Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90.3
ắc Tân vương thân thể di chuyển, áo choàng xanh ngọc vừa thổi lên một trận gió, người đã đi tới cửa, tên lười biếng kia cũng không nóng nảy, lành lạnh mở miệng: “Hay là hoàng thượng đang chờ ngươi làm như vậy đấy?”
Thân ảnh ngoài cửa chợt dừng lại một chút, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hắn xoay người đi trở lại trước bàn đọc sách, bàn tay to nắm chặt, dùng sức đấm mạnh lên mặt bàn, đồ vật trên bàn bị chấn động vang lên tiếng va chạm, sau đó là một đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía kẻ vẫn đang cười với mình.
“Ta không đợi kịp, còn có mấy ngày nữa chính là đại hôn của bản vương, ta nhất định phải ở tại ngày đó một lần bắt được hắn.”
Bắc Tân vương âm tàn hung hăng mở miệng.
“Ngươi có biết Ngữ Yên hôm qua đã gọi cha ta tiến cung không?” Sở Thiển Dực lại mở miệng, lần này hắn đã kìm nén một ít, trong đôi mắt hoa đào bắn ra mũi nhọn khiếp người, khóe môi xả ra tia cười nhạt.
Bắc Tân vương ngước mắt nhìn hắn, kỳ quái mở miệng: “Ân, bảo hắn tiến cung làm gì?”
“Giao ra binh quyền của Sở gia, muội muội ngây thơ của ta lại hiểu được việc lấy đại nghĩa làm trọng khuyên phụ thân ta giao ra binh quyền Sở gia, quá buồn cười đi.” Sở Thiển Dực hừ lạnh, sắc mặt có chút khó coi, không nghĩ tới Ngữ Yên lại trả cho hắn chiêu này, nhưng mà đến tột cùng là chủ ý của ai đây? Hoàng thượng không bao giờ nói những lời này với Ngữ Yên, như vậy chắc là ý của hoàng hậu, nữ nhân này? Vừa nghĩ tới chuyện ngày đó nàng đã làm, sắc mặt của hắn trở nên hung ác nham hiểm đến dọa người, chuyện làm ngày đó của nàng, kết quả là Sở phủ có thêm một tiểu thiếp, Sở Thiển Dực hắn luôn luôn không thích bị ràng buộc, hiện ở trong phủ lại có một tiểu thiếp nhưng không phải do hắn muốn, đây đều là do nữ nhân kia ban tặng.
“Cái gì, còn có loại chuyện này, hữu tướng sẽ không thực sự nghe theo lời của quý phi nương chứ?” Bắc Tân vương nhíu mày khó tin, nếu hữu tướng quả thật làm như vậy, thật sự làm cho hắn thất vọng đau khổ, lông mài nhỏ nhếch lên, nhìn chằm chằm Sở Thiển Dực.
“Đúng vậy, hắn đem lời nói của Ngữ Yên để lọt vào tai, muốn giao ra binh quyền, rồi cáo lão hồi hương.”
Sở Thiển Dực không nhanh không chậm mở miệng, Bắc Tân vương thân thể nhịn không được nhẹ run lên một cái, mặc dù bản thân hắn có một đám người của mình, nhưng thế lực lớn nhất vẫn là Sở gia, trước giờ hữu tướng vẫn kiên trì muốn đưa hắn lên ngôi vị, vậy mà vừa biết mẫu hậu bị giam lỏng, lại dám chuẩn bị cáo lão quy điền, chẳng lẽ để mặc cho hắn một mình phấn đấu sao, đôi mắt của Bắc Tân vương lúc này doạ người đến cực điểm.
“Ghê tởm, lúc trước hắn đã từng phát thệ qua, hôm nay lời thề son sắt phải trợ giúp bản vương đâu rồi, không ngờ đến giờ phút cuối cùng, quả nhiên dám thu tay lại, ghê tởm, dù cho không có hắn, bản vương tin cũng sẽ thành công.”
Lần này Bắc Tân vương đã triệt để bị chọc giận, bàn tay vung lên, một cổ chưởng lực mạnh mẽ đánh ra ngoài, một ít đồ vật bên trong thư phòng đều bị hất đổ, rơi đầy trên đất.
Sở Thiển Dực nhìn hắn tức giận phát hỏa, cũng không nóng nảy, đợi hắn phát tiết xong lửa giận, mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Ngươi hoảng hốt cái gì, không phải còn có ta sao? Sở gia còn có ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Lời vừa nói ra, mâu quang của Mộ Dung Lưu Mạch hiện lên hoài nghi, Sở đại công tử luôn luôn phong lưu không kềm chế được có năng lực gì mà giúp đỡ hắn đây? Trong đôi mắt đen sự nghi ngờ rất nhiều, Sở Thiển Dực cũng không nóng lòng, chậm rãi uống chén trà trong tay, trong phòng này sách là đồ vật duy nhất còn hoàn chỉnh nguyên vẹn.
“Ngươi hỗ trợ thế nào? Có mục đích gì?”
Bắc Tân vương mới không tin thằng nhãi này lại có lòng tốt, hoặc là do cùng hắn có giao tình thâm hậu vân vân, hắn tình nguyện tin, nam nhân này dụng tâm kín đáo, hoặc là có dã tâm.
“Thế nhân chỉ nói Sở Thiển Dực ta phong lưu thành tính, chỉ biết ở nơi yên hoa, ta càng muốn để cho bọn họ nhìn, chỉ cần một lần ta cũng có thể làm nên chuyện lớn, hôm nay ta giúp ngươi, nếu nói đến mục đích thì chính là, nếu như ngươi lên ngôi hoàng đế, xin đem vị trí của cha ta để lại cho ta.”
Sở Thiển Dực vẻ mặt thật thà mở miệng, biểu hiện của hắn không giống như đang nói đùa, ngữ khí cùng thần thái của hắn lúc này chưa bao giờ thấy qua, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin lý do đó đủ để một người làm như vậy, nhưng tình thế hiện nay hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, bất quá, nam nhân này có bản lãnh gì đây? đôi mắt dài nhỏ nheo lại.
“Ngươi có năng lực gì để giúp ta?”
“Vì giúp ngươi, ta đã hy sinh rất nhiều đấy, cha ta là hữu tướng mà phải miệng nghiêng mũi lệch, không thể nói chuyện, nhưng chỉ có ngươi biết ta biết, người khác không biết, ta sẽ phái người thay phụ thân xin nghỉ, hoàng thượng nhất định sẽ cho là phụ thân ta muốn nắm giữ binh quyền mà tránh không chịu gặp mặt, đương nhiên hoàng thượng không biết là hắn đã không thể tự chủ được, mà ta sẽ lợi dụng thời gian này giúp đỡ ngươi, mượn hơi là người Sở gia mà hành động, đến lúc đó một lần thắng sẽ được thiên hạ.”
Sở Thiển Dực nói xong, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Mạch tản ra ánh sáng rực rỡ, trên gương mặt tái nhợt bị lây một ít kích động đã trở nên đỏ ửng, bất quá đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi nhanh chóng biến mất, không nghĩ tới Sở Thiển Dực này lại khôn khéo như vậy, người này hắn phải cẩn thận ứng phó, ngàn vạn không nên dữ hổ mưu bì (*), ngược lại còn biến thành chó cắn lại hắn.
(*) đây là một câu thành ngữ ý nói đàm phán mà hy sinh lợi ích của đối phương thì thường không thể thành công.
“Tốt, chúng ta lúc đó hảo hảo bố trí một chút, ngày đại hôn của bản vương, một lần hành động phải bắt được người kia, sau đó để cho hắn hạ chỉ, lập bản vương làm hoàng đế.”
Bắc Tân vương cùng Sở Thiển Dực hai người đối mặt nhìn nhau cười, nhưng trong bụng mỗi người đều ôm tâm kế, giống hai con hồ ly, cười xong, Sở Thiển Dực nghiêm trang nói.
“Ngày đại hôn ta xem cũng chưa chắc thành công, nếu như ngươi nghĩ đến chuyện này, thì khẳng định hắn cũng có nghĩ qua, chỉ sợ hắn sẽ tỉ mỉ bố trí, đến lúc đó chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao” Sở Thiển Dực lo âu mở miệng, hắn cũng không hy vọng Bắc Tân vương khinh địch như vậy.
“Không, nếu như không phải ngày đó, chỉ sợ bản vương cũng không có cơ hội nữa, vụ án của Nguyệt Giác tự, hắn đã hoài nghi ta, hiện tại đã bắt được thời cơ, thì bản vương mới có thể tìm đường sống trong cái chết, ngoại trừ ngày đó, chỉ sợ vĩnh diễn sẽ không có cơ hội trở mình.”
Bắc Tân vương u ám nói, người kia cũng không phải ngồi không, Trữ quản gia đã đem những tử sĩ này di chuyển mấy lần, người kia vẫn phái ngự lâm quân ở bốn phía tìm tòi, nếu như bị hắn lục soát ra chỗ của tử sĩ, hắn còn có thể trông cậy vào cái gì, hiện tại Sở gia xu hướng không rõ, tuy Sở Thiển Dực nói giúp hắn, chỉ sợ cũng đang dụng tâm kín đáo, nên hắn không dám khinh thường.
Sở Thiển Dực biết lời của Mộ Dung Lưu Mạch nói không sai, phải tiên hạ thủ vi cường, dù cho ngày đó có nguy hiểm, cũng có thể tìm đường sống trong cõi chết, bất quá có thể tìm đường sống trong cõi chết hay không, thì phải nhìn vận khí của Bắc Tân vương, mà mục đích chân chính của hắn chỉ là quấy đục hồ nước này mà thôi, tuy rằng Huyền đế cơ trí hơn người, nhưng trăm lần cẩn thận vẫn có lần sơ hở? Hắn cũng không tin, tìm không được một chút kẽ hở, lúc này bọn họ nên tỉ mỉ bố trí, hảo hảo phòng bị mới là chuyện cấp thiết, bất quá chỉ có thể âm thầm hành động, không thể phô bày ra ánh sáng.
Trên mặt Sở Thiển Dực hiện lên ý cười mịt mờ…
Bên trong thư phòng, hai người tỉ mỉ bàn tính mưu kế …
Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao trãi qua những ngày tiêu diêu tự tại, cũng không bởi vì bị hoàng thượng trừng phạt mà có điều bất mãn, trên thực tế nàng biết đây đã là sự trừng phạt vô cùng nhẹ, chính mình xông vào võ trường, phá hủy việc thẩm án của Tây Môn Chính Hào, còn uy hiếp Tây Môn tướng quân, chỉ cần một việc trong những việc nàng đã làm, cũng đủ để đem nàng phế bỏ đài đến lãnh cung.
Hiện tại hoàng thượng chỉ là phạt nàng cấm túc ba ngày, nàng vui vẻ vì được thanh nhàn.
Bất quá mặc dù sống ở Phượng Loan cung, nhưng đáy lòng nàng vẫn lo lắng cho những người còn lại trong vụ án của Nguyệt Giác tự, hoàng thượng đã xử lý như thế nào, trãi qua chuyện nàng gây náo động, tin rằng hoàng thượng sẽ suy nghĩ và xem xét lại, Mộc Thanh Dao nằm dài trên nhuyễn trường kỷ đọc sách, nhưng tầm mắt cũng không có đặt trên cuốn sách, mà nhìn qua một bên rồi ngây người, Mao Tuyết Cầu đang nằm trong ngực của nàng, tên này vẫn ngủ say.
“Nương nương, nương nương?”
Mạc Ưu đã trở về, Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt nhìn sang, xem ra đã có tin tức, nàng phái Mạc Ưu ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem phụ thân xử trí những người đó như thế nào.
“Đã trở về?”
“Dạ, nương nương, có tin tức, trên đường có rất nhiều người đang nghị luận chuyện này, vụ án của Nguyệt Giác tự đã trình đến trong tay của thừa tướng đại nhân, hắn xử lý rất thích đáng, những người còn sống của Tô gia, thanh niên trai tráng có sức lao động thì đi sung quân, về phần người già nhiều bệnh chỉ bị đuổi ra khỏi kinh thành.”
“Ừ, vậy cũng được, ” Mộc Thanh Dao gật đầu một chút, thở dài một hơi, đây đã là kết cục tốt nhất, chí ít mệnh được bảo vệ, chỉ có sống mới là điều trân quý nhất.
“Còn có những tiểu hòa thượng thì sao? Xử lý thế nào?” Mộc Thanh Dao nhớ tới còn có một nhóm người vẫn chưa xử lý?
“Bẩm nương nương, những tiểu hòa thượng đó đều bị trục xuất đến miền bắc lạnh khủng khiếp để làm hòa thượng, cả đời không được trở lại kinh thành.”
“Ừ, vậy cũng tốt, phụ thân xử sự, ta luôn luôn yên tâm, ” Mộc Thanh Dao gật đầu, tảng đá trong lòng nàng đã rơi xuống, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, về phần kẻ chủ mưu đứng phía sau, nàng tin tưởng rất nhanh hắn sẽ động thủ, Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám không gợn sóng, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Mạc Ưu thấy chủ tử thần sắc đã khá, vẻ mặt nhuộm ý cười, chủ tử tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng thật ra xử sự rất đúng cách, đối với người có tội, mà không đáng chết, thì cố gắng chỉnh đốn, người vô tội thì trong lòng nàng luôn có sự thương hại, đây chính là điều đáng quý.
Hai người đang nói chuyện thì Mai Tâm lao đến như một cơn lốc, vẻ mặt mất hứng, nhìn nụ cười nhợt nhạt trên mặt Mộc Thanh Dao, tâm tình càng thêm buồn bực.
“Nương nương, người còn cười, hoàng thượng đã ba ngày không có tới Phượng Loan cung, người còn cười được, hoàng thượng nếu như tức giận, sau này cũng không đến Phượng Loan cung nữa, thì làm sao bây giờ?”
Mộc Thanh Dao vừa nghe nàng nhắc tới người nam nhân kia, tuy nàng biết hoàng thượng cũng không làm sai cái gì, thế nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, không vui mở miệng.
“Hắn không đến, ta vui mừng vì được tiêu diêu tự tại, không đến thì không đến đi, trông thái độ ngươi như vậy, hắn là chủ tử của ngươi, hay ta là chủ tử của ngươi.”
Mai Tâm vốn muốn nói hoàng thượng là lớn nhất, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo nương nương, lập tức dịu ngoan mở miệng: “Đương nhiên là nương nương, ” bất quá nói xong, trong lòng suy nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Nhưng hắn là hoàng thượng, ở trong hoàng cung, hoàng thượng lớn nhất đấy thôi.”
“Mai Tâm, da của ngươi ngứa có phải hay không?”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng kêu lên, quyển sách trên tay cũng chuẩn xác ném qua chổ Mai Tâm, ngay ngắn đàng hoàng bắn trúng mặt nha đầu kia, rồi rơi xuống trên mặt đất, nha đầu kia biết đã chọc tới chủ tử, cũng không dám nói thêm lời nào, vội vàng nhặt sách lên, giống như con chó nhỏ ngoắt ngoắt cái đuôi đưa lên: “Nương nương, đừng tức giận, từ nay về sau, nương nương chính là chủ tử độc nhất vô nhị trong cảm nhận của Mai Tâm, tức là cái gì hoàng thượng đều không thể sánh bằng.”
Nàng vừa dứt lời, thì từ ngoài cửa điện truyện đến một tiếng nói ôn nhuận: “Nói cái gì đó?”
Thanh âm kia uy nghi mười phần, còn mang theo một cỗ băng hàn, Mai Tâm vừa nghe, mặt đều bị doạ đến trắng, má ơi, gặp phải quỷ hay sao? Hoàng thượng qua đây, vì sao không ai kêu hô vậy, chân lập tức mềm nhũn quỳ xuống, sợ hãi mở miệng: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Mạc Ưu vẫn đứng ở bên cạnh cũng kêu một tiếng: “Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng.”
“Tất cả đứng lên đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt âm u, đại nhân đại lượng phất phất tay, hắn sở dĩ qua đây là muốn gặp nàng, cũng không phải vì trừng phạt nha đầu miệng lưỡi này.
“Dạ, nô tỳ xin cáo lui, ” Mai Tâm liền lăn và bò nhanh chóng xông ra ngoài, bởi vì chân nàng đã mềm nhũn, chỉ có thể trốn như vậy, mà Mạc Ưu cũng theo phía sau của nàng cáo an, lui ra ngoài.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu