
ú bà sửng sốt, ngẩng đầu lên thấy ba người quanh thân lạnh lùng, dưới chân không tự chủ rút lui một bước, không dám tới gần, lúc này nhìn ba người này giống như người không dễ chọc.
Thanh Dao nhìn liếc mắt Mạc Sầu một cái, Mạc Sầu lấy ra một tờ ngân phiếu đặt lên bàn: “Chúng ta muốn cùng ma ma bàn một khoản giao dịch.”
Tú bà từ trước đến nay thấy tiền sáng mắt, vừa nhìn thấy ngân phiếu nói cái gì cũng đều tốt, lập đến phất phất tay ý bảo hai tiểu nha đầu lui xuống đi, nơi này chính là địa bàn của nàng, nàng cũng không tin bọn họ có thể làm được cái gì, đợi đến khi mấy tiểu nha đầu đi ra, Tú bà liền vọt tới, cầm lấy ngân phiếu trên bàn liếc mắt nhìn, trợn mắt lên cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ khó có thể tin, lấy tay nhu nhu ánh mắt, lại nhìn kỹ một lần.
“Năm ngàn lượng?”
Đây chính là con số trên trời, mà mấy trước mắt muốn làm cái gì?
“Công tử muốn cùng ma ma ta làm giao dịch gì.”
Tú bà có chút cảnh giới, số bạc càng lớn, thì những chuyện làm càng nguy hiểm, nàng muốn nhìn xem họ có phải muốn mạng của mình hay không? nếu như chuyện quá nguy hiểm, có tiền cũng không làm.” Ta muốn đại diện Xuân Phong lâu tham gia thanh quan đại tái chọn hoa khôi lần này.”
“Cái gì?” Tú bà lại càng hoảng sợ, này người trước mắt là một nam tử, nhưng nghe nàng ta nói xong, chăm chú nhìn kỹ, thì thấy nàng mặt mày tú lệ, tuệ quang lưu chuyển, giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tí quyến rũ nữ tính, nguyên lai người trước mắt đúng là một tiểu thư, nàng nhìn người nhiều năm như lại, lại trông nhầm.
Bất quá nàng ta tại sao lại muốn đại diện Xuân Phong lâu tham gia chọn hoa khôi thanh quan đại tái, nhất định là có bí mật gì không thể cho ai biết.
Tú bà nghĩ vậy, liền run như cầy sấy, ánh mắt tham lam nhìn ngân phiếu trong tay, cuối nhất quyết đem ngân phiếu đặt lên bàn.
Vụ làm ăn này, nàng không dám nhận.
Thanh Dao khóe môi nhất câu cười nhạt, thân hình khẽ động, người đã rơi xuống bên cạnh tú bà, bàn tay trắng nõn nhấc lên, nắm ngay cằm của tú bà bắt nàng ta mở miệng, một viên thuốc đã nhanh chóng nhét vào trong miệng nàng, một chưởng đánh tới phía sau lưng của nàng, một tiếng ho vang lên, viên thuốc kia đã thoải mái trượt vào bụng.
Tú bà bị hù đến sắc trắng bệch, cánh tay mập mạp dùng sức chỉ vào Thanh Dao.
“Ngươi vừa cho ta ăn cái gì?”
“Độc dược, năm ngàn lượng bạc và một cái mạng, giao dịch này có thể làm không?”
Thanh Dao mặt không chút thay đổi mở miệng, con ngươi thị máu sát khí, tú bà nhịn không được đánh rùng mình một cái, đồng thời kinh hãi đảm chiến, hai hàm răng run lên, ùm một tiếng quỳ xuống đất.
“Van cầu các ngươi tha cho ta đi, ta nhất định sẽ phối hợp với các ngươi, bỏ qua cho ta một lần đi.”
“Yên tâm đi, thuốc này nhất thời nửa khắc không chết người được, nếu như ngươi chịu phối hợp với chúng ta, ta sẽ cho ngươi giải dược, hơn nữa ta làm những chuyện gì, cùng Xuân Phong lâu các ngươi không có can hệ, đến lúc đó ngươi đẩy qua, nói là không biết lai lịch của ta, như vậy ai mà đi tìm ngươi gây phiền phức đâu, hơn nữa dù cho ta tham gia thanh quan đại tái, cũng không nhất định có thể làm được hoa khôi, nếu như làm được hoa khôi, đoạt được tiền thưởng đều về tay các ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Dao không nhanh không chậm mở miệng, tú bà kia cả người chết lặng, bây giờ đáp ứng cũng không phải, mà không đáp ứng cũng không xong, những người này vừa nhìn chính là người có thủ đoạn độc ác, nếu không đồng ý mạng của mình lập tức đã đánh mất.
“Được, được.”
Tú bà đứng lên, đưa tay lên cầm lấy ngân phiếu trên bàn, dù sao cũng đã đồng ý cho nàng ta tham gia thi đấu, tiền này không lấy không được.
Hơn nữa dù cho nàng ta dự thi cũng không nhất định sẽ được hoa khôi, danh hiệu hoa khôi từ trước giờ đều là thanh quan của Tu hoa lâu đoạt được, rất ít khi bị nhà khác lấy được, nàng cũng không tin nàng ta có thể ngoại lệ.
“Việc này cứ quyết định như vậy, đừng nói cho ngươi lão bản sau lưng biết, bằng không ta có thể sẽ không cho ngươi giải dược.”
Thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên, tú bà lập tức gật đầu như băm tỏi, đâu còn dám có lòng dạ nào khác.
Ba người liền ở lại Xuân Phong lâu, tú bà phải tự mình an bài cho các nàng một cái phòng, là nơi yên lặng nhất toàn bộ Xuân Phong lâu, ở cuối hành lang lầu hai, một gian phòng ở phía tay phải, nơi đó bình thường có rất ít người qua lại.
Yên tĩnh, không tiếng động.
Hoa khôi đại tái, ba ngày sau sẽ cử hành.
Buổi tối Xuân Phong lâu, nơi nơi đầy rẫy ám muội, thỉnh thoảng có những thanh âm làm người ta đỏ mặt tim đập khẽ truyền đến.
Thanh Dao đã biết rõ nam nữ tư tình, nên vẫn có thể thản nhiên tự đắc, chỉ là ủy khuất cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người đều là thời gian xuân tâm nhộn nhạo, lại bị ở nơi này, không khỏi không được tự nhiên.
Cũng may ba ngày đã nhanh chóng trôi qua.
Trước một đêm tuyển Hoa khôi đại tái, Xuân Phong lâu đã xảy ra một việc.
Thái tử trắc phi Thẩm Nhứ Tuyết dẫn một đám người xông vào Xuân Phong lâu, đối với người trong lâu lý vung tay, đập nát đồ đặc của xuân phong lâu.
Thẩm Nhứ Tuyết là người phương nào, trong kinh thành trung ai mà không biết, Thẩm gia là đệ nhất thế gia của Thanh La quốc, rất được thánh sủng, cha mẹ Thẩm Nhứ Tuyết đều là trụ cột trong triều, là một nữa bầu trời Thanh La quốc. Vì thế đừng nói Thẩm Nhứ Tuyết đập nát thanh lâu này, ngay cả hủy đi Xuân Phong lâu, cũng không ai dám nói chữ nào.
Tú bà dẫn thủ hạ một đám người, cúi đầu khom người bồi tội, nàng căn bản không biết Thẩm Nhứ Tuyết vì chuyện gì mà xông vào Xuân Phong lâu.
“Không biết nương nương vì chuyện gì?”
“Kêu Niệm Dao cái dã nữ nhân kia đi ra, to gan dám can đảm mê hoặc thái tử?”
Thẩm Nhứ Tuyết sắc mặt xấu xí, âm ngao, nghiến răng nghiến lợi mở miệng rống lên, tú bà vừa nghe Thẩm Nhứ Tuyết nói, lập tức gương mặt đen như gan heo, nguyên lai nam nhân tuấn mỹ bao Niệm Dao, đúng là thái tử gia, trời ạ, sét đến đánh chết nàng đi, nàng thật đúng là có mắt như mù, còn thu của thái tử gia một khoản tiền lớn.
Thẩm Nhứ Tuyết phẫn nộ đến con ngươi bốc hỏa, hoàn toàn mất đi lãnh tĩnh ngày xưa, hai tay chống nạnh giống như một người đàn bà chanh chua.
Nàng quả thật bị tức lớn rồi, hôm nay vừa lúc Dận vương gia đến thăm, nàng mới biết được nguyên lai Trưởng Tôn Trúc tên hỗn đản này, dĩ nhiên sau lưng tất cả nữ nhân hậu viện các nàng ở Xuân Phong lâu bao một kỹ nữ, đường đường thái tử lại làm ra loại sự tình này, làm cho nàng phẫn nộ, vốn nàng tuy rằng sinh khí, nhưng cũng không dám tới Xuân Phong lâu gây chuyện.
Bất quá càng nghĩ càng không cam lòng, từ lúc thái tử đi Huyền Nguyệt quốc, mê luyến Huyền Nguyệt hoàng hậu, đã không bao giờ quản những nữ nhân các nàng nữa, bây giờ lại tình nguyện cùng nữ nhân kỹ viện tằng tịu với nhau, mà không sủng hạnh các nàng.
Khi nghe kỹ tên của nữ nhân này, quả nhiên gọi là Niệm Dao, nghĩ đến cái tên này, nàng nhanh chóng điên lên, tình nguyện cùng Trưởng Tôn Trúc một lần cá chết lưới rách.
Hắn nếu không sủng hạnh các nàng, các nàng chẳng khác nào sống như quả phụ, nếu đã như vậy, không có cũng được.
Thẩm Nhứ Tuyết giận dữ trừng mắt, tú bà vừa nghe lời của nàng, lâm vào thế khó xử, nếu biết kẻ bao Niệm Dao là thái tử gia, nàng sao có thể đem Niệm Dao giao ra đây?
Dù thế nào, nàng cũng không có biện pháp đem Niệm Dao giao ra, bởi vì người chân chính quản lý Xuân Phong lâu, chính là Niệm Dao, nàng chẳng qua là quản sự kinh doanh dùng để che đậy bên ngoài thôi, còn quản lý ngầm kỷ viện này chính là Niệm Dao, Niệm Dao thật ra không phải tên thật của nàng, tên nàng là Khuynh Thành, tên này là do nam nhân kia, cũng chính là thái tử gia tâm huyết dâng trào sửa đổi, mà Niệm Dao cũng tuỳ ý hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tú bà lâm vào thế khó xử.
Bỗng nhiên trên lan can lầu hai, vang lên giọng nói thanh thúy.
Chỉ thấy một nữ tử nhẹ vỗ về lan can bạch ngọc, quanh thân quyến rũ, nhàn nhạt quét mắt mọi người ở phòng khách dưới lan can, không nhanh không chậm mở miệng.
“Thẩm trắc phi, ngươi đã đem hình tượng người đàn bà chanh chua phát huy đến giới hạn tận cùng, ta thật hoài nghi đệ nhất thế gia, đã dạy dỗ ngươi như thế nào?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ phòng khách ồ lên, ai cũng không nghĩ tới một kỹ tử lại nói chuyện kiêu ngạo đến như vậy, chẳng lẽ đúng là ỷ vào chỗ dựa thái tử, bằng không nàng ta sẽ không dám làm như vậy a.
Bên dưới Thẩm Nhứ Tuyết bị người bên trên châm chọc sắc mặt xấu xí đến cực điểm, sát khí trải rộng, phẫn nộ thét chói tai.
“Niệm Dao, ngươi tiện nhân, hôm nay ta không để yên cho ngươi.”
Thẩm Nhứ Tuyết nói xong, liền dẫn một đống hạ nhân thái tử phủ, hướng trên lầu vọt tới.
Trong đại sảnh rất nhiều khách nhân tuy rằng sợ hãi, nhưng chuyện náo nhiệt trước mắt này không thể không nhìn, hơn nữa ai sẽ nghĩ tới thái tử điện hạ lại đi lưu luyến kỹ viện, thực sự là nam nhi bản sắc a.
Ở Thanh La quốc, mặc dù thái tử lưu luyến kỹ viện, cũng không có gì đáng hổ thẹn, bởi vậy Thẩm Nhứ Tuyết mới dám ngang nhiên tìm tới cửa.
Dưới lầu trên lầu nháo thành một đoàn.
Thanh Dao lúc này ở trong phòng đọc sách, cau mài lại, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Sầu vẫn hơi nghiêng người bên lan can xem náo nhiệt, vừa nghe đến câu hỏi của chủ tử, lập tức đi vào, chậm rãi mở miệng.
“Chủ tử, là Thẩm Nhứ Tuyết thái tử phủ dẫn một đám người đến tìm một kỹ nữ tính toán sổ sách, mà kỹ nữ kia lại tên là Niệm Dao.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao sắc mặt rất khó nhìn, thái tử đặt cái tên này ý nghĩa không cần nói cũng biết, nhưng khi nàng nghe được chỉ cảm thấy buồn nôn, nam nhân đó mà cũng xứng tưởng niệm nàng sao, lợi dụng xong nàng rồi còn có tư cách làm như vậy.
Mạc Sầu thấy chủ tử quanh thân sát ý, liền không dám nói thêm cái gì.
Ai ngờ chủ tử lại buông sách trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài gian phòng, mấy ngày nay, bọn họ ở tại Xuân Phong lâu này, vẫn luôn mặc trang phục nam tử, cũng dịch dung, bởi vậy căn bản không lo lắng người ta nhận ra, ba người vịn lan can mà đứng, nhìn tình thế phát triển phía dưới.
Thẩm Nhứ Tuyết rõ ràng là thua Niệm Dao khí thế, người ta hơi thở không gấp tim không đập mạnh, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn nói chuyện.
Đem một vai diễn một tiểu tam phát huy đến cực hạn.
Mà Thẩm Nhứ Tuyết là chính chủ, lại thở hổn hển, đỏ mặt tía tai, thật là mất thân phận, hơn nữa Trưởng Tôn Trúc nếu biết nàng làm những chuyện như vậy, không biết sẽ phạt nàng đến đâu?
Xem ra nữ nhân này bề ngoài sáng láng, nhưng không có đầu óc.
Phía dướip khách Thẩm Nhứ Tuyết dẫn thủ hạ thái tử phủ nhắm trên lầu hướng tới, tất cả mọi người đều thay Niệm Dao mà sợ đổ mồ hôi, đáng tiếc người ta căn bản không thèm để ý, trấn định nhìn Thẩm Nhứ Tuyết xông lên, tựa hồ không chút sợ hãi nào.
Mắt thấy đám người Thẩm Nhứ Tuyết đã vọt lên, mười mấy người bao quanh vây Niệm Dao.
“Tiện nhân ngươi, cũng dám câu dẫn thái tử, thái tử có thân phận cao quý, là ngươi câu dẫn được nên đắc chí lắm phải không?.”
Thẩm Nhứ Tuyết nói xong, một cái tát quăng qua, tất cả mọi người cho rằng Niệm Dao ít nhất là sẽ có chút võ công, bằng không sao có thể trấn định như vậy, một điểm cũng không sợ chứ?
Ai biết nàng ta lại đứng yên nhận của Thẩm Nhứ Tuyết một cái tát, bốp một tiếng, lực đạo mười phần vang lên, trên mặt Niệm Dao, một mảnh sưng đỏ, năm dấu ngón tay hiện lên, vậy mà Thẩm Nhứ Tuyết còn không có giải hận, sắc mặt âm ngao lần thứ hai tiến lên, nắm tóc Niệm Dao.
Mọi người thấy thế huyết mạch phẫn trương, rất nhiều nam nhân nóng lòng muốn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ có hùng tâm, mà không có lá gan kia, ai dám đắc tội với Thẩm trắc phi thái tử phủ, nữ nhân này dù không tốt cuối cùng cũng là hoàng hậu nương nương, bất quá đối với điểm này, mọi người rất thất vọng.
Dù cho thái tử thích nữ nhân khác đi, làm trắc phi, chí ít hẳn phải rộng lượng một chút, không ngời lại giống người đàn bà chanh chua nháo đến thanh lâu, xem ra nhà thái tử chưa thanh lý sạch sẽ.
Lầu hai nháo thành một đoàn.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng không có một tia hơi thở ấm áp vang lên.
“Quá ồn, muốn đánh đi ra ngoài đánh?”
Mọi người hút phải khí lạnh, sôi nổi ngẩng đầu, nhìn phía lan can lầu ba, chỉ thấy bên lan can bạch ngọc, một người nam tử mặc trường bào màu trắng đang dựa vào, một đầu tóc đen mềm mịn như tơ buộc lên thật cao, hết lần này tới lần khác chừa lại một nữa tóc dài, che nửa bên mặt của hắn, khiến người thấy không rõ khuôn mặt của hắn, mà bên mặt còn lại thì tinh xảo giống như gốm sứ, ở chỗ giao nhau giữa khóe mắt và đuôi lông mày, lại có một đóa lá hải đường màu hồng phấn, cả người tuyệt đẹp đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác quanh thân lãnh lệ, một đôi tinh đồng hiện lên thị máu khí.
Không chút nào thương hương tiếc ngọc, ngượi lại đang không kiên nhẫn, khóe môi nhất câu, nói ra lời lạnh lùng.
Nam tử này, ai cũng không biết hắn, cả người lộ ra thần bí khó lường, hơn nữa rất lạnh, cả khuôn mặt một điểm biểu tình cũng không có.
Nhìn tư thế hắn nói chuyện, hoàn toàn không đem Thẩm Nhứ Tuyết để vào mắt, có phải hắn không biết lai lịch của Thẩm Nhứ Tuyết, hay bản thân hắn chính là một người tuyệt đỉnh lợi hại.
Thẩm Nhứ Tuyết đang ở lầu hai đánh đến hưng phấn, vừa nghe giọng nói trên lầu, ngẩng đầu lên nhìn sang.
Chỉ thấy một nam tử, xinh đẹp tuấn mỹ, lại bí hiểm, đôi mắt lạnh quét tới, tựa như đại dương mênh mông, làm cho người ta vừa choáng ván, vừa cảm thấy sợ hãi, bất quá bộ dạng không đem nàng để vào trong mắt, làm cho nàng phẫn nộ, buông lỏng tay ra, nghiên người liếc nhìn sang.
“Ngươi là người phương nào, lại dám nói chuyện như thế cùng ta, cẩn thận đầu của ngươi.”
Thẩm Nhứ Tuyết tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe được một tiếng bốp vang lên, mọi người căn bản không thấy nam tử kia ra tay như thế nào, thì Thẩm Nhứ Tuyết đã bị đánh một bạt tai, đánh cho nàng hai mắt nổ đom đóm, thân thể sắp kìm không được, dùng sức lắc đầu, thật vất vả mới đỡ lấy lan can đứng lại.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, lại dám đánh ta.”
Nói xong, bởi vì gương mặt đau sưng, nước mắt đều chảy xuống.
“Ngân Hiên ” nam tử kia bỏ xuống một câu, vẻ mặt không thay đổi xoay người đi vào buồng trong, thái độ cuồng vọng đến cực điểm, coi như Thẩm Nhứ Tuyết ở trong mắt của hắn so với một con kiến cũng không khác là mấy.
Ngân Hiên?
Trong đại sảnh ánh mắt của nhiều người hiện lên hoang mang, mà tên này cho tới bây giờ cũng không nghe người ta nói qua, hắn đến tột cùng là ai a?
Ngay cả ba người Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thấy kinh hãi, Ngân Hiên này là người phương nào, sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, hơn nữa võ công quá bí hiểm, chỉ sợ so với Vô Tình có hơn chứ không kém, vừa ra tay, đã nhanh như chớp, tốc độ kia làm người ta nhìn không kịp.
Người nam nhân kia trên người dung hợp bao nhiêu dạng tính chất đặc biệt.
Đã yêu mị lại tươi đẹp, còn thêm bí hiểm, cuồng vọng bá đạo, quan trọng nhất là lạnh lùng, hai nữ nhân quốc sắc thiên hương bãi đặt ở trước mắt, hình như không liên quan đến mình, bởi vì người khác ầm ĩ đến hắn, nên mới ra thu thập một chút, rồi lại đi vào.
Bực này khí phách, bực này năng lực, Thanh Dao thật là bội phục ba phần.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu