The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83.2
uy rằng nhìn ra trong mắt nam nhân này chỉ có hoảng sợ, tựa hồ trong cảm nhận của hắn nàng thật là bảo bối quan trọng nhất, nhưng vừa nghĩ tới hắn lợi dụng nàng, nàng liền không nhịn được muốn châm chọc hắn.
“Ngươi?” Mộ Dung Lưu Tôn thình lình buông nàng ra, nắm lấy thân thể nàng, trong mắt của hắn là mây đen tầng tầng cuồn cuộn, âm ngao lạnh lùng trừng nàng.
“Mộc Thanh Dao, ngươi kẻ ngu ngốc này, tiểu nha đầu lãnh huyết vô tình, đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn hoài nghi ta dụng tâm kín đáo, ta chỉ là nhìn thấy ngươi sống ở trong cung không vui sướng, cho nên nhân dịp hôm nay là ngày hội Trung thu, muốn cho ngươi vui vẻ một hồi, không nghĩ tới ngươi lại hoài nghi dụng tâm của ta, ta bây giờ nên đánh cái mông của ngươi một hồi, hay là phải xoay người rời đi?”
Nói xong hắn thở hổn hển lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao dùng sức lắc đầu, xem ra đêm nay nàng thực sự uống say, bằng không tại sao lại nghe được cái tên luôn luôn trầm ổn ít lời nói liên tục một đống lớn như thế, quan trọng nhất là hắn đã quên tự xưng mình là trẫm, trái lại một tiếng ta hai tiếng ta, thật giống như quan hệ của hắn và nàng ngày càng gần thêm một bước, Mộc Thanh Dao lui hai bước về phía sau, xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Ta say, hoàng thượng, ngươi nhất định không phải cái tên Mộ Dung Lưu Tôn kia, nói, ngươi là ai?”
Mộ Dung Lưu Tôn có chút dở khóc dở cười, xem ra do mình bình thường quá nghiêm túc, nữ nhân này mới có thể làm vẻ hoài nghi lớn như vậy trước mặt hắn, còn nói hắn là người khác nữa, bất quá đêm nay nàng có chút không giống như ngày thường, lúc nãy khi hắn ôm nàng, rõ ràng ngửi thấy được trên người nàng có mùi rượu, mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa quế, chẳng lẽ nàng uống rượu?
Không phải là say chứ? Mộ Dung Lưu Tôn nhìn sang, chỉ thấy cái người bình thường lạnh lùng, lúc này đã thì thào cười khúc khích, trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng một mảnh, đặc biệt triêu người, hiện tại nàng đang xoay quanh trong đại điện, vừa di chuyển vừa nói: “Trời ạ, vì sao cái phòng lại chuyển động được a? Được rồi, đừng nhúc nhích, ta lệnh cho ngươi đừng có động nữa, đầu ta choáng váng, chóng mặt.”
Nói xong thì thẳng tắp ngã xuống trên đại điện, Mộ Dung Lưu Tôn vừa bực mình vừa buồn cười tiến lên một bước, ôm chặt lấy thân thể của nàng, vừa tới gần nàng, liền ngửi được mùi rượu hoa quế nhàn nhạt, quả nhiên là uống rượu, vốn còn muốn hỏi nàng hôm nay có phát hiện gì không, bây giờ chắc là hỏi không được, bàn tay to dùng sức một chút, liền ôm lấy nàng hướng tẩm cung đi đến.
Dọc theo đường đi, nha đầu kia cũng không chịu an ổn, quyền đấm cước đá, làm hại Mộ Dung Lưu Tôn bị trúng vài cái, thực sự không thể nào hiểu nổi, một nữ nhân bình thường yên tĩnh lại nội liễm như vậy vì sao khi say rượu, lại hoàn toàn khác hẳn, chẳng lẽ bình thường đều là giả vờ, đây mới thực sự là nàng, kiêu ngạo tự đắc như một con mèo hoang nhỏ, nhưng bất kể nàng là người thế nào, cá tính ra sao, đều phát ra ánh sáng làm cho người ta đui mù.
Bất quá Mộc Thanh Dao vừa vào đến giường liền chiếm cứ không buông, Mộ Dung Lưu Tôn ngồi ở bên cạnh, nhìn nữ nhân đang ôm chặt cái gối đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên ấm áp, cảm giác này bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, từ sau khi mẫu hậu qua đời, hắn đã không còn có loại cảm giác này, mặc dù có muội muội Tinh Trúc, nhưng bọn hắn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy rằng hiện tại ở cùng một chỗ, thế nhưng hắn là hoàng thượng, ngày lại ngày luôn bận rộn, căn bản là không rảnh để bận tâm nàng, vì thế tình cảm của hai người mặc dù tốt, nhưng không có gây cho hắn cảm giác trong lòng như có dòng nước ấm, nhưng từ khi gặp phải nha đầu Mộc Thanh Dao này, hết thảy tất cả đều thay đổi.
Lúc ban đầu, hắn chỉ cảm thấy nàng thông minh, giảo hoạt, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng từ từ ánh sáng ngọc trên người nàng càng ngày càng rực rỡ, làm cho hắn không tự chủ được bị hấp dẫn, hắn bắt đầu chống cự, hắn có mơ ước, muốn loại trừ ngoại bang, thống nhất thất quốc thì không thể có cảm tình, thế nhưng càng chống cự thì càng bị hấp dẫn, không bằng thẳng thắn tiếp nhận nàng, giữ nàng lại bên người, nghĩ đến đây hắn liền cảm giác được hết thảy tất cả đều có hi vọng.
Mộ Dung Lưu Tôn ngồi ở bên giường sủng nịch nhìn nữ nhân trên giường, tư thế ngủ kia khó coi đến miễn bàn, nguyên lai nàng cũng có những điểm không nhã nhặn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xả ra nụ cười, hắn vẫn cho là nàng hoàn mỹ không tì vết, giống như tinh linh không thuộc về nhân gian khói lửa này, nguyên lai nàng cũng có khuyết điểm, bất quá khuyết điểm nhỏ này lại làm cho nàng càng thêm đáng yêu.
Hoàng thượng đang lúc nghĩ ngợi lung tung, thì nữ nhân đang ngủ say ngào ngạt kia bỗng nhiên xoay người, một chân liền gác lên đùi của Mộ Dung Lưu Tôn, tư thế này ái muội cực kỳ, khuôn mặt phấn nộn đỏ bừng, đôi môi đỏ như cánh hoa khẽ cong lên, thật làm cho người ta không muốn dời tầm mắt.
Mộ Dung Lưu Tôn hô hấp dồn dập hẳn lên, vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, nhưng tim đập ùm ùm thật là lợi hại, giờ phút này hắn giống như một tiểu tử vừa hiểu được động tình, ai biết được, Huyền đế khôn khéo cơ trí trong mắt thế nhân, kỳ thực chưa từng có sủng hạnh qua các phi tần, đây là bí mật không thể cho người khác biết, cũng không phải hắn có ham mê khác thường gì, mà bởi vì mẫu thân Lý hoàng hậu hàm oan chưa rõ, hắn làm con nhất định phải thay mẫu hậu giải oan, nên không sủng hạnh hậu phi, nhưng về sau hắn lại sinh ra một loại hi vọng, nếu có một ngày gặp phải nữ nhân mình thích, thì hắn tuyệt đối sẽ không trở thành một người thứ hai như phụ hoàng, gây ra một loạt những sai lầm như thế.
Trong tẩm cung đã bắt đầu dậy sóng, bầu không khí nhu mì xoay chuyển, Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn là rơi xuống trên mặt Mộc Thanh Dao, tim đập lại nhanh hơn, lúc này tựa hồ hắn muốn làm chút gì đó, thế nhưng nha đầu kia đang ngủ, nếu hắn làm cái gì, thì chẳng phải là giậu đổ bìm leo sao? Huyền đế sức tự chủ luôn luôn mạnh, thế nhưng lúc này, đáy lòng dậy sóng thật giống như một con ngựa hoang được cởi bỏ dây cương, điên cuồng chạy, cuối cùng rốt cục vẫn nhịn không được, cúi người xuống nhẹ nhàng liếm một chút cánh môi hồng nhạt kia, sau đó vội vàng ngồi thẳng người. (TT: Ca ăn trộm đậu hủ)
Trên mặt tuấn mỹ khí phách của Mộ Dung Lưu Tôn, lúc này hiện lên vẻ mê man, khẽ liếm môi của mình, ôn nhu mềm mại, tựa hồ đang ăn món gì đó thật ngon, hắn nhịn không được lại cúi đầu hút một chút, cảm giác thật là lạ a, tựa hồ toàn bộ thân thể đều bắt đầu khô nóng, rõ ràng đã là mùa thu, bên trong tẩm cung cửa sổ đều mở, thế nhưng hắn vẫn là cảm giác rất nóng, dường như không ngừng muốn thứ gì đó, còn phải muốn càng nhiều, Mộ Dung Lưu Tôn đang định hôn lâu thêm một chút, thì người đang ngủ trên giường, dường như có chút tức giận, vì có người quấy rầy giấc ngủ của nàng, liền kéo tay ba một tiếng đánh vào sau ót của hoàng đế, sau đó xoay người, quay mặt hướng bên kia ngủ tiếp. (TT: Tôn ca siêu rau sạch )
Mộ Dung Lưu Tôn thoáng cái thanh tỉnh rất nhiều, nhanh chóng đứng lên, trên khuôn mặt sóng tình đang chuyển động, hiện lên sự kinh ngạc, thuận tiện sải bước rời khỏi tẩm cung, ngoài cửa tẩm cung A Cửu cùng Mai Tâm bọn họ vẫn đang đứng hầu, nhìn hoàng thượng từ trong tẩm cung đi ra, vội vàng cùng nhau cúi thân thể xuống: “Tham kiến hoàng thượng.”
Nhưng mà hoàng thượng hình như không nghe thấy, nhanh chóng bỏ đi, A Cửu vội vàng chạy theo sau, tất cả mọi người có điểm không hiểu, hoàng thượng sao vậy? Vừa rồi sắc mặt dường như rất hồng, chẳng lẽ tối hôm nay, hoàng thượng cũng uống rượu, cho nên mới phải phát giận sao?
Mấy người nha đầu hai mặt nhìn nhau nhẹ nhàng đi vào tẩm cung, nương nương vẫn an ổn ngủ ở trên giường lớn, ngay cả y phục cũng chưa từng cởi, Mai Tâm sợ nàng ngủ không được ngon, nên vội vàng bò lên giường, cởi quần áo cho nàng, thu dọn lại một phen, mới yên tâm lui xuống, ngoại trừ người gác đêm, những người khác đều lui xuống nghỉ ngơi.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu