The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Thiên Hạ Năng Giả Cư Chi
im Hoa điện.
Sấm rung chớp giật, mưa to tầm tả, bùm bùm vang trời, bầu trời u ám mang theo một tia quỷ dị.
Đan Phượng quốc nữ vương gia Cơ Tuyết, đang quỳ gối bên cạnh quan tài hoảng sợ, ánh mắt chậm rãi liếc về phía ngoài cửa điện, gió thổi tiến vào làm đèn cung đình chập chờn nhấp nháy, bỗng nhiên bị dập tắt, toàn bộ đại điện một màu đen kịt nhìn không rõ ràng lắm, Cơ Tuyết sợ đến mức đứng lên, hướng ra phía ngoài thét chói tai: “Người đâu, người đâu.”
Nhưng không có một người cung nữ nào tiến vào, quanh mình vắng vẻ, nàng hình như hoàn toàn bị ngăn cách, chỉ nghe được cuồng phong thổi qua, bên ngoài điện tàn lá bay cuồn cuộn, đầy thê lương, lòng của nàng thoáng cái hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía quan tài đen, lúc này nắp quan được đóng lại đang đung đưa, sợ đến mức nàng thụt lùi hai bước, hai tròng mắt không dám chớp nhìn chằm chằm quan tài nói chuyện không đâu vào đâu, quan tài đen không chỉ cử động, từ bên trong còn toát ra khói trắng, càng ngày càng nhiều, bao phủ chỉnh phủ cả Kim Hoa điện, mơ hồ ở giữa nhìn thấy một bóng dáng tóc tai bù xù, từ trong quan tài đứng lên, tóc đen che khuất cả khuôn mặt của nàng, thấy không rõ lắm dung mạo đích thực trên mặt, thế nhưng lại có thanh âm truyền ra.
“Hoàng muội, ngươi làm hại hoàng tỷ thật thê thảm a.”
Hư vô mờ ảo, tựa như từ trong địa ngục truyền đến, thê thảm không gì sánh được, Cơ Tuyết tuy rằng sợ hãi, thế nhưng trong đầu còn có một tia lý trí cuối cùng, ôm lấy đầu thối lui, hét rầm lên: “Ngươi đừng có gạt ta, ngươi đến tột cùng là ai?”
Cơ tuyết nói xong, quay ra cửa trước kêu lên: “Liễu Hồng, Liễu Hồng.”
Một đạo sấm sét lần thứ hai hiện lên, bóng dáng kia như hư không hướng tới, vèo một cái bay ra khỏi quan tài, lúc này đây Cơ Tuyết mở to mắt, bởi vì sương khói lờ mờ, nhìn không rõ lắm, quỷ ảnh kia tựa hồ không có chân, căn bản là đang trôi.
Lúc này đây Cơ Tuyết cũng khống chế không được nữa, run run không ngừng, lui về phía sau, liên thanh cầu xin: “Hoàng tỷ, hoàng tỷ, ta không phải cố tình, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta tuyệt đối không phải cố tình hại ngươi.”
“Hoàng muội, ngươi hãy đi theo ta đi, ở đây lạnh quá a, hoàng tỷ một người cô đơn lắm, xuống đây đi.”
Thân ảnh đột nhiên thổi tung bay đến, đưa tay ra, bàn tay trắng bạch kinh khủng, đầu ngón tay thật dài và đầy, mắt thấy nó sẽ nhanh chóng bóp trên cổ của nàng, Cơ Tuyết cũng nhịn không được nữa, ùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
“Hoàng tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta nhất định đốt nhiều giấy tiền vàng mã cho ngươi, ta tuy rằng tham luyến hậu vị của ngươi, động đến tâm tư, thế nhưng đêm hôm đó, ta không phải cố tình, chỉ là lỡ tay đẩy ngươi một chút, ai biết ngươi sẽ thoáng cái đụng vào cái góc của ghế dựa, bị chết, hoàng tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, bỏ qua cho ta đi.”
Cơ tuyết liên tục dập đầu, ai oán bi thương…
Ngoài điện, tiếng sấm tiếng mưa rơi hội hợp cùng một chỗ, tại đây ánh sáng lần lượt thay đổi, bỗng nhiên đèn cung đình sáng trưng, trong Kim Hoa điện sương mù cũng tan đi, một mảnh trong vắt, giống như ban ngày, ngoài phòng, mây đen bay mất, bầu trời tựa như bị nước rửa quá hiện lên màu lam trong sạch, mưa dần dần nhỏ.
Cơ Tuyết còn không có hết khiếp sợ bỗng phục hồi tinh thần lại, sững sờ nhìn hết thảy trước mắt.
Lúc này từ ngoài cửa điện đi tới mấy bóng dáng, người dẫn đầu chính là Huyền Nguyệt quốc hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn, vẻ mặt âm ngao, trong đôi mắt đen lóe ra từng con sóng cuộn trào mãnh liệt, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Cơ Tuyết, mà bên cạnh hắn một nữ tử đang đứng thẳng lạnh như hàn băng, chính là đương triều hoàng hậu nương nương, trên gương mặt tươi đẹp bức người bao phủ sự lạnh lùng tàn bạo, thần sắc tự có một cỗ uy nghiêm, khóe môi nhếch lên châm biếm.
Mà theo sát phía sau bọn họ vào chính là ngũ quốc sứ thần, trên mặt của mỗi người đều hiện lên kinh ngạc, mang theo sự khinh thường…
Cơ Tuyết ngẩn ngơ, hơn nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Đây là có chuyện gì?”
Mộc Thanh Dao gương mặt trầm xuống đi tới, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống Cơ Tuyết, lành lạnh mở miệng: “Ngươi nói xem là chuyện gì xảy ra? Trong thiên hạ thật có loại người như ngươi lục thân không nhận, giết tỷ đoạt vị, ghê tởm nhất chính là, giết người rồi còn muốn giá họa đến trên đầu Huyền Nguyệt quốc chúng ta, Huyền Nguyệt chúng ta sẽ không để cho người khi dễ, lần này nhất định phải hướng tới nữ hoàng đòi một câu trả lời hợp lý.”
Trên Kim Hoa điện thanh âm lạnh như hàn băng len lõi khắp mọi nơi, mâu quang của mọi người đều dời về phía Mộc Thanh Dao, giờ khắc này họ đều nhận thức rõ ràng chỗ lợi hại của hoàng hậu nương nương, Huyền đế cưới nàng chỉ sợ như hổ thêm cánh, nàng thông minh tuyệt đỉnh, trí dũng song toàn, tựa như một thanh đao thượng cổ, lưỡi dao sắc bén, rút ra khỏi giỏ sẽ thấy máu khi quay về, lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được trên đỉnh đầu hàn ý lạnh lẽo.
Trưởng Tôn Trúc sắc mặt đen lại, lòng hiện tại không chỉ ảo não, mà còn có hối hận, lúc đầu hắn không nên do dự mà mang đi nàng.
Cuối cùng vẫn cho rằng, chẳng qua là một nữ nhân, lợi hại hơn nữa cũng không thể một mình chống trời, hiện nay nhìn thấy, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ thế cục sẽ bởi vì nàng mà thay đổi, là hắn thất sách, Huyền đế tuệ nhãn độc đáo, đã chọn nàng.
Ngũ quốc sứ thần sắc mặt đều khác nhau, xấu xí đến cực điểm, mà một bên cơ tuyết cũng không tốt hơn chút nào, cho đến lúc này, nàng mới biết được xảy ra chuyện gì.
Nguyên lai nàng trúng kế của người ta, vừa rồi tựa hồ đều không nên nói cũng đã nói luôn, nghĩ đến đây, nàng mang vẻ hoảng sợ đứng dậy, hướng một bên thối lui.
“Các ngươi nói cái gì, ta không hiểu, ta cái gì cũng không biết.”
Mộ Dung Lưu Tôn ngũ quan tuấn mị thay đổi trong nháy mắt, âm ngao thâm trầm, phảng phất bao phủ khí hàn đầm, khóe môi nhất câu, đó là sát khí thị máu, lạnh lùng nặng nề mở miệng.
“Ngươi còn muốn nói dối sao? Nếu như ngươi còn dám giả vờ ngu đần làm chuyện chống cự vô ích, trẫm liền đem ngươi nhốt vào trong đại lao.”
“Không, ngươi không có quyền bắt ta, ta là vương gia của Đan Phượng quốc, sứ thần đi sứ Huyền Nguyệt quốc.”
Cơ Tuyết vừa nghe đến Huyền đế nói thế, kịch liệt nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Mộ Dung Lưu Tôn, cẩn thận nhìn đám người đối diện, chậm rãi thối lui về phía sau, bỗng nhiên nắm lấy người vừa giả quỷ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ngươi là ai, lại dám làm hại ta, ta và ngươi thế bất lưỡng lập, ta không tốt, ngươi cũng đừng mong yên ổn.”
giả quỷ là tiểu Kiều, từ nhỏ đến lớn đi theo bên người hoàng thái nữ, đem thanh âm hoàng thái phụ Cơ Phượng mô phỏng giống đến kỳ lạ, bằng không cơ Tuyết sẽ không trúng kế, hơn nữa hôm nay lại được thiên thời địa lợi, vì thế tất cả liền thuận theo để hành động, Cơ Tuyết có cái gì đều nói tất cả.
Tiểu Kiều bị nắm lấy, cũng không e ngại, lấy tay nhẹ nhàng vén tóc lên, chảy nước mắt nhìn cơ tuyết: “Cơ vương gia, ngươi tại sao muốn giết thái nữ, nàng đối với ngươi rất tốt, ngươi tại sao muốn giết nàng?”
Cơ Tuyết một tay bóp ở cổ tiểu kiều, tay kia hướng bên cạnh đem nàng ta túm lấy, nghĩ đến đều là nữ nhân này làm hại nàng, ánh mắt tàn nhẫn muốn một ngụm cắn đứt cổ Tiểu Kiều, khi nghe Tiểu Kiều chất vấn, khuôn mặt khinh thường.
“Ngươi biết cái gì? Từ nhỏ đến lớn mẫu hoàng thương yêu nhất chính là nàng, đối với ta nhìn như không thấy, vì sao cùng cha mẹ, nàng có thể hưởng thụ thứ tốt nhất, mà ta lại không có gì cả, nàng là thái nữ, ta cũng là một vương gia, thế nhưng có ai nhìn thấy, ta nỗ lực so với nàng còn nhiều hơn, nàng ngoại trừ sống phóng túng còn có thể làm cái gì, cái gì cũng đều không hiểu.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu