If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79.2
ộc Thanh Dao tự mình đánh giá, quay đầu nhìn hướng hoàng thượng, trong mắt hoàng thượng cũng có một phen tự đánh giá, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, khóe môi câu ra nụ cười âm ngao không rõ, nhìn về phía công chúa Mộ Dung Như Âm.
“Như Âm, ngươi có người trong lòng hay không, hôm nay là ngày đại hỉ của Nam An vương cùng Bắc Tân vương, ngươi nếu như có người ở trong lòng, hoàng huynh nhất tịnh tứ hôn cho ngươi, được không?”
Mộ Dung Như Âm ngây ngẩn cả người, thái hậu cũng ngẩn ra, cuối cùng hai người đều phục hồi tinh thần lại, Mộ Dung Như Âm vẻ mặt do dự, mà thái hậu nhưng khó có khi lộ ra mỉm cười, nàng cũng tình nguyện đem nha đầu phiền phức kiêu ngạo này gả đi ra ngoài, chuyện trên Thưởng hoa yến hôm nay, nàng đã xem được rõ ràng, rất nhiều người cũng không thích nàng ta, nếu như còn trì hoãn nữa, chỉ sợ tuổi của nàng ta ngày càng lớn, đến lúc đó chỉ hôn cũng khó hơn.
“Hoàng huynh, Như Âm không muốn gả.”
Mọi người đợi một hồi, chờ tới công chúa nói những lời này, trên mặt thái hậu bắt đầu bao phủ uấn giận, lần này hoàn toàn không giống với việc tứ hôn của Bắc Tân vương, thái hậu là ước gì đem nàng gả đi ra ngoài, bởi vậy nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng thượng nhìn có người thích hợp, liền ban thưởng cho nàng một hôn sự đi.”
“Dạ, mẫu hậu, ” Mộ Dung Lưu Tôn ôn hòa tiếp lời, quay đầu nhìn về phía bên nam tử, chuẩn bị vì Như Âm công chúa chọn một nhà giai tế, Mộ Dung Như Âm vừa nghe mẫu hậu nói, sắc mặt đại biến, xoay mình đứng lên, đi tới chính giữa quỳ xuống.
“Như Âm không muốn gả, xin hoàng huynh cùng mẫu hậu thành toàn.”
Hoàng thượng chậm rãi từ từ cũng không nóng nảy, bởi vì hắn biết có người so với hắn còn gấp hơn, quả nhiên thái hậu sắc mặt thay đổi, hôm nay một vốn tâm tình không tốt, hiện tại nhìn thấy Như Âm ngang bướng, càng thêm tức giận, gương mặt duyên dáng sang trọng, xanh mét khó coi.
“Vô sỉ, nữ lớn phải kết hôn, điểm ấy đạo lý ngươi cũng không hiểu sao? Tức không phải làm cho người ta cười nhạo à, đứng lên ngồi qua một bên, hoàng thượng, tứ hôn đi.”
Thái hậu cường thế mệnh lệnh hoàng thượng, Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi nhất câu, đó là nụ cười âm u tàn bạo, lạnh lùng lên tiếng: “Mộ Dung Như Âm nghe chỉ, con trai của Hàn đại học sĩ chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện, Hàn Thanh Vũ, khí vũ hiên ngang, tài trí phi phàm, đặc biệt tứ hôn cho công chúa.”
Hoàng thượng tiếng nói rơi xuống, thái hậu nói tóm lại hoàn toàn thoả mãn, Hàn gia là thư hương môn đệ, cũng không có bôi nhọ thân phận công chúa.
Thế nhưng Như Âm công chúa cũng không nghĩ như vậy, tức giận ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn chằm chằm mẫu hậu cùng hoàng huynh ở trên cao, ngang ngạnh kháng chỉ: “Như âm không lấy chồng, xin hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Đừng nói Như Âm, chính Hàn Thanh Vũ sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, công chúa đã không muốn gả, hắn cũng không muốn cưới, cưới nữ nhân Hà Đông sư tử như vậy, còn có ngày ngày tháng tốt đẹp sao? Trong lúc nhất thời, trên Thường hoa yến, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người như đang xem kịch vui, có người vẻ mặt nguội lạnh, cùng nhau nhìn tình huống phát sinh trước mắt, công chúa không muốn gả, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ, có câu quân vô hí ngôn, chỉ sợ công chúa nói thêm cũng vô dụng.
Khuôn mặt tuấn lãng của Hoàng thượng đặc biệt chói mắt như ánh mặt trời, cũng không có chút nào không vui, nếu hắn ý chỉ đã hạ, Như Âm cự tuyệt cũng vô ích, còn lại lại chính là chuyện của thái hậu.
Thái hậu không nghĩ tới Như Âm dám can đảm giữa công chúng cự hôn, thật muốn tát một cái trên mặt của nàng ta, cũng may còn ít lý trí làm nàng cố gắng đè nén xuống, trầm mặt đứng lên.
“Cứ quyết định như vậy, Khâm Thiên giám sẽ chọn ngày hoàng đạo, ngươi chờ gả đi.”
Thái hậu vung tay một cái dẫn một bang thái giám cùng cung nữ đi ra ngoài.
Người trên Thưởng hoa yến toàn bộ đứng lên: “Cung tiễn thái hậu nương nương.”
Như Âm giận trừng mắt nhìn mẫu hậu rời đi, dường như nhớ tới cái gì nhìn về phía hoàng huynh, ủy khuất mở miệng: “Hoàng huynh, ta không muốn gả.”
Hoàng thượng sắc mặt đột nhiên âm ngao lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm vô biên bắn ra ánh sáng lợi hại khiếp người, thân hình cao lớn đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Như Âm một cái, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói một câu với Mộc Thanh Dao: “Trẫm đi đến Thượng Thu phòng.”
“Hoàng thượng đi hảo.” Mộc Thanh Dao thần sắc thản nhiên phất tay, thở ra một hơi thở liền đứng lên, kịch cũng xem xong rồi, nên tứ hôn ban thưởng cũng xong, nên biểu diễn cũng đã biểu diễn xong, kế tiếp cũng không có chuyện của nàng, nàng bất quá chỉ là vai phụ ở bên ngoài, về phần những thứ tình yêu của các nàng thì liên quan gì đến nàng chứ?
Hoàng thượng dẫn thái giám A Cửu rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Như Âm công chúa đang quỳ trên mặt đất.
Mộc Thanh Dao cũng theo sát phía sau đi xuống đài, dẫn hai nha đầu thiếp thân bên cạnh ra ngoài, trong Ngự hoa viên vang lên một loạt thanh âm: “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Trong này thì Sở Thiển Dực cái tên kia hô lớn nhất, tiện thể nháy mắt một cái, cười đến hàm răng trắng trong miệng phát sáng, Mộc Thanh Dao mặc kệ hắn, Tinh Trúc công chúa bên cạnh sớm đã vọt tới, vươn tay kéo hoàng tẩu, nhiệt tình không gì sánh được nói: “Hoàng tẩu, chúng ta trở về đi.”
Trãi qua việc Mộ Dung Như Âm náo loạn, hoàng thượng dường như quên hỏi Tinh Trúc có người trong lòng hay không, hoặc là hắn cố ý không hỏi, bởi vì Tinh Trúc mới mười sáu tuổi, bất quá lần Thưởng hoa yến này, nàng đã thu hoạch không ít mỹ nam tâm, xem ra sau này hôn sự sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mộc Thanh Dao cười yếu ớt mặc cho nàng lôi kéo mình đi ra ngoài, đia qua người Mộ Dung Như Âm, nhìn nàng vẻ mặt mang hình dáng cay đắng hận thù, không khỏi hảo tâm ngồi xổm người xuống: “Nếu như công chúa thực sự không muốn gả, hãy đi cầu thái hậu nương nương có thể sẽ thay đổi được hoàng mệnh.”
Nói xong cũng không nhìn mặt Như Âm công chúa, nhưng khi quét mắt về phía bên kia, nhìn kỷ Liễu Thiên Mộ, lúc này vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, bởi vì quá chăm chú, đã làm cho không ít nam tử bên kia có vài người ganh tị, Sở Thiển Dực sắc mặt không đẹp chút nào, mà Nam An vương sắc mặt càng thúi, còn Liễu Thiên Mộ thì mang vẻ khó hiểu, hoàng hậu nương nương nhìn hắn làm gì? Không phải là?
Mộc Thanh Dao chợt phát hiện một việc, chuyện này gây chấn động cực kỳ.
Nàng chưa từng nghiêm túc chú ý Liễu Thiên Mộ, ngay vừa rồi khi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, phát hiện ánh mắt của hắn hình quả hạnh, cùng với tên hắc y định phi lễ nàng đêm hôm đó giống nhau như đúc, phát hiện này làm cho Mộc Thanh Dao khó có thể tiếp nhận, thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt u ám hẳn, Liễu Thiên Mộ là sư huynh của hoàng thượng, nghe nói hai người chung giường chung gối rất nhiều năm, tại sao phải làm chuyện như vậy?
Ban đầu hắn cầm thủy tinh cầu đến giúp Mộ Dung Lưu Tôn khảo nghiệm ai mới là Phượng Nữ trong lời đồn đãi, chẳng lẽ tất cả những này đều là giả, kỳ thực hắn có mục đích khác, nếu quả thật là như vậy, tâm cơ của hắn thật là đáng sợ.
Mộc Thanh Dao dẫn Mộ Dung Tinh Trúc cùng nha đầu của mình ra khỏi ngự hoa viên, một đường hướng Phượng Loan cung mà đi.
Trong Ngự hoa viên, người người lục tục rời đi, một trận hương thơm theo gió thổi qua, những cánh hoa muôn hồng nghìn tía chập chờn đẫy đà nở ra…
Phượng Loan cung.
Mộc Thanh Dao sau khi trở lại cung điện, vẫn nghĩ đến ánh mắt của Liễu Thiên Mộ, càng nghĩ càng cảm thấy hắn và người áo đen đêm hôm đó rất giống, tuy rằng không phải trăm phần trăm khẳng định, thế nhưng cặp mắt kia ấn tượng rất đặc biệt, hơn nữa hắn thân hình cao lớn, cùng người bịt mặt đêm hôm đó hoàn toàn giống nhau, so với Bắc Tân vương thì điều kiện càng phù hợp hơn.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu