Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79.4
ái người bên cạnh rốt cuộc là chỉ ai? Vừa rồi ở Thưởng hoa yến, Dao nhi tâm tình vẫn rất tốt mà? Chẳng lẽ nàng ở thưởng hoa yến đã phát hiện cái gì? Hoàng thượng khuôn mặt bí hiểm, cái trán bằng phẳng nhíu lại, nhớ tới sự việc vừa rồi, hôm nay Như Âm công chúa tựa hồ vô cùng khác thường, lúc đầu hắn còn chưa mở miệng đem nàng chỉ hôn cho ai, thì nàng đã kháng chỉ cự hôn, hắn nhớ kỹ ánh mắt của nàng luôn luôn nhìn hơi nghiên một chút.
Hoàng thượng lấy tay áo vẽ một đường vòng cung, mà phương hướng của đầu sợi chỉ kia lại là sư huynh Liễu Thiên Mộ của hắn, chẳng lẽ hoàng hậu chỉ người bên cạnh là hắn sao?
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt đột nhiên đen lại, trong con ngươi sâu thẳm ánh sáng mãnh liệt bốc lên, âm trầm nhìn về phía A Cửu.
“Đoạn Hồn còn không có tin tức sao?”
A Cửu đang chuẩn bị trả lời, thì ngoài cửa đại điện đi vào một người, chính là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca, cầm trong tay một phong thơ, cung kính mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, Đoạn Hồn đưa thư tới.”
Hắn tiếng nói vừa dứt, A Cửu đi đến nhận thư, dâng lên hoàng thượng.
Quả nhiên là thư của Đoạn Hồn, trong thư nói, nguyên lai Vạn Hạc quốc từng có một hoàng tử qua đời, tên Thượng Quan Hạo, trước kia có một lần hoàng gia đi săn bắn bị mãnh hổ ăn thịt, hiện tại Vạn Hạc nước có hai vị hoàng tử, được chia ra để phong vương là Tương vương cùng Ngô vương, ngôi vị thái tử thì vẫn bỏ trống.
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thư của Đoạn Hồn, suy nghĩ một tí liền đoán ra sư huynh Liễu Thiên Mộ của hắn, chính là hoàng tử Thượng Quan Hạo đã mất tích của Vạn Hạc quốc, thì ra năm đó hắn không có bị mãnh hổ ăn thịt, mà do hoàng đế Vạn Hạc quốc đưa đến Thiên Sơn bái Xích Hà lão nhân làm thầy, tỉ mỉ luyện tập các loại võ thuật, mà ngôi vị thái tử của Vạn Hạc quốc cho tới hôm nay vẫn còn để trống, đều đó nói rõ người mà lão hoàng đế chọn làm thái tử nhất định là Liễu Thiên Mộ, không, Thượng Quan Hạo.
Không nghĩ tới hắn lại nhìn sai, không, hắn cũng không có nhìn sai, từ trước tới giờ hắn biết thân thế phía sau của sư huynh rất hiển hách, nhưng thứ nhất không có cách nào tra ra được, thứ hai hắn vẫn tin tưởng chắc sư huynh cũng có nỗi đau khổ như hắn.
Bọn họ đều là người kiêu ngạo, sẽ chôn giấu nỗi đau rất sâu, không muốn cho người khác đụng chạm vào, làm sư đệ, hắn luôn tôn trọng hành vi của sư huynh, vì thế mấy năm tuy có hoài nghi, cũng phái người tra xét, nhưng không có cẩn thận tỉ mỉ mà làm.
Kết quả thì phát hiện hắn kỳ thực mới là một kẻ có dã tâm lớn nhất…
Sư huynh, ngươi ung dung thản nhiên đến Huyền Nguyệt quốc, đơn giản là muốn trà trộn vào Huyền Nguyệt của ta, làm cho thất quốc có một cớ để đột phá cánh cửa hòa bình này, nhưng ngươi quá coi thường ta.
Những đường viền rõ ràng trên ngũ quan của Mộ Dung Lưu Tôn, bao phủ sát khí thị máu, thái giám A Cửu cho tới bây giờ cũng chưa có thấy qua biểu hiện như vậy của hoàng đế, tuy rằng hoàng thượng từ trước đến giờ vẫn cường ngạnh khí phách, nhưng chưa từng có sát khí nồng nặc như vậy, giờ khắc này quanh thân hoàng thượng thả ra sát khí lớn mạnh vô cùng…
Quảng Dương cung.
Thái hậu nương nương đang ở tẩm cung nghỉ ngơi, người già thể lực cũng không còn tốt nữa, tham gia thưởng hoa yến có nửa ngày, mà đã mệt đến chuyện gì cũng không muốn quản, đang nghĩ ngơi để đều hòa hơi thở.
Công chúa Mộ Dung Như Âm bão táp thẳng tiến vào Quảng Dương cung, vẻ mặt đằng đằng sát khí lạnh lẽo, thái giám trong ngoài Quảng Dương cung, ai dám ngăn trở, không chừng người ngăn cản sẽ bị giết không tha, thái giám cung nữ chỉ lo bảo mệnh, mỗi người đều lui ra sau nhường đường, chỉ có Lý công công vẫn canh giữ ở trước cửa tẩm cung cẩn thận từng li từng tí ngăn cản.
“Công chúa, thái hậu nương nương đang ngủ, công chúa đợi lát nữa đi.”
Trương trên khuôn mặt già nua của Lý công công cũng lộ ra vẻ rùng mình kinh sợ, cái trán nhăn thành nhiều nếp, thật không muốn sống mà, công chúa mới bị uất ức, bây giờ lại nhìn thấy hắn xem ra lần này hắn chết chắc rồi, Lý công công sắc mặt trắng bạch, đáng tiếc Mộ Dung Như Âm giống như không nhìn thấy được vẻ mặt tro nguội của hắn, giơ tay lên tát Lý công công một cái.
“Cẩu nô tài, cũng không chịu mở to mắt nhìn cho rõ ràng, bản công chúa là người mà ngươi ngăn cản được sao, cút ngay, bằng không ta giết ngươi.”
Công chúa tát một cái xong, thuận tay kéo cổ áo của Lý công công, dung nhan diễm lệ gấp gáp kề sát Lý công công, hù dọa hắn mắt nổ đom đóm, cứng người dùng vẫy.
“Công chúa, công chúa, tiểu nhân không phải có ý định đó, thái hậu nương nương đang ngủ.”
“Lửa cháy đến nơi, mẫu hậu còn ngủ được.” Mộ Dung Như Âm mắng xong giơ tay lên vừa chuẩn bị đánh tiếp, thì trong phòng ngủ vang lên thanh âm phiền muộn: “Vào đi.”
Thái hậu ngủ luôn luôn dễ tỉnh, ồn áo như vậy sớm đã đánh thức nàng, những động tĩnh bên ngoài nàng nghe rất rõ ràng, đâu còn ngủ được nữa.
Như Âm khuôn mặt phẫn nộ, khuôn mặt đẹp đẽ có chút vặn vẹo, lúc này nghe được thanh âm tàn nhẫn của thái hậu nương nương, hậu tri hậu giác có chút sợ hãi, điều chỉnh hô hấp một chút, lạnh lùng trầm mặt đi vào, đi qua tấm bình phong ngọc lưu ly lớn được đặt trước cửa cung tẩm, chỉ thấy thái hậu nương nương vẻ mặt âm ngao ngồi ở trên giường nhìn nàng.
“Ngươi lại trúng gió gì hả? Hôm nay lúc ở thưởng hoa yến kia điên còn chưa đủ hay sao?”
Thái hậu nhớ tới một màn trên thưởng hoa yến, thấy được nữ nhân này không chịu thua kém, từ xưa đến nay đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, hoàng thượng chỉ hôn cho nàng ta, mà nàng ta còn muốn kháng chỉ, nếu không phải hoàng thượng xem mặt mũi của nàng, chỉ sợ nàng ta đã bị trị tội, còn có thể tiêu diêu tự tại như thế sao.
“Mẫu hậu, người ta không muốn gả.”
Mộ Dung Như Âm thấy thần sắc thái hậu không tốt lắm, cũng không dám tùy tiện làm càn nữa, chỉ đứng ở bên cạnh bình phong, bất mãn kháng nghị, lẩm bẩm, trên gương mặt diễm lệ rõ ràng viết không muốn gả.
Thái hậu thở dài, nhìn nữ nhi của mình, cố gắng nén xuống lửa giận của chính mình, nhu hòa khuyên nhủ.
“Như âm, ngươi nhìn xem Hàn Thanh Vũ con của Hàn đại học sĩ người ta cũng không phải không có ngươi không được, hắn lớn lên tuấn tú lịch sự, thư hương thế gia, không dám nói là tài trí hơn người, nhưng cũng là người nổi trội, nếu nói là ủy khuất, là nhà người ta ủy khuất có được hay không?”
Thái hậu thuật lại, cũng nói ra lý do, nàng nhìn Hàn Thanh Vũ kia, rất là thoả mãn, diện mạo bất phàm, cử chỉ ưu nhã, quả nhiên là thư hương thế gia, quả nhiên là nuôi dạy tốt, tuyệt đối sẽ không vũ nhục công chúa, Như Âm gả qua đó tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.
Tuy rằng ở hôn sự lưu mạch hoàng thượng áp dụng thủ đoạn ép buộc, nhưng hôn sự của Như Âm, nàng rất là thoả mãn, cũng không biết nàng ta hăng hái ầm ĩ cái gì?
“Hắn có tốt hay không liên quan gì đến ta? Ta hiện tại không muốn lập gia đình, mẫu hậu, ta chỉ muốn ở cùng người.”
Như Âm nói xong lời cuối cùng, có chút lo lắng không đủ thuyết phục, nàng như là cái loại người luôn ở bên người mẫu hậu sao? Thái hậu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Như Âm, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nói, có phải là có chuyện gì gạt ai gia hay không, nếu để cho ai gia biết ngươi làm ra cái chuyện không nên làm, ai gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Nhớ tới Như Âm gần nhất rất khác thường, trong đôi mắt thái hậu nồng đậm hoài nghi.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu