Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90.4
rên đại điện, Mộc Thanh Dao làm như không nhìn thấy được hoàng thượng, không chuyển không dời, tiếp tục nhìn quyển sách trong tay, trên dung nhan xinh đẹp tất cả đều mang vẻ lạnh lùng, lông mi thật dài để che giấu đi ánh sáng ngọc rực rỡ trong đôi mắt, chỉ lẳng lặng nhìn sách.
Thật lâu cũng không nghe được thanh âm vang lên, ngay lúc nàng có chút không kiên nhẫn, trên nhuyễn trường bên cạnh nàng bỗng nhiên hạ xuống, có một thân hình cao lớn ngồi sát bên người nàng, trên người hắn mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt truyền vào mũi nàng, chọc được nàng ngẩng đầu, trợn mắt, lạnh lùng nhìn trừng qua.
Không ngờ nàng vừa nhìn sang đã lọt vào trong một mảnh đại dương mênh mông, đại dương mênh mông kia mang theo thâm tình động lòng người, khóe môi của hắn câu ra nụ cười ôn nhuận nhu hòa, thanh âm từ tính vang lên: “Dao nhi, ba ngày, cơn giận còn chưa tan sao?”
Nam nhân này không chỉ nói, mà còn động thủ, đưa tay ra kéo tay nàng qua, hành động này ái muội đến cực điểm, đáng tiếc Mộc Thanh Dao căn bản không để cho mình bị đẩy vòng vòng, dùng sức rút về tay, lạnh nhạt liếc nhìn hắn.
“Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy? Thanh Dao là người đang mang tội, ngàn vạn lần chớ làm bẩn thân thể quý giá của hoàng thượng.”
Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có tức giận, ba ngày không qua đây, vì hắn biết nàng sẽ tức giận, hơn nữa ba ngày nay hắn suy nghĩ kỹ, Dao nhi căn bản là không có nói sai, thủ đoạn của Tây Môn Chính Hào thật sự tàn nhẫn thị máu, nếu như lúc đó không phải Dao nhi ngăn trở, chỉ sợ sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng, những người đó cuối cùng sẽ mắng đến trên đầu vị hoàng đế như hắn, mọi người sẽ nói hắn là bạo quân.
“Được rồi, đừng nóng giận, trẫm không phải đã tới thăm nàng sao?”
Lời nói của hắn ôn nhuận mềm mại, gương mặt tuấn mỹ kề sát gần nàng, hơi thở nóng hổi phun cả trên mặt của nàng, làm cho nàng không tự chủ nhớ tới chuyện đêm hôm đó, sắc mặt một trận ửng đỏ, thoạt nhìn lại hết sức động lòng người, và cũng làm cho hoàng đế tâm viên ý mã, ánh mắt nóng cháy xao động, hắn ngước đầu lên hôn lên trán của Mộc Thanh Dao một cái.
“Được rồi, đừng nóng giận.”
Mười ngón tay của hoàng thượng cùng mười ngón tay của Mộc Thanh Dao đan vào nhau, thì có một dòng điện nhè nhẹ chạy qua giữa bọn họ, hành động ái muội nhu hoà này là hoàn toàn chân thật …
“Sau này chúng ta thật tình ở chung được không? Trẫm cũng không có tức giận chuyện trước đó Dao nhi giấu giếm trẫm, Liễu Không kỳ thực chính là Tô Trảm.”
Hoàng đế hơi thở thổi ở bên tai nàng, bàn tay nhấc lên ôm lấy thân thể của nàng kéo vào lòng, Mộc Thanh Dao giận tái mặt, nam nhân này một điểm kiềm chế cũng không có, nơi này là đại điện mà, nàng liền vươn tay vỗ vào tay của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, nơi này là đại điện, ” nàng là người hiện đại, muốn thân thiết cũng không có gì, nhưng trải qua chuyện lần trước, tóm lại nàng cảm thấy phiền muộn, hơn nữa nàng không có thói quen cùng người khác có hành động vô cùng thân thiết như vậy, quan trọng là… Nàng không cho phép tim của mình rung động, nàng thật sự muốn ở lại bên cạnh người nam nhân này sao? Trải qua vụ án Nguyệt Giác tự, đáy lòng nàng càng mù mịt hơn, vì thế trước lúc xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nàng cần phải chỉnh lý tốt tâm tình của mình, nàng sẽ không cùng người nam nhân này có bất kỳ quan hệ nào nữa.
“Thanh Dao sở dĩ giấu giếm hoàng thượng, là bởi vì người của Tô gia thực sự một chút quan hệ với Tô Trảm cũng không có, nếu như nói trước với hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ đem những người đó nhốt vào đại lao, bởi vì sợ liên luỵ đến người vô tội, cho nên mới không nói, nhưng không ngờ hoàng thượng cuối cùng vẫn biết.”
Mộc Thanh Dao buông tay của hoàng thượng ra, chậm rãi bước xuống nhuyễn trường kỷ, ở giữa đại điện đi tới đi lui.
Đôi mắt của hoàng đế u ám không rõ nhìn chằm chằm nàng, thấy cảm xúc bất an của nàng, hắn biết nàng vẫn chưa có thói quen cùng một người nam nhân chung đụng tự nhiên, hiện tại hắn không trách việc nàng ngại ngùng, ngược lại càng quý trọng sự tinh khiết thuần lương của nàng, có một số việc không thể gấp, từ từ sẽ đến, bọn họ có rất nhiều thời gian.
“Được rồi, lần này chuyện của Nguyệt Giác tự đã qua.”
Mộ Dung Lưu Tôn không muốn vì chuyện này mà phá hư bầu không khí hài hòa giữa bọn họ, liền thở mạnh phất phất tay.
Mộc Thanh Dao xoay người lại nhìn hắn, kỳ thực nói thật lòng, một hoàng đế khôn khéo cơ trí có thể làm được đến bước này, trong lòng của nàng đã rất cảm động, hơn nữa mình cũng không phải người thờ ơ, chỉ là nàng vẫn không xác định được bản thân mình có thực sự trăm phần trăm yêu người nam nhân này hay không? Có thể vì hắn mà cam nguyện bị nhốt trong thâm cung này sao…
“Kỳ thực mặc dù Tô Trảm cái gì cũng không nói, nhưng chúng ta đều biết, người chủ mưu phía sau nhất định là Bắc Tân vương, có nữa mấy ngày, là ngày đại hôn của Bắc Tân vương, ta tin, hắn nhất định sẽ động thủ trong hôm đó, hoàng thượng, người thực sự muốn hôm đó đi Bắc Tân vương phủ chủ hôn sao?”
Mặc dù có kế sách vẹn toàn, cũng khó bảo đảm vạn vô nhất thất, nếu như hoàng thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Huyền Nguyệt sẽ bị rối loạn, vì thế Mộc Thanh Dao không tán thành việc hoàng thượng đi chủ hôn, thế nhưng nếu hoàng thượng bất động, chỉ sợ Bắc Tân vương kia cũng sẽ không hành động, cục diện cứ giằng co như vậy cũng không phải chuyện tốt, chỉ sợ càng ngày càng hỗn loạn hơn.
Hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn làm sao mà không nghĩ đến chuyện này, ánh mắt trở nên u ám hung ác, tiếng nói lạnh lẽo vang lên.
“Trẫm không phải là hạng người ham sống sợ chết, nếu hắn muốn ngôi vị hoàng đế của trẫm như vậy, trẫm sẽ cùng hắn đấu một ván xem như thế nào?” Khí phách cuồng vọng bễ nghễ thiên hạ, trên gương mặt tuấn dật chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất.
“Hoàng thượng? Về hữu tướng của Sở gia?”
Mộc Thanh Dao muốn hỏi hắn về chuyện hữu tướng của Sở gia, nhưng không ngờ nàng vừa nhắc tới đề tài này, sắc mặt hoàng thượng liền đen, u ám mở miệng.
“Đã thấy được Sở gia rõ ràng muốn trợ giúp Bắc Tân vương, đã nhiều ngày qua, hữu tướng cáo bệnh không có vào triều, chứng tỏ là muốn kéo dài thời gian, lấy binh quyền trong tay tương trợ Bắc Tân vương.”
Mộc Thanh Dao nhướng mài một chút, không ngờ Sở gia lại tỏ thái độ giúp đỡ Bắc Tân vương rõ ràng như vậy, thế thì bọn họ càng phải cẩn thận hơn, mỗi một bước đi đều phải thiết kế chặt chẽ, bởi vì ngoại trừ ngự lâm quân cùng binh tướng của Nam An vương phủ, còn có đoàn ám vệ của hoàng thượng, những người khác đều không thể tin.
“Hoàng thượng hiện tại cần phải làm là, triệu Tây Môn tướng quân cùng thừa tướng lập tức tiến cung, đem hướng đi của đại quan trong triều đình nắm giữ một chút, mặt khác Tây Môn Chính Hào là một đời lão tướng, mặc dù hắn không có binh quyền, nhưng trong quân đội nhất định có người của hắn, chỉ cần hắn thật lòng giúp đỡ hoàng thượng, hẳn là có thể điều phối và sử dụng rất nhiều người, việc này phải tiến hành nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.”
Mộc Thanh Dao vừa nói xong, Huyền đế vẫn ngồi ở trên nhuyễn trường kỷ ánh mắt u ám lại, khóe môi giương lên nụ cười nhợt nhạt.
“Xem ra trẫm cùng Dao nhi thật đúng là tâm linh tương thông, đều có suy nghĩ giống như nhau.”
Lời nói ôn nhuận của hoàng thượng vừa dứt, thì A Cửu từ ngoài cửa điện tiến vào, cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, Tây Môn tướng quân cùng thừa tướng đại nhân đã đến rồi, hiện đang ở ngoài cửa thư phòng chờ.”
“Ừ” Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình đứng lên, thân ảnh minh hoàng long bào sừng sững ở trong đại điện, khí thế uy nghinhư một ngọn núi, nhưng mặt mài vẫn ôn nhuận như nước, sủng nịch liếc mắt nhìn Mộc Thanh Dao một cái: “Dao nhi yên tâm đi, trẫm sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Hắn nói xong sải bước đi về phía trước, A Cửu đuổi theo sát ở phía sau hắn để đi ra ngoài.
Tầm mắt của Mộc Thanh Dao bao phủ u ám, mang theo sự chua chát nhợt nhạt không dễ phát hiện, chỉ có bản thân nàng biết.
Hoàng thượng dùng đến thế lực của Tây Môn gia, chỉ sợ Tây Môn Tân Nguyệt nhất định sẽ được tiến cung, trong cung vốn có một Sở Ngữ Yên rồi, hiện tại lại tới một Tây Môn Tân Nguyệt, có thể sau này, còn có nhiều nữ nhân khác, chẳng lẽ nàng thực sự muốn ở lại nơi này cùng người nhiều như vậy cộng thị nhất phu sao? Khóe môi không tự chủ nở nụ cười nhạt, hiện tại nàng chỉ chờ tất cả mọi chuyện đều kết thúc, liền rời khỏi nơi đây, bất quá nàng không có trách hắn, không buồn hắn, bởi vì sự giáo dục từ nhỏ đến lớn của hắn cùng với sự giáo dục của nàng không giống nhau…
Trước cửa Thượng thư phòng, khi vừa nhìn thấy thân ảnh của hoàng thượng, Tây Môn chính hào cùng Mộc Ngân đã cung kính tiến lên một bước: “Chúng thần tham kiến hoàng thượng.”
“Bình thân, tất cả vào đi.”
“Dạ, hoàng thượng, ” hai người đi theo phía sau hoàng thượng bước vào bên trong Thượng thư phòng, đợi đến khi hoàng thượng đến vị trí chủ toạ ngồi xuống, hai người cung kính đứng hầu ở một bên: “Không biết hoàng thượng cho đòi thần tiến cung là vì chuyện gì?”
“Lần trước vụ án loạn đảng của Nguyệt Giác tự, tuy rằng Liễu Không đã chết, nhưng người chủ mưu phía sau còn không có bắt được, vì thế trẫm ngày đêm khó an, nay đặc biệt cho đòi Tây Môn tướng quân cùng thừa tướng tiến cung thương thảo việc này, dựa vào tình hình trước mắt, theo Tây Môn tướng quân cùng thừa tướng đại nhân, thì người chủ mưu phía sau có khả nghi nhất là ai?”
Đôi mắt sắc bén của hoàng thượng nhìn chằm chằm vào hai vị thần tử bên dưới, một văn một võ, đều là công thần của Huyền Nguyệt đã mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước.
Tây Môn Chính Hào thái độ làm người luôn luôn kiêu ngạo, có chuyện là nói thẳng, lúc này nghe được hoàng thượng hỏi, ôm quyền thẳng thắn nói: “Nói đến kẻ hoài nghi nhất sao? Lúc lão thần trở về đã cẩn thận nghĩ tới chuyện này, người có khả năng nhất chính là Bắc Tân vương.”
Tả thừa tướng Mộc Ngân thì trầm ổn hơn nhiều lắm, nghe xong lời nói của Tây Môn Chính Hào, cũng trầm mặc không nói gì.
Ngồi ở trên cao đuôi lông mài của hoàng thượng khẽ giật, tầm mắt rơi xuống trên người của hắn: “Thừa tướng nghĩ như thế nào?”
“Thần tán thành lời của Tây Môn tướng quân, bởi vì Liễu Không hòa thượng là người tình năm xưa của thái hậu, người sáng suốt vừa nhìn liền biết người chủ mưu phía sau, nhất định là Bắc Tân vương.”
“Tốt, nếu các ái khanh đều có kiến giải này, như vậy trẫm muốn hỏi hai vị ái khanh, nếu như chủ mưu phía sau thực sự là Bắc Tân vương, như vậy hắn có thu tay lại không? Nếu như hắn không thu tay, thì khi nào hắn sẽ động thủ lần nữa?”
Hoàng thượng một lần luân phiên truy vấn, làm cho Tây Môn Chính Hào cùng Mộc Ngân không khỏi nhíu mài suy nghĩ, bên trong thượng thư phòng rơi vào yên tĩnh, lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của A Cửu: “Hoàng thượng, Nam An vương gia tới?”
“Để cho hắn tiến vào”
Hoàng đế lạnh lùng phân phó, A Cửu ở bên ngoài lên tiếng đáp xong, thì Nam An vương đã nhanh chóng đi vào, vẻ mặt vẫn diện vô biểu tình như trước, quanh thân lạnh lùng, vừa đi vào Thượng thư phòng, liền cung kính thỉnh an hoàng thượng: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Ừ, ba người các ngươi đều ngồi xuống đi, ” hoàng thượng phất phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, cùng thương nghị đại sự để tìm cách …
Tây Môn Chính Hào, thân là một đời lão tướng, mặc dù không có binh quyền, nhưng có uy tín tương đối cao, chỉ bản thân hắn cũng giống như có một phần ba binh quyền.
Quân đội phòng giữ kinh thành lần này, cùng bộ binh họ đều đã từng là thuộc hạ dưới trướng của hắn.
Mà tả tướng Mộc Ngân đã âm thầm điều tra rõ những quan viên có liên hệ với Sở gia, rồi đem danh sách trình cho hoàng thượng.
Nam An vương thì có ngự lâm quân cùng binh lực của Nam An vương phủ.
Trên Thượng thư phòng, mỗi một bước đi đều được hoàng đế thiết kế độc đáo, làm cho đại thần đứng đầu đều kính nể đồng thời cũng không dám phớt lờ, việc này sự tình liên quan trọng đại, nếu như có xảy ra sai lầm, chỉ sợ Huyền Nguyệt sẽ lâm vào rối loạn, đến lúc đó bọn họ đều là tội nhân thiên cổ.
“Chúng thần xin cáo lui.”
“Ừ, đều đi xuống đi, hãy mau chóng hành sự, nhưng nhất định phải bảo mật, ngàn vạn lần chớ để lọt phong thanh ra bên ngoài.” Huyền đế bình tĩnh mệnh lệnh, ba người đồng thời lên tiếng đáp rồi lĩnh mệnh mà đi.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu