You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103.4
an đêm, ánh trăng thanh khiết, khinh huy chiếu vào toàn bộ sơn cốc, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, vạn vật rơi vào giấc ngủ say.
Thanh Dao phân phó Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lưu lại trong phòng, nàng muốn đi xem Vô tình.
Gió mát trăng thanh, hoa rơi trên thềm đá, Thanh Dao nhẹ nhàng đi tới phòng của Vô tình, thế nhưng trong phòng, giường chiếu gọn gàng, căn bản không có người, đã trễ thế này, Vô tình đi đâu? Nàng nghi ngờ nhíu mày, xoay người đi ra ngoài, vốn muốn trở về, ngẫm lại nàng lại quay đầu đi đến phía sau núi, nói không chừng hắn ở phía sau núi đâu, bởi muốn trước khi ly khai, gặp hắn một lần, lần này nàng xuất cốc không biết bao lâu mới có thể trở về.
Ánh trăng bao phủ toàn bộ phía sau núi.
Nhẹ như một tầng lụa mỏng, dược thảo điền lý, gió nhẹ chập chờn, các loại dược thảo tản mát ra mùi thơm ngát, trên thân thể Vô tình cũng tỏa ra hương vị này.
Trên bề mặt hồ, ánh sáng tỏa xuống diễm lệ, nhưng không bóng người nào, Thanh Dao quét mắt một cái, quay đầu rời đi, vừa đi hai bước, lại nghe đến cách đó không xa trong rừng cây nhỏ có tiếng người nói chuyện, không khỏi sinh nghi, đã trễ thế này, ai ở nơi này?
Thanh Dao nhẹ chân đi tới, đẩy ra cành lá che khuất, chỉ thấy trên bãi đất trống giữa rừng, có mấy nam nhân thân hình cao lớn vây quanh Vô tình, Thanh Dao cả kinh, không suy nghĩ nhiều, ám khí bằng bạc Liên hoa hoàn trên tay đã bay ra ngoài.
Xuyên thấu rừng cây, mang theo khí phách lệ phong sắc bén, bay thẳng tới phía trước.
Những người đó nhìn thấy ám khí, nhanh nhẹn tản ra, thế nhưng Liên hoa hoàn kia uy lực rất lớn, mang theo kình phong khốc liệt xoay một vòng, cuối cùng đánh vào hõm vai của một người khiến hắn đau đớn rên nhẹ một hơi, những người khác sắc mặt đại biến, thân hình khẽ động, trường kiếm toàn bộ xuất thủ, bay lên trên không, nhanh như chớp, bao quanh Mộc Thanh Dao, người dẫn đầu gầm lên.
“Lớn mật, ngươi là ai?”
Thanh Dao ngoắc tay, bộ ngân sắc ám khí quay trở lại trên cánh tay, quanh thân lạnh lùng, khuôn mặt như bao phủ lớp băng mỏng, song đồng toát ra ánh sáng khiếp người, bình tĩnh đảo qua, những người đó lập tức thấy sát khí bao phủ, nội tâm không hiểu sao lại run lên, thân thể lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn Vô tình ở phía sau.
Thanh Phong đẩy Vô tình đi tới, Thanh Dao thu hồi ánh sáng lạnh lẽo bức người, quan sát Vô tình từ trên xuống dưới, phát hiện hắn không sao cả, tâm trạng nhẹ nhõm, thở dài một hơi, khẽ mở miệng.
“Ngươi không có việc gì, những người này là ai?”
Lúc này nàng mới nhớ tới một việc, Vô tình cốc nếu không có Vô tình đồng ý, ai cũng không vào được, như vậy bọn họ là ai?Nàng vẫn cho rằng Vô tình là đơn thuần, không có thân gia bối cảnh phức tạp, thế nhưng những người này vừa nhìn chính là lai giả bất thiện, bất quá đối với Vô tình rất cung kính, Vô tình đến tột cùng là người như thế nào?
Thanh Dao ánh mắt hiện lên nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Vô tình.
Dưới ánh trăng, Vô tình đối mặt với sự nghi ngờ của Thanh Dao cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nam nhân cao lớn này, trầm giọng ra lệnh.
“Đều trở về đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép trở lại.”
“Dạ?” Vài người lâm vào khó xử, ngay cả Thanh Phong cũng kêu lên: “Công tử.”
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp khó hiểu, lặng yên nhìn Thanh Dao, một tia sắc bén chợt lóe rồi biến mất.
“Đi ra ngoài.”
Vô tình tức giận, những người đó không dám nói thêm cái gì, lập tức cung kính lĩnh mệnh, cùng kêu lên: “Tuân lệnh, công tử.”
Lắc mình rời đi, ngang qua Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc nàng từ trên xuống dưới bất quá nhận thấy ánh mắt của Mộc Thanh Dao không có hảo ý, vài người hô một tiếng rồi toàn bộ rút lui.
Nữ nhân này nhìn qua cũng không phải là kẻ dễ chọc, ám khí kia thủ hạ không lưu tình, nhất là kẻ đã bị đả thương, hắn che hõm vai, theo sau mọi người rời đi, kinh hãi đảm chiến, vừa rồi nếu không phải nhanh như chớp, bị đánh trúng chính là cổ của hắn, nữ nhân này thật là độc ác a.
Bên cạnh rừng cây đã an tĩnh lại, Vô tình thanh âm lành lạnh vang lên.
“Hai người các ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ, công tử, ” Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngoan ngoãn lui xuống, không dám nói thêm điều gì, chủ tử đêm nay tâm tình không tốt, bọn họ ít mở miệng vẫn hơn không thì ngàn vạn tự tìm đắng mà ăn.
Cuối cùng không còn lại một ai ngoại trừ Vô tình và nàng.
Gió nhẹ thổi qua bên tai, lá cây vang lên sàn sạt, hai người ai cũng không nói gì, bầu không khí cứng ngắc, cuối cùng Thanh Dao phá vỡ trầm mặc, nàng biết Vô tình cá tính hướng nội, giống như không biết nói cái gì cho phải, cho nên liền mở miệng trước.
“Bọn họ là ai?”
Vô tình ngước mắt, con ngươi một mảnh trong trẻo, không chút u ám, nhợt nhạt cười rộ lên. Khi hắn cười ngay cả mặt trăng đều nhanh bị mê hoặc.
Ngũ quan lộng lẫy, rõ nét, da thịt tựa như dòng nước tinh khiết, mềm mại ôn nhuận, cặp mi tinh tế thật dài, ánh mắt sáng quắc, cánh môi hoàn mỹ, mỗi một nét đều rất tinh xảo, nhìn khuôn mặt hắn lúc này, Thanh Dao không khỏi nhớ tới cuộc sống hiện đại bán những búp bê bằng gốm sứ khiến các nữ sinh rất yêu thích không buông tay, nhất động nhất tĩnh, lay động lòng người.
Thanh âm của hắn cũng rất thanh thúy dễ nghe.
“Bọn họ là tới mời ta đi chẩn bệnh cho bệnh nhân.”
Thanh Dao nhíu mi, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, tổng cảm thấy không đơn thuần như vậy, nếu quả thật là thỉnh hắn đi chẩn bệnh, vì sao Thanh Phong cùng Minh Nguyệt gặp nàng lại tỏ vẻ khó chịu, tựa hồ nàng quấy rầy chuyện của bọn họ?
“Thực sự là như thế phải không? Đó là do ta quá lỗ mãng, vừa rồi ta cho là bọn họ muốn thương tổn ngươi, nhất thời kích động, đã quên ngươi đâu cần người khác giúp đỡ.”
Thanh Dao nở nụ cười tự giễu, võ công của nàng là do hắn truyền thụ, thế nhưng nàng quýnh lên không nghĩ gì liền ra tay cứu hắn.
Vô tình nghe xong lời của nàng, thấy dào dạt hưng phấn, cả đêm tâm tình phiền muộn lập tức bay mất, ánh mắt nồng nàn nhìn nàng, cười đến càng phát ra vô hại.
“Tuy rằng không cần, thế nhưng ta thật cao hứng.”
Nghĩ đến ngày mai ly khai, Thanh Dao liền bỏ qua nghi hoặc trong lòng, lúc này đây nàng ly khai, không biết lúc nào trở về, có lẽ chỉ đơn giản nói chuyện phiếm cùng hắn là tốt nhất.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu