Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82.6
iếp trước, lễ Trung thu của nàng, vẫn là cùng tổ mẫu trãi qua, cha mẹ cách xa ở ngoài ngàn dậm, muốn gặp một mặt cũng rất khó khăn, càng không cần nói đến lễ Trung thu.
Hiện tại nàng có thứ mà kiếp trước khát vọng nhất, đó là thân tình.
Cho nên nàng sẽ cố gắng quý trọng, sau này chỉ cần là chuyện nàng đủ khả năng, nàng nhất định sẽ giúp đỡ họ.
“Dao nhi, phụ thân mời ngươi một chén, đây là rượu hoa quế do chính tay Nhị nương ngươi cất, uống ít một chút sẽ không say.”
Mộc thừa tướng đứng lên, bưng chén rượu, từ ái nhìn Mộc Thanh Dao.
“Cám ơn phụ thân.” Mộc Thanh Dao đứng lên, cùng thừa tướng cha cụn ly, phụ tử hai người cạn một chén hoa quế cất.
Không biết là rượu say hay người tự say, hoặc bởi vì tâm tình quá tốt, rượu hoa quế cất hương vị thơm ngon ngọt ngào, tựa như vật trân quý nhất trên đời, so với kia quỳnh tương ngọc dịch càng hương nồng hơn mười phần.
Nàng từ kiếp trước cho đến kiếp này, tới bây giờ còn không có uống qua hoa quế cất tốt như vậy, là do người nhà đích tay cất chế ra, mang theo hương vị thân tình nồng đậm, mặc dù đại nương cùng Nhị nương, bây giờ nhìn lại cũng dễ thân thiết như vậy, mâu quang của các nàng nhìn nàng, cùng nhìn nữ nhi của mình không có gì khác biệt, hay là các nàng cảm nhận được, nương nương cũng là người Mộc gia, cùng các nàng là máu thịt tương hòa, sống cùng sống, chết cùng chết.
Thừa tướng phụ thân vừa mới ngồi xuống, đại nương cùng Nhị nương liền đứng lên, mỗi người bưng một chén hoa quế cất, vẻ mặt tươi cười nhìn Mộc Thanh Dao: “Nương nương, trước đây chúng ta nếu có làm chuyện gì không tốt, xin nương nương tha thứ, đều là phụ nhân vô tri, tuy rằng ngu dốt, nhưng chưa từng có lòng muốn hại người, xin nương nương thông cảm một chút nhé, chúng ta lấy hành động trước kia mà cảm thấy hổ thẹn.”
Nói xong hai người liền uống rượu, Mộc Thanh Dao muốn đứng lên, thì đại nương lấy tay đè lại nàng: “Nương nương ngồi uống là được, chúng ta cũng vì nghĩ đến người, nương nương được tốt, thì chúng ta mới tốt, ngu phụ hôm nay mới hoàn toàn hiểu rõ.”
Thừa tướng phụ thân cũng ở một bên gật đầu: “Dao nhi, ngươi cứ ngồi đi, ngươi là hoàng hậu, muốn đứng cũng chưa đến lượt, hơn nữa trước đây là do các nàng xác thực đã nợ vì đối với ngươi không thỏa đáng, là nương nương lòng dạ rộng lượng, các nàng nên cảm ơn mới đúng.”
“Dạ, họ đã hiểu rõ.” Mộc Thanh Dao lại uống một chung, đại nương cùng Nhị nương mới ngồi xuống, mọi người vừa ăn thức vừa nói chuyện, trên đỉnh đầu, hoa quế bay lả tả, lúc này thừa tướng phụ thân cảm giác như còn thiếu thứ gì, liền phân phó nha đầu đem đàn của nhị tiểu thư mang tới, để cho nhị tiểu thư đàn một bản từ khúc cho nương nương.
Tây Vũ rất nhanh chạy đi phòng của nhị tiểu thư đem đàn lấy mang đến, hạ nhân một phen bận rộn, Mộc Thanh Hương rời khỏi ngồi trước cây đàn, bàn tay trắng nõn lướt trên dây đàn.
Tiếng đàn của nàng khi phát ra so với Tây Môn Tân Nguyệt, thì kém nhiêu lắ,, thế nhưng đêm nay, Mộc Thanh Dao nghe từ khúc, chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt khí nóng lưu chuyển.
Tiếng đàn lý tràn đầy cảm giác gia đình ấm áp, tình cảnh này, ngàn vàng không thể đổi.
Tiệc rượu càng về sau, Mộc Thanh Dao đã hơi có vẻ say rượu, thừa tướng phụ thân thấy trăng đã treo trên cành liễu, bữa tiệc cũng sắp tàn, đàn cũng đã nghe xong, liền phân phó hạ nhân đem ly chén dọn xuống để bắt đầu bắn pháo bông.
Quản gia Trung thúc dẫn hạ nhân, đem tất cả pháo hoa đều dời đến trên đất trống của trung đình, bọn Hoa Ly Ca đã dùng qua bữa tối cũng đều động thủ hỗ trợ, trong lúc nhất thời toàn bộ đất trống đều bày đầy pháo hoa.
Mọi người bắt đầu bắn pháo hoa, một phát, hai phát càng ngày càng nhiều, màu sắc sáng đẹp loá mắt khắp cả bầu trời, rất chói mắt, rất mê người.
Mộc Thanh Dao che lỗ tai, trốn đông trốn tây nhảy tránh trong lúc phóng ra, lúc này đâu còn là hoàng hậu nương nương quanh thân quạnh quẽ, rõ ràng là một nữ tử vui vẻ đơn thuần, mọi người cùng nhau nhìn nàng hài lòng cười, ấm áp…
Hoa quế rơi, pháo hoa bay, thật là một bức tranh đẹp tráng lệ đầy màu sắc, Mộc Thanh Dao say, một màn đêm nay sẽ sống mãi ở trong đầu của nàng.
Mạc Sầu đứng ở phía sau nàng, nhìn chủ tử vui vẻ như vậy, không đành lòng nhắc nhở nàng, nên trở về cung.
Cho đến khi thanh âm từ ái của mộc thừa tướng vang lên: “Dao nhi, nên trở về cung.”
Mộc Thanh Dao ngoái đầu nhìn lại cười, khuynh quốc khuynh thành, tuy rằng hương hoa quế, pháo hoa đẹp, nhưng vẫn không thể hơn Dao nhi cười, tựa như dòng rượu cam thuần chảy xuôi trong lòng phụ thân, đêm nay ngoại trừ Dao nhi hài lòng, bọn họ tất cả mọi người cũng rất vui vẻ a.
“Đúng vậy, phụ thân, ta cần phải trở về.” Mộc Thanh Dao lời nói như hiểu rõ, nhưng đáy mắt lại lưu luyến, nếu như có thể, nàng thật muốn đứng ở trong mộc phủ, hiện tại mọi người đều tương thân tương ái, hằng ngày trãi qua đều rất hài lòng, vừa nghĩ tới hoàng cung, đáy lòng liền có chút lạnh, bất quá vì bọn họ, người nhà thân ái của nàng, nàng cần phải làm những thứ nên làm.
Mộc Thanh Dao vươn tay ôm lấy thừa tướng phụ thân, dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ có hai người mới có thể nghe được.
“Phụ thân, ta sẽ giúp hắn.”
“Bé ngoan.” Mộc thừa tướng ánh mắt vừa ươn ướt, thì Mộc Thanh Dao đã buông hắn ra, xoay người lại ôm đại nương cùng Nhị nương, cuối cùng ba tỷ muội ôm nhau, hẹn nhau, ba người đều phải hạnh phúc…
“Hồi cung.” Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, mộc phủ cả nhà cung kính đem hoàng hậu nương nương đưa tới trước cửa liễn xa hoa lệ.
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Liễn xa chuyển động, xe ngựa đi về phía cung đình, sau đó là Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu, các dẫn một đội người, bảo vệ hoàng hậu nương nương hồi cung.
Bên trong liễn xe, Mộc Thanh Dao cảm xúc dâng trào, thật lâu mới đè nén được, hơi nghiêng người nhấc lên tấm rèm, nhìn vào bóng đêm, gió mát thổi phất qua gương mặt nóng bừng của nàng, lạnh lạnh rười rượi rất thoải mái, liễn xa lung lay lắc lắc làm người ta nhanh chóng buồn ngủ, nàng khép hờ hai mắt, nhắm lại dưỡng thần.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhìn vẻ mặt sung sướng của chủ tử, nhỏ giọng nghị luận.
“Hôm nay nương nương tựa hồ rất vui vẻ.”
“Ừ, người một nhà ở cùng một chỗ đương nhiên vui vẻ.” Mạc Sầu thanh âm có chút cô đơn, nàng nhớ tới người nhà của mình, buổi tối hôm nay là mười lăm tháng tám, ngày gia đình đoàn viên.
Chủ tử vốn vẫn nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn phía Mạc Sầu: “Mạc Sầu, hôm nay là mười lăm tháng tám, bằng không ngươi trở về xem bọn hắn đi?”
Mạc Sầu sửng sốt, không nghĩ tới chủ tử nghe được các nàng nói chuyện, lập tức sắc mặt ngưng tụ, trang trọng mở miệng: “Chủ tử, nô tỳ không muốn đi về, nô tỳ đã ký khế ước bán thân, chính là người của chủ tử.”
“Ngươi a.” Mộc Thanh Dao nhìn nàng kiên trì như vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa, nàng biết bản tính Mạc Sầu, rất bướng bĩnh kiêu ngạo, nhận thức lý lẽ, nàng nói cũng vô dụng.
Liễn xa vẫn bình ổn chạy, bỗng nhiên bá một chút, ngừng lại, Hoa Ly Ca theo phía sau lập tức ruổi ngựa tiến lên, lạnh lùng mở miệng: “Chuyện gì xảy ra?”
Phía trước có thị vệ mở miệng: “Bẩm thị Vệ đại nhân, có người xông tới trước ngựa, kinh động thánh giá.”
“Còn không làm cho hắn cút ngay.” Hoa Ly Ca lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh thủ hạ, thủ hạ kia giục ngựa qua đó, chỉ chốc lát sau lại tới: “Đại nhân, là một người, tựa hồ đang bị thương, chặn đường đi của chúng ta, không biết là đã chết hay còn sống.”
Mộc Thanh Dao nhíu mài một cái, như thế nào lại có người bị thương, sẽ không phải là quỷ kế gì chứ, hay là có người bị thương thật? Nàng vén rèm hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Hoa thống lĩnh?”
Tiếng vó ngựa vang lên, Hoa Ly Ca giục ngựa qua, cung kính ôm quyền: “Nương nương, chuyện gì?”
“Đi qua đó xem là ai? Rồi qua đây bẩm báo.”
Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, dẫn theo vài người qua đó kiểm tra, không nghĩ tới kẻ ngăn trở lối đi của bọn họ đúng là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, nhìn qua chắc là bị người hạ độc, Hoa Ly Ca đem tình huống kiểm tra được bẩm báo cho hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao luôn luôn là người không phải thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng đêm nay tâm tình tốt, lúc này cả người đều hớn hở, vì thế phất tay phân phó Hoa Ly Ca: “Đem hắn mang về Phượng Loan cung đi.”
“Nương nương?” Vài đạo thanh âm vang lên, nương nương cũng không phải là người thích chõ mũi vào chuyện người khác, hôm nay mới vừa gặp người ám sát, ai biết thiếu niên này là người thế nào a? Nếu như là người ám sát nàng phái ra, chẳng phải là rước họa vào thân sao, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mạc Sầu lên tiếng: “Nương nương, không biết thiếu niên kia là ai, nếu là người có ý đồ, nương nương chẳng phải là tự đem nguy hiểm đặt ở bên người sao? Nương nương chẳng lẽ đã quên chuyện Xuân Hàn sao?”
Mạc Sầu không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Xuân Hàn, Mộc Thanh Dao liền nghĩ đến lúc ban ngày Xuân Hàn lấy cái chết để bảo vệ nàng, trong lòng lại chua xót khổ sở lên, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình.
“Được rồi, đều đã nói xong, dẫn hắn hồi cung, nếu như hắn chỉ là một người bị thương ngoài ý muốn? Chẳng lẽ thực sự thấy chết mà không cứu sao? Như vậy chúng ta làm người cùng cầm thú có cái gì khác biệt đâu? Cũng không phải tất cả mọi người đều là người xấu, chí ít Xuân Hàn không có lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu