Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81.4
ộ Dung Như Âm cự tuyệt ý tốt của thái hậu, thái hậu tựa hồ thấy được tương lại đau khổ của nữ nhi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mộ Dung Như Âm không thể nào hiểu nổi cảm thụ mẫu hậu, vẻ mặt không khỏi có chút lãnh: “Mẫu hậu, nữ nhi chỉ lập gia đình, mẫu hậu hẳn phải vì nữ nhi mà vui lên mới đúng, ta thích Thượng Quan Hạo, cho nên mới muốn gả cho hắn.”
“Như Âm, ngươi như thế nào lại không hiểu rõ như vậy, trên đời này có mấy người nam nhân thật lòng, ngươi như vậy chỉ biết làm khổ chính mình mà thôi, chẳng lẽ biểu tỷ ngươi là cái gương trước mắt ngươi không thấy được hay sao, kết quả là chỉ biết tự làm khổ mình.”
Như Âm khinh thường nhíu mày: “Nàng và ta không giống nhau, chúng ta sớm đã có phu thê chi thực, Thượng Quan Hạo không thể không cần ta, nhưng biểu tỷ bây giờ còn là tấm thân hoàn bích, hoàng huynh ngay cả đụng cũng không đồng ý đụng nàng, đây chính là điểm không giống nhau đó, mẫu hậu.”
Công chúa đã quyết tâm phải gả, thái hậu cũng không thể ngăn cản, cuối đành đi tìm hoàng thượng, đáng tiếc việc này do hoàng thượng thúc đẩy, làm sao mà có thể nuốt lời đây? Hoàng thượng trái lại còn khuyên giải an ủi nàng buông lỏng tinh thần, nói như thế nào, Như Âm cũng là công chúa một quốc gia, Thượng Quan Hạo kia chẳng lẽ thực sự dám đối với nàng bất lợi sao? Nếu quả thật là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha Thượng Quan Hạo.
Thái hậu không cách nào để nói về chuyện, công chúa không thể sinh con, thì sau này lấy cái gì mẫu bằng tử quý.
“Thế nhưng Hàn gia ba ngày sau phải làm thế nào bây giờ?”
Thái hậu chỉ có thể nghĩ đến lý do này, hoàng thượng ôn nhuận nở nụ cười: “Trẫm đã tìm ở họ hàng gần, trong gia tộc họ chọn lựa ra một thiên kim tiểu thư, sắc phong làm Hòa Thạc quận chúa, gả đến Hàn gia, như vậy cũng coi như không bôi nhọ nhà bọn họ.”
Thái hậu cười khổ, xem ra hoàng thượng mỗi một bước đều đã suy nghĩ kỹ, chỉ sợ ngay cả việc chính mình đến tìm hắn, đều nằm ở trong dự liệu của hắn, cuối cùng nàng chỉ có thể rơi lệ mà trở về…
Ba ngày sau, Như Âm công chúa mang theo một số lớn của hồi môn theo Thượng Quan Hạo trở về Vạn Hạc quốc, cũng trong thời gian đó, một kiệu hoa khác của thiên kim tiểu thư được sắc phong làm Hòa Thạc quận chúa đã được nâng vào Hàn gia, Hàn gia cũng không biết trong chuyện này có biến cố, còn nghĩ là công chúa sẽ gả cho qua đây, Hàn Thanh Vũ đối với công chúa thiệt là phiền muộn, thế nhưng sau khi khách nhân đi, bước vào động phòng, mới phát hiện là một nữ nhân tướng mạo song toàn, trong lòng mừng rỡ không ngớt, bị một phen điên long đảo phượng, cũng không thấy phiền muộn…
Trong cung cuối cùng cũng yên bình lại, đi một Như Âm công chúa, làm cho thái hậu vì thương tâm quá độ, mà cả ngày núp ở trong Quảng Dương cung, cũng không đi ra ngoài.
Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, hậu cung trên cơ bản đã ổn định lại, mặc dù vẫn có người của thái hậu, nhưng tất cả mọi người đều không dám tùy tiện hành động, bởi vì chọc tới hoàng hậu tuyệt đối không có kết quả tốt, Hoạ Mi cùng tiểu Thu bị loạn côn đánh chết, Xuân Hàn lại bị đánh chỉ còn nữa cái mạng, ai còn dám làm những chuyện tiếp tục chọc giận hoàng hậu.
Mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, sáng sớm khẩu dụ của hoàng thượng liền tới, nói hôm nay ân chuẩn cho hoàng hậu nương nương trở về phủ thăm viếng, rất nhiều quà tặng ban cho cũng đã được đưa tới, ăn uống chơi đùa chi tiêu, cần cái gì là có cái đó, ngay cả ngọc khí đồ cổ cũng rất nhiều, bày đầy trên đại điện.
Thái giám cùng bọn cung nữ Phượng Loan cung cao hứng bừng bừng lo thu dọn, trên mặt mỗi người đều vui sướng.
Hoàng thượng ban cho hoàng hậu nhiều đồ vật như vậy, nói rõ đối hoàng hậu nương nương là thật lòng sủng ái.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng thật vui mừng, gần nhất ở trong cung buồn đến phát bệnh, vừa nghĩ tới được xuất cung, sớm đã tinh thần sảng khoái, trong lòng cứ nhảy nhót mãi, hận không thể lập tức bay ra ngoài.
Nhất là Mai Tâm, từ nhỏ lớn lên ở trong phủ thừa tướng, lúc này hận không thể mọc một đôi cánh, để trở về thăm một đám tỷ muội, gần đây ở trong cung bị biết bao nhiêu ủy khuất a, cuối cùng cũng có thể cùng những tiểu nha đầu các nàng tố khổ.
Mộc Thanh Dao lẳng lặng ngồi ở trên đại điện nhìn mấy tiểu nha đầu, nàng cũng thật cao hứng, thế nhưng cố đè nén lại nhiều lắm.
Không biết thừa tướng phụ thân thế nào? Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương thế nào? Nhất là Mộc Thanh Hương, đã nghĩ thông suốt hay không, chỉ mong nàng nghĩ thông suốt mới tốt…
Mộc Thanh Dao trong đầu cứ suy nghĩ đi lại nhiều lần, hận không thể lập tức trở về Mộc phủ, trong đại điện, đồ đạc đã bị thái giám nâng đến trên xe ngựa ngoài cửa điện, Mai Tâm cao hứng mở miệng: “Nương nương, chúng ta có thể đi.”
“Được” Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn hai nha đầu mặt mày rạng rỡ, chính mình làm sao mà mất hứng được, gần nhất ở trong cung bị vây trong mớ lộn xộn, vừa lúc xuất cung có thể hóa giải áp lực: “Đi thôi.”
Trên đất trống trước cửa Phượng Loan cung, ngoại trừ dừng một chiếc liễn xa hoa lệ, còn có một chiếc xe ngựa khác trang hoàng tinh xảo, trên xe bày rất nhiều đồ đạc được ban thường, mà ở phía sau xe có thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca đi theo, ngoài ra còn có hơn mười người thị vệ, lúc này toàn bộ đứng ở bên cạnh xe ngựa đợi lệnh, mọi người vừa thấy hoàng hậu nương nương đi ra, tất cả đều cung kính hành lễ.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, Hoa thống lĩnh, các ngươi làm cái gì vậy?”
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt hỏi, Hoa Ly Ca lướt qua mọi người, tiến lên một bước, trầm ổn mở miệng: “Bẩm nương nương, thuộc hạ phụng khẩu dụ của hoàng thượng, bảo hộ nương nương trở về Mộc phủ thăm viếng.”
Mộc Thanh Dao đuôi lông mài nhảy lên, không nói thêm cái gì nữa, hoàng thượng thật là có lòng, nhưng chẳng lẽ thật sự có người dám ban ngày ban mặt mà ám sát sao? Ánh mắt nàng hiện lên sự nghi ngờ, cũng không nói cái gì, bước lên liễn xa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng theo nàng lên, phía sau có một thái giám khác cũng lên xe ngựa, Hoa Ly Ca vung tay mệnh lệnh: “Lên ngựa, xuất phát.”
Đoàn người tấp nập hướng cửa cung bước ra ngoài.
Hoàng cung bên trong Thượng thư phòng.
Hoàng thượng khắp người là ánh sáng vàng bao phủ đang lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trên khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong nhu hòa, không còn vẻ thị máu lãnh khốc, môi tùy ý câu ra nụ cười, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, không biết Dao nhi hiện tại xuất cung rồi chưa?
Nàng lành lạnh cao quý, lịch sự tao nhã động lòng người, rõ ràng là một người cơ trí, nhưng có đôi khi hết lần này tới lần khác sẽ vì người khác mà đau lòng…
Ngoài cửa đi tới một đạo thân ảnh gầy yếu, A Cửu ngắm hoàng thượng một cái, hoàng thượng tựa hồ tâm tình tốt.
“Hoàng thượng, nương nương đã xuất cung.”
“Ừ, ngươi có phân phó Băng Tiêu âm thầm bảo vệ tốt nàng hay không?”
Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc ở trong nháy mắt lạnh xuống, quanh thân hàn ý giá buốt, đôi mắt sâu không lường được, lạnh lùng nhìn A Cửu, A Cửu cung kính đáp lời: “Băng Tiêu vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ nàng, hoàng thượng yên tâm đi.”
“Ừ.” Hoàng thượng đáp nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng yên lòng, nếu như hắn đoán không sai, hôm nay khẳng định có người sẽ đối với nàng bất lợi, vì thế hắn không dám khinh thường.
Liễn xa rất nhanh ra khỏi hai đạo cửa cung, chạy ở trên đường phố phồn hoa nhất, bên tai truyền đến thanh âm ồn ào náo nhiệt.
Mai Tâm kiềm chế không được vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, vẻ mặt hưởng thụ hít một cái thật sâu, rồi quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong liễn xa.
“Chủ tử, vẫn là thế giới bên ngoài tốt.”
Mộc Thanh Dao thân hình không có cử động, mắt cũng không mở, trên đời này đều tốt nhất chính là tự do, hoàng cung kia cho dù tốt, chẳng qua là một tòa nhà giam hoa lệ, chỉ là không biết vì sao có người nhiều tự nguyện bay vào kia nhà giam đó như vậy, cho dù trân quý hơn nữa, hay quang vinh ân sủng hơn nữa, cũng chỉ là một nơi không có thiên lý mà thôi.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu