There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97.3
iểu thái giám chỉ cảm thấy ngực mình hơi đau, run run đứng lên, lui ra ngoài, bên ngoài cửa điện, Tây Môn Tân Nguyệt dịu dàng đứng chờ, vừa nhìn thấy sắc mặt tiểu thái giám tái nhợt, run run đi tới, liền biết hoàng thượng không muốn gặp nàng, thời gian gần đây từ khi hoàng hậu nương nương rời đi, nàng biết nguyên nhân là do nàng, nên vẫn không dám tới gặp hắn, hôm nay phải cố lấy hết dũng khí để qua đây, ai biết hắn căn bản không muốn gặp, ngẫm lại cũng phải, hắn và hoàng hậu ân ái như vậy, trong khoảng thời gian ngắn này chỉ sợ sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng nàng nguyện ý chờ.
“Hoàng thượng không gặp, nương nương.”
“Được, chúng ta đi trở về thôi, ” Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thị nữ Liên Yên, xoay người đi trở về, vừa bước tới nơi yên lặng không người, Liên Yên nhịn không được nói thầm, “Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Tuy rằng người được phong làm phi, nhưng nếu nữ nhân kia trở về, chỉ sợ hoàng thượng cái gì cũng đều nghe nàng, đến lúc đó, hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi một mối hôn sự, rồi xuất cung.”
“Người như nàng ta vậy, chỉ sợ sẽ không đơn giản mà trở về.”
Tây Môn Tân Nguyệt nhớ đến bản thân mình lần cuối cùng nhìn thấy bóng lưng cao ngạo kiên cường quết đoán đó, nữ nhân kia một khi đã quyết định chuyện gì, chỉ sợ không có đơn giản để thay đổi, vì thế sự lo lắng của Liên Yên căn bản là dư thừa.
“Thế nhưng nghe nói nàng ta đã mang thai, hoàng thượng không thể nào để cho huyết mạch lưu lạc ra ngoài, hơn nữa hắn vốn rất thích nàng, nhất định sẽ tìm nàng đón trở về, đến lúc đó?”
Liên Yên nói xong, thì không nói thêm gì nữa, bỗng nhiên ánh mắt hiện lên tia hung ác, xoay mình mở miệng: “Bằng không bảo lão gia phái người đi ra ngoài?”
Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe Liên Yên nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hung hăng trợn mắt nhìn nàng liếc một cái.
“Đầu óc của ngươi thế nào mà không chịu khôn ra thế? Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, chúng ta làm như vậy không phải là muốn chết hay sao? Huống chi căn bản không cần chúng ta động thủ, hiện tại nàng xuất cung, với năng lực của nàng ấy như, chỉ sợ đã là mục tiêu của lục quốc, người ta căn bản sẽ không bỏ qua cho nàng ấy đâu, vì thế ngươi sợ cái gì a, an tâm chờ ở chỗ này đi, hoàng thượng thích nàng, trong lúc nhất thời sẽ không buông tay đâu, người chứ không phải súc sinh nên đều là có cảm tình, bất quá ta tin chờ một thời gian dài nữa, phần tình cảm kia sẽ phai nhạt, đến lúc đó hắn sẽ buông tay, ta không vội, dù sao cũng đã tiến cung, còn có cái gì,à không thể chờ.”
Tây Môn Tân Nguyệt khí định thần nhàn mở miệng, dẫn nha đầu của mình hồi cung.
Thanh La quốc.
Thái tử phủ, trong Minh Nguyệt Uyển phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mai Tâm giống như vừa phát hiện ra một tân đại lục khi chỉ vào bụng của chủ tử, lắp bắp hơn nửa ngày mới mở miệng: “Chủ tử, bụng người phồng lên kìa.”
Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc nàng một cái, may mà lúc này trong phòng không có người ngoài, gần, bởi vì cái thai có phản ứng, nàng ăn được rất ít, ngửi thấy được mùi dầu mỡ gì đó liền muốn nôn, vì thế căn bản không ăn được cái gì, cả người gầy ốm, nhưng mà đã có thai bốn tháng, chẳng lẽ bụng một tí cũng không nhìn ra được sao? Chỉ là bình thường nàng mặc y phục rộng thùng thình, vì thế mới không nhìn ra mà thôi, hiện tại vừa cởi bỏ quần áo, người này liền hét đến kinh thiên động địa.
Mạc Sầu giật nàng một cái, ý bảo nàng nói nhỏ chút.
“Ngươi nhỏ giọng một chút, biết không? Đừng làm như đã xảy ra chuyện gì đó không bình thường?”
“Nha, ta đã biết, ” Mai Tâm vội vàng nhỏ giọng gật đầu, lúc này ở ngoài cửa Nghênh Phong nghe được động tĩnh trong phòng, đứng cách rèm cửa nhẹ giọng hỏi: “Mộc cô nương, không có sao chứ.”
“Không có việc gì, ” Mộc Thanh Dao lại trừng mắt với Mai Tâm một cái, lập tức hướng ra phía ngoài mở miệng, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên một hai mảng sương mù, trên gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng bao phủ ánh sáng, một tay không tự chủ xoa xoa bụng, trước đây vô tri vô giác, thế nhưng mấy ngày gần đây, hắn đột nhiên cử động, có đôi khi nàng tâm tình không tốt, hắn liền thình lình động đậy như giật mình, tựa như muốn an ủi nàng vậy, khi nghĩ đến chuyện trên thế giới này có một người huyết mạch tương liên với mình, thì trong lòng liền dâng lên cảm động, vẻ mặt hạnh phúc, đứa nhỏ này là của nàng, chỉ của một mình nàng thôi.
Trong thời loạn thế này, nếu như muốn bảo toàn cho mình và đứa nhỏ, tất nhiên phải có võ công tốt, cùng thế lực mạnh mẽ, mới không làm cho mình cùng đứa nhỏ bị thương.
Đúng, nhất định phải có võ công cùng thế lực của mình, nhưng bây giờ phải đi nơi nào để bái sư học nghệ đây, suốt ngày bị vây ở trong phủ thái tử, thì làm sao tìm được danh sư đâu, nhưng Trưởng Tôn Trúc lại không nói không cho phép nàng đi ra ngoài, nghĩ đến đây, tinh thần của Thanh Dao liền tỉnh táo lại, phất tay phân phó Mạc Sầu ở bên cạnh.
“Đi, tìm cho ta một kiện y phục rộng thùng thình, chúng ta cần phải đi ra cửa để dạo phố.”
“Tiểu thư, ” Mạc Sầu cùng Mai Tâm kêu lên, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của chủ tử, liền biết nàng đã quyết tâm, Mạc Sầu đi tới tủ quần áo khắc hoa, kéo cánh cửa tủ màu tím ra, bên trong y phục đủ mọi màu sắc, cái gì cần có đều có, những y phục này rất hoa lệ quý báu, đều xuất phát từ tay những thợ may danh gia tay, đủ các loại kiểu dáng, Mạc Sầu chọn lựa một kiện quần áo dài màu trắng ngà rộng thùng thình, rồi đi tới hầu hạ chủ tử mặc vào.
Tuy rằng y phục rộng thùng thình, trên dưới nhìn qua toàn thân, cũng nhìn không ra chút nào đầu mối, bất quá da thịt thủy nộn bây giờ, so với trước đây càng đầy đặn mịn màn hơn, thật kiến người ta muốn nhéo một cái, ánh mắt thì sáng long lanh làm cho người ta nhìn vào liền bị hãm sâu trong đó, vô pháp tự kềm chế, chủ tử đúng là càng ngày càng có mị lực.
“Ừ, không tệ, đi thôi.”
Thanh Dao xoay một vòng, cảm giác thật thoải mái, quần dài rộng thùng thình, cộng thêm búi tóc lỏng lẻo nhìn qua rất đặc biệt, quanh thân trên dưới, chỉ cắm thêm một bích ngọc trâm nghiên nghiên trên búi tóc, nhưng mà cây trâm kia lại là đồ tốt, oánh nhuận trong suốt, lộ ra từ mái tóc đen tựa như một dòng nước nhỏ đang chảy xuôi.
Thanh Dao ôm tiểu hồ ly, dẫn theo hai nha đầu xuất môn, ngoài cửa Mạc Ưu cùng Nghênh Phong đang đứng thẳng, vừa nhìn thấy Thanh Dao đi ra, hai người song song kêu một tiếng.
“Chủ tử ( Mộc cô nương ).”
Thanh Dao gật đầu, cười dịu dàng mở miệng: “Nghênh Phong, ta muốn đi dạo phố.”
“Đi dạo phố?” Nghênh Phong sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ qua Mộc cô nương lại muốn đi dạo phố, chủ tử đã phân phó, nếu như Mộc cô nương muốn đi dạo phố, thì phải cho người thông tri hắn, hắn sẽ theo nàng cùng đi, nhưng mà bây giờ chủ tử lại không có ở bên trong thái tử phủ, mà Mộc cô nương lại muốn đi dạo phố thì phải làm sao bây giờ? sắc mặt của Nghênh Phong thay đổi liên tục, đã làm Thanh Dao không vui, mặt trầm xuống, con ngươi toát ra ánh sáng lạnh, giá buốt nhìn chằm chằm nàng.
“Chẳng lẽ ta ngay cả ra đường phố đi dạo cũng không thể, vậy còn ở lại thái tử phủ của các ngươi làm gì?”
Nghênh Phong vừa thấy Mộc cô nương sinh khí, đâu còn dám ngăn cản, vội vàng cung kính mở miệng: “Mộc cô nương suy nghĩ nhiều, nô tỳ theo cô nương đi trên đường phố là được.”
“Ừ, đi, ” Thanh Dao cũng không còn lạnh lùng nữa, vẻ mặt như trăng rằm, ánh sáng ngọc toả ra không gì sánh được, khóe môi câu ra nụ cười êm dịu như gió: “Vậy đi thôi.”
Nàng vượt lên trên đầu bước đi ra ngoài, Mạc Sầu cùng Mai Tâm, còn có Mạc Ưu theo sát phía sau nàng, Nghênh Phong vội vàng phân phó nha hoàn, chờ gia hồi phủ liền bẩm báo cho gia biết, nàng bồi Mộc cô nương đi dạo phố, khi phân phó xong liền bước nhanh vài bước cùng tiến về phía thân ảnh ở trước, đoàn người ra khỏi Minh Nguyệt Uyển, đi về phía nhà chính để ra ngoài.
Dọc theo đường đi, hạ nhân vương phủ đều cung kính cẩn thận chào hỏi, nhưng ở phía sau vẫn len lén liếc nhìn, bất quá không ai dám nghị luận gì, đây thái tử phi tương nay, các nàng cũng không phải là không muốn sống nữa.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu