There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Vô Tình Cốc
rong sài phòng (phòng chứa củi), ngoại trừ Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thương tâm, còn có nhiều tiểu nha đầu khác cũng khóc ầm lên. Mạc Sầu quay đầu nhìn Mạc Ưu, bình tĩnh phân phó.
“Mạc Ưu, mau ra ngoài đợi, tiểu thư nhất định sẽ quay lại, đưa nàng tới đây, ta sợ Mai Tâm nàng, nàng…”
Mạc Sầu nói không nên lời, nước mắt lần thứ hai tuôn ra, một tay ôm thật chặt Mai Tâm. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng mạch của nàng ta càng ngày càng yếu, như có như không, ngay cả hô hấp cũng gần như không thể nghe thấy, thế nhưng nàng vẫn gắng gượng để giữ lấy một hơi thở, tựa hồ như đang đợi tiểu thư.
Cũng đúng, nha đầu kia là kẻ thích lo lắng, nàng ta sao có thể nào yên tâm để tiểu thư lại một mình chứ?
Mạc Ưu cố gắng chùi nước mắt, đột nhiên đứng lên, hung hăng trừng Nghênh Tình cùng Hoằng Văn quản gia một cái, nếu như không phải tại bọn hắn ngăn cản, thì Mai Tâm cũng sẽ không bị người ta giết.
Hoằng Văn cùng Nghênh Tình nhìn hết thảy trước mắt, tâm kinh đảm chiến (tim gan rối loạn), hoang mang, rốt cuộc là ai dám ở thái tử phủ ra tay giết người, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, tựa hồ có một tảng đá lớn đè nén trong lòng làm cho mọi người không thở nổi, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía nữ tử đang từ từ mất đi sinh mệnh kia.
Ánh trăng nhè nhẹ tỏa, che mờ đi mây đen, nó vẫn như lúc trước tỏa ra thứ ánh sáng dịu ngọt.
Mộc Thanh Dao ngồi trong liễn xa, chỉ cảm thấy tim bỗng đập mạnh, tựa hồ có chuyện gì không hay xảy ra, có một loại cảm xúc rất khó chịu, muốn khóc mà không khóc được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Mai Tâm?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu ngay lập tức đã bị nàng loại bỏ.
Không có khả năng, Mai Tâm không có việc gì, nàng ta đã từng nói qua, muốn chiếu cố nàng cả đời, không lấy chồng, vĩnh viễn hầu hạ nàng, cho nên nàng không cho phép nàng ấy có chuyện.
Mai Tâm, tiểu thư không cho phép ngươi có chuyện…
Trong liễn xa, bầu không khí tựa hồ phảng phất hàn ý, Trưởng Tôn Trúc vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử bên cạnh, lông mày khẽ cau lại, ánh mắt sầu lo, tựa hồ bị thứ gì vây hãm, không khỏi quan tâm hỏi.
“Thanh Dao, làm sao vậy?”
Mộc Thanh Dao đột ngột ngẩng đầu, con ngươi sắc bén, hàn quang tỏa ra bốn phía, mang theo sát khí thị huyết, dường như bị mây đen bao phủ nồng nặc.
Trưởng Tôn Trúc kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong mắt rất nhanh lướt qua tia bất an.
“Nếu như nàng ta không có việc gì thì thôi, Trưởng Tôn Trúc, nếu như nàng ta thực sự xảy ra chuyện, ta nhất định bắt ngươi phải trả giá.”
Nàng lạnh lùng nói, quanh thân bao phủ hàn ý, lạnh lẽo như khối băng mùa đông, một điểm nhiệt độ cũng không có, lại âm u tựa như không khác gì ma quỷ, mang theo sát khí sắc bén như đến từ trong địa ngục.
Trưởng Tôn Trúc sửng sốt, tùy tiện cười rộ lên, khuôn mặt giãn ra, thanh âm nhu nhuận hẳn.
“Ngươi yên tâm đi, nàng ta sẽ không có việc gì, ai dám ở thái tử trong phủ động thủ a?”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, thì liễn xa hoa lệ ngừng lại, đã tới thái tử phủ rồi, thị vệ phía sau liễn xa xoay người xuống ngựa, chỉnh tề đứng phía sau ngựa, đợi chủ tử xuống xe.
Bỗng nhiên một trận gió ào qua, có thân ảnh chạy tới, giọng Mạc Ưu khàn khàn vang lên.
“Chủ tử, nhanh lên một chút, Mai Tâm đã xảy ra chuyện!”
Một lời rơi xuống, mây đen đầy trời, bầu trời dầy đặc sát khí.
Mộc Thanh Dao từ trong xe vội nhảy xuống đất, Mạc Ưu đưa tay đỡ nàng, hướng bên trong thái tử phủ chạy đi. Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy ngực mình như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, chuyện nàng sợ nhất vẫn xảy ra. Tối hôm nay, nàng tâm tình bất an, chính là sợ hãi Mai Tâm gặp chuyện không may, bởi vì nàng ta căn bản chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, thái tử phủ này nhiều nữ nhân âm ngoan hiểm độc như vậy, các nàng mặc dù không dám đối với nàng hạ thủ, nhưng sẽ đối Mai Tâm hạ thủ.
Còn có đối thủ Dận vương của Trưởng Tôn Trúc, hắn làm sao có thể không lợi dụng cơ hội như vậy chứ?
Nàng hận, tất cả mọi chuyện đều là Trưởng Tôn Trúc tạo thành, nếu như hắn sớm một chút để cho các nàng ly khai, căn bản không có loại chuyện này xảy ra, hoặc là không bắt Mai Tâm, mà hạ độc thủ với nàng, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này.
Trưởng Tôn Trúc, nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định phải tự tay giết ngươi.
Trước cửa thái tử phủ, khuôn mặt Trưởng Tôn Trúc trong nháy mắt hung dữ đến dọa người, con ngươi một mảnh tinh hồng, là ai, ai dám ở thái tử phủ động thủ?
Trong hậu viện những nữ nhân kia căn bản không có gan này, kể cả Thẩm Nhứ Tuyết dù có đệ nhất thế gia chống lưng phía sau, bọn họ cùng lắm chỉ dám động thủ ở ngoài phủ, tựa như thích khách ngày đó vậy, nhưng tuyệt đối không dám ở bên trong phủ động thủ, như vậy kẻ đó là ai?
Dận vương, Trưởng Tôn Dận, không nghĩ tới hắn cư nhiên dám động thủ trước một bước. Được lắm, Trưởng Tôn Dận, ngươi cũng dám chạy đến thái tử phủ ám toán ta, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ nể tình huynh đệ, hãy chân chính đấu một phen đi.
Trưởng Tôn Trúc thân hình chợt lóe, nhún người đuổi theo thân ảnh phía trước.
Cho dù có chuyện thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một đứa nha hoàn, hắn sẽ bồi thường cho nàng…
Hạ nhân thái tử phủ ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây sài phòng, một trận hàn khí lãnh lệ đảo qua, mọi người bỗng cảm thấy có một cỗ áp lực đang tiến tới, tự động tránh ra một lối, chỉ thấy Mộc Thanh Dao cùng Mạc Ưu như cuồng phong tiến đến, rất nhanh chạy ào vào.
Trong sài phòng, ánh nến lờ mờ, Mạc Sầu ôm Mai Tâm thương tâm khóc rống, mà tiểu hồ ly bên cạnh yên tĩnh đến cực điểm.
Mạc Sầu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy chủ tử đã trở về, từng giọt từng giọt nước mắt lần nữa rơi xuống, thương tâm mở miệng: “Tiểu thư, Mai Tâm nàng, nàng đang đợi ngươi!”
Một lời rơi xuống, Mai Tâm dường như có cảm ứng, xoay mình mở mắt ra, chỉ là con ngươi vô lực, ánh sáng rời rạc, môi mấp mái vài cái, mới phát ra thanh âm rất nhỏ: “Tiểu thư, tiểu thư?”
Mộc Thanh Dao bổ nhào về phía trước, một tay đoạt lấy nàng từ trong tay Mạc Sầu. Mai Tâm tựa như muội muội của nàng, tình cảm của nàng cùng nàng ấy, thậm chí so với người trong Mộc phủ còn tốt hơn, bởi vì người đầu tiên nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là nàng ta, cho nên nàng ta chính là chỗ dựa của nàng.
“Mai Tâm, Mai Tâm, ngươi thế nào?”
Cho dù là khi rời khỏi hoàng cung, nàng cũng không từng rơi nước mắt, đối mặt với chuyện hoàng đế nạp phi, nàng cũng không có đau đớn như vậy, thế nhưng giờ khắc này, đáy lòng của nàng sợ hãi, đau đớn, cái loại sợ hãi này như nuốt sống cả người nàng.
Nước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống, rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.
Mai Tâm thở hổn hển nhìn nàng, nhìn nàng rơi lệ, tựa hồ như không muốn, tay giật giật, cuối cùng cũng không có sức lực vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ nhàng thở dài, tựa như một khối cơ thể không có linh h ồn.
“Tiểu thư, xin lỗi, Mai Tâm phải đi, tiểu thư nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu